ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Lê Chuẩn vừa quan sát thần sắc của Thương Mẫn vừa lái xe về phía trước, ánh mắt của anh ta quét qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, nhưng lại bất ngờ phát hiện có chút gì đó không đúng.

Anh đã có duyên gặp mặt một lần với chiếc xe màu đen ở đằng sau kia lúc ở cửa Nova, bởi vì là một chiếc xe Hongqi, cho nên ấn tượng của anh đặc biệt sâu, bây giờ đã đến khu ngoại ô rồi, nếu như nói là thuận đường thì không thể trùng hợp như vậy.

Đáy lòng Lê Chuẩn chợt thắt lại, sự cảnh giác nhiều năm lập tức được khởi động.

“Chị dâu, thắt kỹ dây an toàn.” Lê Chuẩn nhắc nhở cô một câu.

“Sao thế?” Thương Mẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tốc độ xe của Lê Chuẩn mới chớp mắt đã trở nên nhanh hơn rồi.

“Chúng ta bị nhắm trúng rồi.” Thần sắc Lê Chuẩn trở nên nghiêm túc, anh giẫm mạnh chân ga.

Chiếc xe đằng sau theo gần sát, hai chiếc xe đã lái đến con đường hẻo lánh, cho nên cũng to gan hơn.


Chiếc xe Hongqi giẫm chân ga hết đát, nhanh chóng lướt qua xe bọn họ, sau đó tạt ngang đường, chặn đường đi của bọn họ.

Lê Chuẩn thắng gấp, chiếc xe suýt nữa đã tông trúng chiếc xe trước mặt, coi bộ, người trên xe muốn ép bọn họ dừng lại.

Lê Chuẩn xoay vô lăng, chiếc xe nhanh chóng lùi về sau, quay một cái, chạy ngược lại.

Chiếc xe Hongqi vội vàng đuổi theo, Thương Mẫn làm gì đã gặp qua cảnh tượng như vậy, cô sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, trái tim đập còn nhanh hơn tốc độ xe của Lê Chuẩn nữa.

Những chiếc xe khác trên đường vang lên tiếng bóp còi chói tai, nhìn thấy chiếc xe đằng sau càng lúc càng gần, trước sau gọng kìm, đuôi xe của Lê Chuẩn hất một cái, lái vào một con đường nhỏ.

Chiếc xe càng lái càng xa, đã rời khỏi tuyến đường ban đầu rồi, lái đi rất lâu cũng chỉ là đường núi, không thấy nhà đâu hết.

Chiếc xe Hongqi đuổi theo không rời, như đã thề sẽ chặn được bọn họ vậy, Thương Mẫn hoảng loạn lấy điện thoại ra, gọi cho Mâu Nghiên.

Nhưng tín hiệu chỗ này cực kém, điện thoại của cô toàn bộ đều bị chặn hết dịch vụ.

Điện thoại của Mâu Nghiên reo lên.

Trên điện thoại hiển thị hai chữ Mạc Hậu, anh nhíu mày, ấn nút nghe ở ngay trước mặt của Đoàn Quốc.

“Mâu Nghiên.” Thanh âm của Mạc Hậu dịu dàng: “Bây giờ anh có rảnh không? Ba mời anh qua uống trà đó.”
Đoàn Quốc biết ý mà cười một cái, Mâu Nghiên đồng ý: “Ừm.”, rồi cúp điện thoại.

“Cậu đoán rất chuẩn.” Đoàn Quốc khâm phục năng lực dự đoán của Mâu Nghiên: “Bây giờ, đến lúc cậu đi bàn điều kiện rồi.”
Mâu Nghiên nhìn chăm chăm vào điện thoại của mình, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng rốt cuộc là sao thì lại nói không ra.


Địa điểm gặp mặt là ở phòng trà của trang viên nhà họ Mạc.

Mạc Hậu nói là Mạc Nguyên Bình hẹn anh uống trà, nhưng sau khi đến lại không phát hiện bóng ảnh của Mạc Nguyên Bình đâu.

Mạc Hậu mặc một thân trà phục ưu nhã, cổ áo thắt một cái nơ bướm, lúc khom người pha trà, mang máng lộ ra xuân quang nơi trước ngực.

.

truyện kiếm hiệp hay
“Mâu Nghiên, anh tới rồi.” Nhìn thấy Mâu Nghiên, Mạc Hậu đứng dậy nghênh tiếp, Mâu Nghiên không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế.

“Trang viên này anh đã rất lâu không có tới qua rồi, anh có còn nhớ không, lúc nhỏ chúng ta thích nhất là chơi đùa ở đây đó.”
“Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Mâu Nghiên trước giờ không thích phí tâm tư lên mấy lời khách sáo này, trời đã tối, Thương Mẫn còn đang đợi ở nhà.

Nụ cười của Mạc Hậu dần trở nên bình tĩnh lại: “Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, hà tất gì phải xa cách như vậy?”
Mâu Nghiên im lặng.


“Được, nếu đã như vậy, em cũng không vòng vo nữa.” Thấy bộ dạng Mâu Nghiên như không muốn trò chuyện, Mạc Hậu cầm ấm trà lên, rót cho anh một ly nước: “Ba người đó, có phải ở trong tay anh không?”
Mâu Nghiên ngước mắt lên, Mạc Hậu đã không còn bộ dạng vênh váo tự đắc như sáng nay nữa, tuy đã cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng bàn tay có chút run rẩy khi rót trà đã để lộ sự căng thẳng của cô ta.

“Phải.” Mâu Nghiên không có phủ nhận.

Thần sắc của Mạc Hậu khẽ thay đổi: “Anh muốn làm gì?”
“Cô không hiểu sao?” Mâu Nghiên nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi tưởng tôi đã nói rất nhiều lần với cô rồi, cô đã hiểu ý của tôi rồi chứ.”
“Mâu Nghiên, lấy em có gì mà không tốt, cả thành phố Nam này, ngoại trừ em thì còn ai xứng với anh nữa? Em biết anh có chút thành kiến với nhà họ Mạc, nhưng đó là chuyện của các trưởng bối, người trẻ chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của mình.

Không có ai thích em hơn anh nữa, cũng sẽ không có ai hiểu anh hơn em……”
Nói đến hiểu, Mâu Nghiên nhớ đến mấy lời mà Thương Mẫn nói với anh lúc rời đi, cô nói, cô không thể nào hiểu được anh.

Phải, ngay cả Thương Mẫn gần gũi với anh như vậy cũng không hiểu anh, không lẽ cùng anh lớn lên, thì coi như hiểu anh rồi sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi