ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 623

Cái tên đàn ông này bắt cô lại rồi không làm gì cô cả, chỉ ném cô lên ghế sô pha rồi không xem ai ra gì mà bắt đầu làm thí nghiệm.

“Đừng lo quá, lễ vật tặng cho cô vẫn chưa có hoàn thành đâu, ngày mai thì cô sẽ biết được thôi.” Giọng nói của Lâm Chí mang theo vài phần bất mãn, anh ta không thích cảm giác bị người khác thúc giục chút nào.

Nhưng mà khi anh ta quay đầu nhìn đống thuốc thử đã được tinh chế đang lộn xộn trên nằm trên bàn thí nghiệm, trên mặt lại hiện lên nụ cười say mê: “Cảm giác mất hồn, nhất định sẽ thích.”

Tác phẩm của anh ta phải hoàn hảo nhất, dù muốn đưa Thương Mẫn xuống địa ngục thì anh ta cũng phải tống cô vào đó một cách xinh đẹp và thoải mái nhất.

“Lâm Chí, anh điên rồi, tôi không cho phép anh làm chuyện như vậy.”

Trước đây Mâu Khải luôn né tránh vấn đề này, nhưng bây giờ Thương Mẫn và Lâm Chí nói tới chuyện này, rốt cuộc thì anh ta cũng không thể nhịn được nữa, có hơi thất thố uy hiếp nói.

“Cậu khải à, tôi gọi anh một tiếng cậu khải này thì anh thực sự coi mình là gia chủ đứng đầu sao, cũng chỉ là con nuôi của nhà họ Mâu mà thôi thì anh có tư cách gì dùng loại giọng điệu như vậy để nói chuyện với tôi chứ.”

Lâm Chí càng nói càng tức giận, lập tức vọt tới trước mặt Lâm Khải, tức giận tát cho anh ta một bạt tay.

Trong nháy mắt này, tức giận trên người Lâm Chí đạt tới cực điểm, đáy mắt đỏ bừng, nhìn qua rất giống với con dã thú điên cuồng.

Toàn thân không chút sức lực của Mâu Khải bị một cái bạt tay này đánh cho ngã trên sô pha, lần đâu tiên Thương Mẫn thấy được trong đôi mắt tràn đầy ấm áp của anh ta lại tràn đầy lãnh khốc và phẫn nộ như vậy, khi Mâu Khải bày ra vẻ mặt lạnh lùng đó, trình độ đáng sợ đó không ít hơn Mâu Nghiên chút nào.

Thương Mẫn có ý rụt lui thân thể về phía sau, khó trách lúc trước Mâu Nghiên vẫn nhiều lần cảnh cáo cô, bảo cô nên cách xa Mâu Khải một chút, bây giờ cô mới biết được nguyên nhân đó.

Lâm Chí đứng trên cao nhìn Mâu Khải ở trước mặt, hệt như anh ta đang cố gắng hưởng thụ loại cảm giác cao cao tại thượng này, có thể ánh mắt tối tăm của Mâu Khải khiến cho anh ta không thoải mái, anh ta lấy trong túi áo ra một con dao phẫu thuật rồi lên tiếng uy hiếp nói: “Nếu còn dám nhìn như vậy nữa thì tôi sẽ lập tức móc mắt anh ra.”

Mâu Khải không cam lòng nhắm mắt lại, nằm trên sô pha không thèm phản ứng tới Lâm Chí.

Anh biết Lâm Chí không phải đang uy hiếp anh, khi Lâm Chí điên lên có thể thật sự khoét đi đôi mắt của anh.

Lâm Chí lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái, giống như cảm thấy không có ý nghĩa gì, lại trở về bàn thí nghiệm tiếp tục chơi đùa mấy cái chai lọ kia.

Mâu Khải im lặng như đang chìm vào giấc ngủ, khi nảy vừa nhìn thấy dáng vẻ hung ác của anh ta, Thương Mẫn cũng không dám nói chuyện với anh nên cô chỉ có thể chán nản nhắm mắt lại.

Ngay cả khi biết nghỉ ngơi giờ phút này cũng là chuyện vô ích, thể lực của cô cũng không có khả năng phục hồi, nhưng Thương Mẫn vẫn muốn nhắm mắt lại để nội tâm mệt mỏi của mình được nghỉ ngơi một lúc.

Các bác sĩ tại đầu cầu thang tiếp tục gây sức ép gần nửa canh giờ, mới lắp bắp nói: “Có chất khí nồng độ cao làm người ta hao tổn sức lực.”

“Còn thuốc giải thì sao?”

Bị đôi mắt sắc bén của Mâu Nghiên nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh từ sau lưng mấy bác sĩ toát ra, nhưng bọn họ vẫn phải nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén của Mâu Nghiên mà nói ra sự thật.

“Từ trước tới giờ chúng tôi chưa từng thấy loại chất khí nào như thế, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không cách nào tìm ra được thuốc giải cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi