ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Quả nhiên… cô vẫn muốn rút lui à?
“Nhưng cho dù bây giờ chúng ta ly hôn, Mạc Hậu cũng không chắc sẽ bỏ qua cho em.

Nếu Thương Tuyết biết tất cả chân tướng, chắc hẳn cũng muốn tới gây sự với em.

Em nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có bên cạnh anh là an toàn nhất”
Thương Mẫn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, chân mày cong cong.

“Em sắp chết rồi, nhất định phải kéo anh xuống Hoàng Tuyền làm bạn.

Em lẻ loi một mình, muốn một người đốt hương vàng cũng chẳng có, nhưng có anh lại khác.

Lời cô nói bị Mâu Nghiên chặn lại, nụ hôn mạnh mẽ của anh rơi xuống, ngăn cô lải nhải không ngừng.

“Anh sẽ không để cho em chết đâu” Mâu Nghiên tỳ vào trán cô.

“Mọi người đều nói tai họa lưu lại nghìn năm, anh gây họa cho em còn chưa đủ”
Thương Mẫn ở trong bệnh viện suốt ba ngày.

Bởi vì cô ở trong phòng VIP nên thật ra cũng yên tĩnh.


Cô chưa quên chuyện cuộc thi thiết kế nên dù bị thương vẫn vẽ bản thiết kế với quyết tâm thân tàn mà chí không tàn, chỉ đạo Tô Huệ Phi giúp cô nộp tác phẩm từ xa.

Phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, Thương Mẫn đang vội vàng vẽ vẽ viết viết trên giấy nên không ngẩng đầu lên.

“Mời vào.”
Lê Chuẩn đứng ở cửa, liếc nhìn người đi phía sau.

“Mẫn Mẫn” Thương Liên Thành gọi một tiếng.

Thương Mẫn dừng bút và quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của ông ta.

“Bác Thương nói có việc muốn tìm cô” Lê Chuẩn biết hết tất cả quá trình Thương Mẫn đàm phán với nhà họ Thương ở Nova lần trước, cho nên khi Thương Liên Thành tìm tới, anh ta không từ chối mà dẫn ông ta qua đây.

“Mẫn Mẫn.

Sao… sao con lại bị thương?” Thương Liên Thành rõ ràng kinh ngạc khi thấy cô ngồi trên xe lăn, trên tay cũng bị thương.

“Ba tìm tôi có chuyện gì?” Thương Mẫn đặt bút vẽ xuống.

Cô ở bệnh viện ba ngày, vẫn luôn do Đoàn Quốc và Lê Chuẩn chăm sóc, người nhà dường như không tồn tại trên thế giới này.

“Ba… ba đã suy nghĩ về chuyện con nói lần trước: Thương Liên Thành cúi đầu, vẻ vênh váo hống hách trước kia đều biến mất, thay vào đó là vẻ thấp hèn mà từ trước tới nay Thương Mẫn chưa từng nhìn thấy qua.

Mấy ngày nay, Thương Tuyết gặp chuyện không may, nhà họ Thương bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, Thương Liên Thành luôn coi trọng thể diện chắc hẳn cũng rất buồn phiền vì chuyện này.

“Ba sẽ cho con số cổ phần con muốn, chỉ hy vọng con… có thể cứu nhà họ Thương.” Thương Liên Thành nói với giọng điệu bi thương.

Thương Mẫn không ngờ Thương Liên Thành lại đồng ý với yêu cầu của cô.

Cô và Lê Chuẩn liếc nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Người nhà họ Du nói một đằng làm một nẻo, chẳng những không chịu đầu tư, còn muốn bỏ tiền cho công ty đối thủ của chúng ta, ở giữa ngáng chân.

Bây giờ công ty thật sự không lấy đâu ra tiền để quay vòng, bọn họ làm thế chứng tỏ muốn ép chúng ta vào đường cùng” Thương Liên Thành thở dài đầy nặng nề.


“Nhà họ Du à?” Thương Mẫn cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy thật nực cười.

“Sao vậy? Đó chẳng phải là con rể tốt của ba sao? Có phải bọn họ biết đứa trẻ trong bụng.

Thương Tuyết không phải là của nhà họ Du nên mới trở mặt không?”
Thương Mẫn cũng biết Du Chí Hoàng là loại người nào.

Du Thắng bị cảm sừng như vậy, ông ta chắc chẳn không thể nuốt trôi được cơn giận này.

“Nhà họ Thương có kết quả như vậy cũng xem như tự mang đá đập chân mình.

Chẳng phải Thương Tuyết vẫn là con gái tốt của ba sao? Cả nhà ba đều gửi gắm hi vọng vào cô ta, sao bây giờ lại tìm đến chỗ tôi thế?”
“Mẫn Mẫn” Thương Liên Thành thở dài: “Ba biết trước đây đều do ba không tốt, ba bận rộn với công việc nên thường quên mất các con, ngay cả tính cách các con thế nào cũng không biết, chỉ tin vào những lời nói phiến diện của bọn họ.

Ba xin lỗi con.

Nhưng người nhà họ Thương đều sống nhờ vào công ty, con không thể khoanh tay mặc kệ được chứ? Về điều kiện mà con đã nói lần trước, ba đều chấp nhận hết, chỉ mong con làm cho.

nhà họ Thương có thể sống lại.

Chỉ cần con cho mọi người một miếng cơm ăn, đừng nói là cổ phần, cho dù con lấy đi hết cũng không thành vấn Thái độ của Thương Liên Thành thay đổi 360 độ, Thương Mẫn nhìn chäảm chäm vào ông ta rất lâu vẫn không trả lời.

Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà Thương Liên Thành đã già đi trông thấy.

Dù sao ông ta cũng là ba ruột của mình, bất kể trước đây ông ta làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, tới bây giờ cô vẫn cảm thấy không đành lòng.


“Bây giờ sức khỏe của ông bà con đều không tốt, bọn họ không thể tự mình đến đây, chỉ có thể bảo ba thay mặt xin lỗi con.

Mẫn Mẫn, ba không cầu mong gì khác, con xem như nhớ tới công ơn nuôi dưỡng suốt hai mươi hai năm qua mà giúp nhà họ Thương một tay đi” Thương Liên Thành tiếp tục cầu xin.

“Khi ba đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thương, vì mẹ con Thương Tuyết mà chỉ trích tôi hết lần này tới lần khác, sao ba không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?” Thương Mẫn không nhìn ông ta, tiếp tục cầm bút tô lại từng đường trên giấy.

“Con muốn ba quỳ xuống trước mặt con sao?” Thương Liên Thành bắt đầu kích động khi thấy Thương Mẫn không hề dao động.

“Ba đừng quỳ trước mặt tôi, người ba nên quỳ là mẹ tôi kìa” Thương Mẫn không ngẩng đầu lên: “Bà đã vất vả sáng lập công ty, lại bị người nhà đánh bại hoàn toàn.

Đáng tiếc cho bà vất vả cả đời, cuối cùng chết cũng không được một danh tiếng tốt.

Mỗi khi bà nội nhắc tới bà chỉ biết chỉ trích, làm gì có chút biết ơn nào?”
“Được, chỉ cần con đồng ý cứu nhà họ Thương, tôi sẽ tới quỳ trước bà ấy, ba tới dập đầu chuộc tội với bà ấy!” Thương Liên Thành khàn giọng kêu lân: “Mẫn Mẫn, con đã từng trừng phạt Tuyết Tuyết, bây giờ nó mất hết danh tiếng, sức khỏe cũng kém.

Cho dù con có tức giận hơn nữa thì cũng hả giận rồi chứ? Con cần gì phải nhớ mãi những chuyện năm xưa như vậy?”
“Cho nên đến tận bây giờ ba vẫn cho rằng tôi đã làm những chuyện đó với Thương Tuyết à?” Thương Mẫn nghiêng đầu qua: “Tạm thời không nói tính cách tôi thế nào? Ba cảm thấy tôi có bản lĩnh có thể phá hủy được Thương Tuyết sao?”
Thương Liên Thành hơi ngây người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi