ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 582

“Anh ấy đây là muốn đi đâu?”

Chấm màu xanh sau khi xuất hiện, rất nhanh bắt đầu di chuyển.

Bạch Chấp liếc nhìn tuyến đường xung quanh: “Chắc là đến nhà tổ nhà họ Mâu.”

Nghe thấy nơi Mâu Nghiên đi là nhà tổ nhà họ Mâu, trái tim treo lơ lửng của Thương Mẫn buông xuống một nửa, vẫn may anh không có lập tức đi tìm những người phụ nữ linh tinh kia.

Thương Mẫn nhàm chán nhìn vào chấm nhỏ màu xanh trên máy tính, thỉnh thoảng bỏ đồ chua vào miệng, sau khi qua thời gian thai nghén, khẩu vị của cô trở nên vô cùng tốt, so với trước đó, lượng đồ ăn của cô đã tăng gấp đôi.

Điều may mắn duy nhất là mặc kệ cô ăn thế nào, tay chân vẫn mảnh khảnh như vậy, ngay cả gương mặt có thịt nhất của cô cũng không có béo ra, hơn nữa khí sắc càng lúc càng hồng nhuận, tinh thần cũng càng lúc càng tốt, bảo bối trong bụng là một đứa trẻ ngoan.

Cơ thể điều dưỡng tốt, cảm xúc không vui do Mâu Nghiên mang lại cũng biến mất không ít, nếu như bây giờ Mâu Nghiên lại quay về, cô chắc có thể bình tĩnh nghe anh giải thích rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Ôm chân ngồi trên sô pha lười nhác phơi nắng, Thương Mẫn rất nhanh đã nhìn thấy chấm nhỏ màu xanh trên màn hình lại chuyển động rồi.

Khi trong lòng cô đang vui sướng đợi Mâu Nghiên đến chung cư tìm cô thì kinh ngạc phát hiện hướng đi của Mâu Nghiên không phải là chung cư của cô, mà là biệt thự Nam Loan của Kỷ Mộng Hiền đang ở hiện nay.

Trong lòng Thương Mẫn tắc nghẹn, đột nhiên sự thất vọng và uất ức ập tới khiến hốc mắt của cô có hơi ươn ướt.

Mâu Nghiên, anh tốt nhất đừng ở biệt thự Nam Loan quá lâu, nếu không không cần tới chỗ tôi nữa.

Biệt thự Nam Loan, Mâu Nghiên vội vàng xuống xe, phớt lờ Kỷ Mộng Hiền đang ngồi một bên kính cẩn bê trà rót nước, trực tiếp gọi bác sĩ chữa trị chính của Kỷ Mộng Hiền tới gọi tình trạng sức khỏe của cô ta bây giờ, sau đó dặn vài câu, bảo Kỷ Mộng Hiền sau này cố gắng sống cuộc sống của mình rồi vội vàng rời khỏi.

Kỷ Mộng Hiền thất vọng nhìn bóng lưng cao lớn của Mâu Nghiên, thở dài bất lực một tiếng, cô ta cuối cùng cũng nhìn rõ rồi, cách biệt giữa bọn họ vô cùng lớn, mà cái gọi là sự cố gắng của cô ta trước đây ở trong mắt Mâu Nghiên chẳng qua chỉ là chú hề tự rước lấy nhục mà thôi.

Cô ta hờ hững nhấp một ngụm trà chuẩn bị cho Mâu Nghiên, vào miệng thì hơi đắng, dư vị ngọt, rất ngon, ở một mình một khoảng thời gian cô mới bất ngờ phát hiện, thì ra không có Mâu Nghiên, cuộc sống của cô ta có thể sống thoải mái hơn.

Thương Mẫn mắt thấy chấm nhỏ màu xanh chỉ dừng ở biệt thự Nam Loan khoảng ba phút ngắn ngủi, Thương Mẫn khóe mắt ngấn nước đã đột nhiên mỉm cười.

Cô từ khi nào trở nên nhạy cảm đa nghi, đa sầu đa cảm như vậy chứ, nhất định là do mang thai.

Mọi người đều nói một lần mang thai ngốc ba năm, cô đây là bị ngốc rồi sao?

Thấy chấm nhỏ màu xanh trên màn hình nhanh chóng di chuyển về hướng chung cư cô ở, khóe miệng của Thương Mẫn không nhịn được mà cong lên, trong mắt mang theo ánh sáng chờ mong.

Năm ngày không gặp, cô sốt ruột muốn nhìn thấy anh, muốn ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, muốn nghe giọng nói trầm thấp của anh.

Cuối cùng, vào lúc cô trông chờ mòn mỏi, chấm nhỏ màu xanh đó cuối cùng cũng tới dưới tòa chung cư của cô, Thương Mẫn lặng lẽ tính, Mâu Nghiên đi thang máy lên cần bao lâu, cô nên đi ra cửa đợi trước hay là giả vờ không biết, đợi sau khi anh gõ cửa thì điềm tĩnh đi ra mở cửa.

Thời gian đi thang máy lên tầng đã quá hai lượt, Thương Mẫn vẫn không đợi được tiếng chuông cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi