ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 600

Mâu Nghiên nhắm mắt lại, dựa vào đầu giường, những lời này anh nghe vào tai này lọt ra tai kia, vẫn kiên trì bắt Lâm Chí kê thuốc.

Lâm Chí chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng hết khả năng điều chế ra loại thuốc có hiệu quả như trước kia. Thế nhưng, sau khi Mâu Nghiên uống vào, anh cảm nhận được rất rõ rằng hiệu quả không sánh bằng trước kia, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.

Mâu Nghiên đột nhiên hỏi: “Lâm Chí, tại sao hôm nay tôi lại đột ngột phát bệnh?”

Lâm Chí đơ người trước câu hỏi đột ngột của Mâu Nghiên, anh ta lo lắng quên cả thở, một lúc lâu mới run rẩy giải thích: “Cậu hai, tôi thực sự không biết. Dù có biết thì cũng không dám ra tay với ngài vào ngày quan trọng như vậy.”

Đôi chân Lâm Chí run bần bật, anh ta gần như quỳ gối trước giường của Mâu Nghiên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng rồi rơi trên mặt đất, lúc này thời gian dường như đã ngừng trôi.

Mâu Nghiên ngồi ở trên giường, yên lặng nhìn anh ta.

Lâm Chí có thể cảm nhận rõ ràng mồ hôi trên lưng trượt xuống theo cơ bắp, hô hấp cũng dần dần dồn dập, anh ta âm thầm cảnh cáo bản thân đừng bao giờ nói ra chuyện đó, nếu không sẽ không bao giờ bước ra được cửa lớn nhà họ Mâu này nữa.

Anh ta đã chứng kiến nhà họ Mâu và nhà Họ Thịnh đấu đá tàn sát lẫn nhau từ xưa đến giờ nên anh ta hiểu rõ nhất về sự tàn nhẫn và độc ác của gia tộc này, Lâm Chí biết rằng con đường duy nhất bây giờ chỉ có thể là liều mạng.

Mâu Nghiên cũng nhận ra Lâm Chí rõ ràng đang có ý định cố đấm ăn xôi nên cũng không làm khó anh ta nữa, những người do nhà họ Thịnh bồi dưỡng không phế tới mức chỉ bằng vài ba lời hăm doạ của anh mà lòi đuôi. Bây giờ anh cũng chẳng có thời gian để ép Lâm Chí khai thật. Thấy cũng đã đến lúc rồi, anh nhàn nhạt nói.

“Trong đêm nay có thể đem đến những loại thuốc đó không?”

Nghe những lời này, Lâm Chí thở phào nhẹ nhõm, hai chân lảo đảo rồi vội vàng lau mồ hôi trên mắt: “Tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi nhất định sẽ giúp Cậu hai lấy mấy loại thuốc đó trước sáng mai.”

Mâu Nghiên nhàn nhạt phất tay, như thể không có chuyện gì xảy ra: “Đi làm việc đi.”

Sau khi hớt ha hớt hải đi ra khỏi phòng của Mâu Nghiên, Lâm Chí ngơ ngác bị quản gia-người đã đứng đợi sẵn ở cửa, đưa vào phòng đặc biệt dành cho khách.

Lúc vào phòng, anh ta đột nhiên tỉnh táo trở lại, căn phòng này được bố trí đặc biệt, mọi việc anh ta làm đều sẽ bị giám sát.

Sau khi lau mồ hôi lạnh trên trán, Lâm Chí thầm cảm thấy may mắn vì anh ta chưa từng nghĩ sẽ làm gì Mâu Nghiên.

“Thằng nhóc đó vẫn ngoan ngoãn đấy chứ?” Sau khi đưa Lâm Chí đến căn phòng đặc biệt, người quản gia quay về bên cạnh ông cụ nhà họ Mâu.

“Có thể nói là khá thành thật, chắc là bị Cậu hai doạ sợ rồi.”

“Nếu thằng hai sớm dùng những thủ đoạn như thế này với những người xung quanh nó thì làm gì có chuyện như bây giờ chứ?”

Ánh mắt ông Mâu tối sầm, giọng điệu đầy hối hận.

Nếu không phải suốt bao năm qua ông chỉ lo khống chế thằng hai nổi loạn thì bây giờ đâu tới mức cơ thể của nó có vấn đề lớn như vậy mà ông cũng không biết, còn để mấy kẻ tiểu nhân lợi dụng.

Trong lòng ông Mâu, bệnh tình của Mâu Nghiên trở nên như thế này chắc chắn là do bị người khác hãm hại.

Ông không có bằng chứng hay lý do gì, chỉ dựa trên bản năng của một vị tướng đã nhiều năm chinh chiến trên chiến trường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi