ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 585

Thương Mẫn đã quên hôm qua mình quay về chung cư như thế nào, nhìn đuôi xe của Mâu Nghiên hoàn toàn biến mất, cô đã vô cùng đau lòng, cả người đờ đẫn, hình như là Bạch Chấp đỡ cô trong cả quá trình.

Đợi khi Thương Mẫn tỉnh táo lại đã là 11 giờ trưa ngày hôm sau, bụng của cô kêu ục ục, cái gì cũng không kịp nghĩ nhiều, ăn một bàn đồ ăn ngon.

Dạ dày no rồi, cơ thể ấm áp rồi, Thương Mẫn mới cảm giác mình lại sống lại lần nữa.

“Bạch Chấp, nói xem người đàn ông chó chết đó sao lại nhẫn tâm như vậy.”

Thương Mẫn bị Mâu Nghiên chọc tức, ở trước mặt Bạch Chấp nói ra lời lẽ gay gắt.

Bạch Chấp: …

Người đàn ông chó chết?

Chắc không có liên quan gì tới anh ta đâu nhỉ!

Nếu như có một ngày Thương Mẫn biết thật ra anh ta cũng là đồng lõa của Mâu Nghiên, đoán chắc thái độ đối với anh ta cũng không tốt đi đâu được.

Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Chấp khó coi, Thương Mẫn vội an ủi.

“Ài, cậu đừng nghĩ nhiều, người tôi nói là Mâu Nghiên, Bạch Chấp nhà chúng ta giỏi giang đáng yêu như vậy, là chàng trai đáng yêu, đương nhiên là khác với những tên đàn ông chó chết đó.”

Thương Mẫn càng giải thích sắc mặt của Bạch Chấp càng kỳ lạ, cứ yên lặng ngồi ở bên cạnh không nói chuyện, Thương Mẫn ca thán một mình thấy quá vô vị, chỉ có thể tự mình đi tới phòng khách bắt đầu nhàm chán lướt phim.

Cô cầm điều khiển đổi hết kênh này tới kênh khác, càng xem càng cảm thấy nhàm chán, cuối cùng bực tức tắt TV, thuận tay cầm một quyển tạp chí thời trang mới nhất.

Có mấy thiết kế mới thu hút ánh mắt của Thương Mẫn, cảm xúc bực bội của cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, trong khách phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách.

“Ting ting!”

Đột nhiên, chuông cửa cửa chung cư vang lên.

Bạch Chấp rảo bước đi tới cửa, sau khi mở ra thì gọi một tiếng: “Anh Mâu, lâu rồi không gặp.”

Mâu Nghiên, mắt của Thương Mẫn chợt sáng lên, mong chờ ngẩng đầu lên.

Khi cô nhìn thấy người đàn ông từ bên ngoài đi vào, ánh sáng trong mắt nhanh chóng dập tắt, sự thật vọng trên mặt không thể che đậy.

“Thất vọng rồi, là đang đợi em hai sao?” Mâu Khải mỉm cười, giọng nói dịu dàng trêu chọc.

“Không có, Cậu Khải sao lại tới đây?”

Giọng nói của Thương Mẫn hờ hững, không muốn nói nhiều chuyện của Mâu Nghiên với Mâu Khải.

“Chân của tôi đã khỏi, thuận đường tới thăm em.”

Trên mặt Mâu Khải vẫn là nụ cười không thể bắt bẻ đó, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Thương Mẫn lại cứ cảm thấy anh ta hôm nay khác rồi.

Lẽ nào chỉ là vì chân của anh ta khỏi rồi sao?

Trong lòng vụt qua vô số suy đoán, trên mặt lại không có biểu cảm gì, Thương Mẫn nhếch môi, chúc mừng giống như bạn bè bình thường nhất: “Chúc mừng anh, cuối cùng cũng có thể đứng dậy đi đường rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi