ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1961

Tạ Á Nam nhặt sợi dây chuyên bể nát từ dưới đất lên, Quan Âm cẩm thạch miễn cưỡng cũng có thể chấp vá lại được, vừa áy náy lại không biết phải xử lý ra sao nói: “Lan Hoa, tớ xin lỗi, tớ lại gây phiền phức cho cậu rồi..”

“Đừng nói như vậy, chúng ta là bạn bè mà!” Lý Lan Hoa mỉm cười Ngô Tĩnh và Lâm Vũ cũng vừa mới chạy đến, cả hai đều thực sự cảm thấy lo lắng: “Lan Hoa, cuộc thi sắp tới phải làm sao bây giờ?”

“Không cần quá lo lắng đâu!Lý Lan Hoa mỉm cười, nháy mắt mấy cái.

Đợt kiếm tra thứ hai so với trong dự đoán còn muốn sớm hơn, chính là hai ngày ngay sau thứ hai Ba người bạn cùng phòng đi song song ở phía sau, bởi vì đi thi cho nên không cần phải mang sách giáo khoa. Trên mặt nguyên một đám đều tràn đầy u sầu, vô cùng lo lầng về thành tích của kỳ thi này.

Khoảng cách tới thời gian thi quá gần, cho dù các cô ấy có muốn giúp đỡ như thế nào thì cũng có hạn.

Aishh…

So với các cô ấy mà nói, Lý Lan Hoa ngược lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hai tay cô ấy cho vào trong túi áo đồng phục, nhai kẹo cao su đi tuốt phía trước.

Hôm nay cô ấy không có buộc tóc đuôi ngựa, mà là nhẹ nhàng xõa ra sau đầu.

Ánh nắng mặt trời vàng nhạt từ cửa sổ xuyên qua chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhân của cô ấy, dịu dàng xinh đẹp, ngũ quan khéo léo xinh xắn, làn da trắng như tuyết, một đôi con ngươi lấp lánh ánh sáng rực rỡ như tỉnh tú, lộ ra thủy mâu trong suốt, bên cạnh khóe môi hồng phấn còn lộ ra dấu lúm đồng tiền.

Cho dù thành tích học tập không được tốt thì vẫn rất đẹp đó thôi Chuyện đánh cuộc hôm tối thứ sáu từ sớm đã truyền ra ngoài, không chỉ có trong đám cấp ba mà toàn bộ phần tử trong trường cấp ba đều biết hết rồi. Cho nên không ít người đều chú ý tới chỗ này, trước mặt có một học sinh tiểu học chạy tới, ngại ngùng làm một động tác tay: “Chị ơi cố gắng lên!”

“Cám ơn!” Lý Lan Hoa mỉm cười gật đầu.

Nhưng mà so với việc được em trai nhỏ yêu thích, cô ấy lại muốn có em gái nhỏ yêu thích hơn”

Không biết từ lúc nào bắt đầu, cô đối với nam sinh trong trường học không có hứng thú gì nhiều. Cho dù bọn họ lớn lên có đẹp trai như thế nào thì cô ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn xem, bất giác nhớ tới Trần Văn ‘Sáng, khuôn mặt chú ấy vừa anh tuấn lại thâm thúy từng trải, trên người càng nhiều hơn khí chất đàn ông thành thục.

Trong lúc thất thần, Lý Lan Hoa đã tới trước cửa lớp học.

Vị trí sau cửa mở rộng, cô ấy nhìn thấy Chu Kỳ Kỳ đang đứng chung với một bạn học nam trong lớp. Dáng vẻ hai người giống như rất thân thiết, sau khi nhìn thấy cô ấy lập tức ném ra một ánh mắt khiêu khích, về mặt như chuẩn bị xem kịch vui Lý Lan Hoa ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, trực tiếp bước vào lớp.

Tiếng chuông vang lên, chủ nhiệm lớp cầm lấy bài thi bước vào, kỳ thỉ chính thức bắt đầu.

Lý Lan Hoa mở nắp bút, lúc cô ấy chuẩn bị viết đáp án đề thi, một bạn học nam ở phía trước xê dịch ghế, vị trí có hơi hẹp. Cô ấy thấy như thế lập tức thuận theo dịch chuyển bàn học về phía sau.

Bông dưng có thứ gì đó từ trong ngăn kéo rơi ra Cô ấy theo bản năng cúi đầu, lập tức nhìn thấy một cuộn giấy dừng ở trước mũi chân của mình.

Không đợi cô ấy kịp phản ứng, đã nghe thấy trên bục giảng rầm một cái, chủ nhiệm lớp gõ thật mạnh lên trên bảng đen, gầm lên một tiếng: “Lý Lan Hoa, em đang làm cái gì vậy?”

“Cô Lý, em…” Lý Lan Hoa đứng lên giải thích.

“Tồi hỏi em đây là cái gì?” Bước chân của chủ nhiệm lớp rất nhanh, nháy mắt đã đi đến trước mặt cô ấy, còn chưa nghe xong lời giải thích của cô ấy đã lập tức cúi đầu nhặt cuộn giấy kia lên, sau khi mở ra, thái độ trên mặt lập tức càng thêm giận dữ: “Vậy mà đều là phao thi, Lý Lan Hoa, em dám quay cóp trong thi cử à?”

Lý Lan Hoa có chút mờ mịt nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy ở trên cuộn giấy toàn bộ đều là chữ nhỏ chỉ chít ghi đáp án đúng.

Cô nhanh chóng nhìn sang bạn học nam dịch chuyến ghế ngồi ở đẳng trước, nhớ tới lúc đầu khi mà cô mới vừa vào lớp đã nhìn thấy cảnh đối phương và Chu Kỳ Kỳ đứng chung một chỗ, lập tức giật mình tỉnh ngô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi