ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 626

Tiếng bước chân chỉnh tề dần tới gần, Lâm Chí bực bội nhíu mày, thuần thục di chuyển đồ trang trí trên vác tường sau lưng, tiếng “Ầm ầm!” vang lên, con đường vốn được mở ra đã đóng lại hoàn toàn.

Trữ Trình nhìn thấy cửa sắt to lớn đột nhiên chặn trước mặt, sắc mặt tái xanh, tức giận đến nỗi điên cuồng nổ súng vào cánh cửa sắt nặng nề.

Nhưng cho dù anh ta có bắn như thế nào thì cánh cửa sắt trước mặt chỉ xuất hiện mấy dấu vết mờ nhạt, anh ta tuyệt vọng phát hiện đây là cửa chống đạn, mà mức độ chống đạn rất cao.

Trữ Trình nện từng quyền liên tiếp vào cánh cửa sắt trước mắt, một phòng thí nghiệm cũ kĩ, Lâm Chí lấy đâu ra nhiều tiền để làm cửa chống đạn mắc như vậy.

“Cuối cùng cũng yên lặng, một đám ruồi bọ đáng ghét.”

Hiệu quả cách âm của cánh cửa rất tốt, đám người Trữ Trình ở bên ngoài đều không nghe thấy tiếng động ở bên trong, trong lúc nhất thời phòng thí nghiệm yên tĩnh đến đáng sợ.

Chỉ còn lại Lâm Chí bận rộn và tiếng va chạm thanh thúy của bình thủy tinh vang lên.

Lâm Chí rất khó chịu khi bị làm phiền lúc làm thí nghiệm, anh ta bực bội đổ sạch tất cả chất lỏng trong một chiếc bình thủy tinh, sau đó từ từ đổ thêm vào, làm lại lần nữa.

Sau khi phối xong bình chất lỏng đó, Lâm Chí dường như đã tiêu hao tất cả kiên nhẫn, bực bội cởi áo khoác trên người ra, tiện tay ném lên bàn thí nghiệm, chậm rãi đi đến chỗ ghế sa lon ngồi xuống, hài lòng bắt đầu vui chơi giải trí.

Trên bàn trà bày đầy hoa quả, món tráng miệng và nước trà, còn có các loại đồ uống, nếu Lâm Chí trước mắt không quá bất thường, thì Thương Mẫn suýt nữa cho rằng họ đang được mời đến uống trà chiều.

“Anh Khải, đây là phòng thí nghiệm được trang trí nhớ sáu tram tỷ từ anh vào nửa năm trước, cảm giác không tệ lắm phải không, tôi rất thích, cảm ơn.”

Lâm Chí ăn uống no đủ, đột nhiên muốn trêu chọc mấy người này.

“Không cần khách sáo.”

Mâu Khải lại khôi phục dáng vẻ ôn hoà bình tĩnh ổn trọng lúc trước, anh ta không nhìn vào ánh mắt có thể giết người của Mâu Nghiên ở bên cạnh, thản nhiên nói.

“Tôi biết anh Khải là người hào phóng nhất mà, không giống như cậu hai, mỗi lần tôi cần tiền đều lê thê dài dòng, rất vô tình.”

Giọng nói Lâm Chí chứa đầy vẻ tủi thân và phàn nàn, Thương Mẫn nghe vậy thì sửng sốt, kỹ năng diễn xuất của diễn viên này thật tốt.

Mâu Nghiên lạnh lùng quay đầu, không thèm phản ứng lại anh ta.

Người bên cạnh anh muốn lấy tiền thì phải đến tập đoàn Đạt Phan ghi sổ sách, mỗi số tiền đều có ghi chép lại và hóa đơn chứng thực, đương nhiên lấy tiền chỗ anh sẽ không đơn giản như Mâu Khải.

Nhưng thấy dáng vẻ chật vật, nửa bên mặt sưng lên, khóe miệng còn có một vệt máu của Mâu Khải, anh thực sự tò mò vì sao anh ta lại để Lâm Chí làm ra chuyện lớn như vậy dưới tầm mắt của anh ta.

Nửa năm qua Mâu Khải đều không mang não theo sao?

“Chán chết, hay bây giờ các người chơi một trò chơi đi, người chiến thắng có thể được bình an ra ngoài.”

Lâm Chí nhìn dáng vẻ im lặng của họ thì cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Đôi mắt của hai người đàn ông bị mắc kẹt đều sáng lên, Mâu Khải và Mâu Nghiên nhìn nhau và lập tức hiểu được ý trong mắt nhau. Cho dù Lâm Chí đề ra trò chơi gì, họ đều sẽ để cho Thương Mẫn thắng, gắng hết sức đưa cô rời đi.

“Hai người nghĩ quá ngây thơ rồi, người duy nhất anh ta sẽ không tha chính là em.” Thương Mẫn cũng nhìn ra suy nghĩ của họ, bất lực mỉm cười nói.

Lâm Chí chỉ muốn nhìn thấy chuyện cười của bọn họ, Thương Mẫn rất ghét những trò đùa cợt như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi