ÔN LẠI CHUYỆN NGÀY XƯA

Phải đến lúc chúng tôi đứng chờ ở hậu trường thì Lâm Hiếu Thành mới thong thả đi tới, điềm nhiên đứng cạnh tôi, sửa sang tay áo.

Tôi liếc cậu ta, biết tỏng còn hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”

Khứa này không trả lời, nheo mắt quan sát mặt tôi: “Lông mi giả của cậu sắp rớt kìa.”

Còn không phải nhờ phước của cậu hả, dứt khoát tháo ra thả vào túi áo cậu ta, thuận miệng nói: “Sao cậu trang điểm không giống bọn tớ?”

Lâm Hiếu Thành hồ hởi, phải hít sâu điều chỉnh biểu cảm, đoạn cau mày trả lời: “Vẻ đẹp bẩm sinh.”

Đúng là cái đồ mặt dày. Tôi đang định vạch trần thì nhác thấy cô Trịnh đã tới, sửa sang lễ phục theo thứ tự cho các bạn nữ, dặn: “Mọi người đừng căng thẳng, cứ phát huy như bình thường đã tập là được, không sao đâu.”

Khi gần đến chỗ chúng tôi, cô nhìn lướt qua Lâm Hiếu Thành, cúi đầu bổ sung: “Các bạn nam cũng sửa lại cà vạt đi.”

Nhưng mức âm lượng chỉ đạt tới chỗ một bạn nam.

Cậu ta hiểu ý, cúi đầu thắt chặt cà vạt, khóe mắt khóe miệng nhuốm ý cười mà không hay. Nói thật, quen biết Lâm Hiếu Thành đã nhiều năm, không dưới một lần tôi nghi ngờ xu hướng tính dục của cậu ta, chỉ thấy quăng lưới chưa bao giờ kéo lưới, hóa ra là đợi ngày hôm nay.

Mà chuyện tình cảm đúng thật là không thể nói lý, người ta là giảng viên xinh đẹp khoa Âm nhạc, còn cậu ta chỉ là ứng cử viên gom góp cho đủ số lượng dàn hợp xướng… Xem ra mấy tháng nay Lâm Hiếu Thành đã tốn không ít tâm tư, tôi biết cậu ta thường xuyên chạy tới khoa Âm nhạc, không ngờ chuyện đã thành.

Đang thống thiết rung động thì chợt cảm giác có ai chạm vào vai mình, ra là cô Trịnh đã đi tới: “Ấy, sao mắt lại lem thế này?”

“Em… vô tình quẹt phải.” Vì thấy hai người hôn nhau tới mức giật mình đó.

“Lông mi cũng rớt rồi hả?” Cô lấy lông mi giả từ trong túi áo ra, hỏi, “Có còn đó không?”

Tôi nghiêng đầu nhìn Lâm Hiếu Thành, cậu ta làm như không biết. Rõ ràng nằm trong túi áo cậu ta, thế mà bây giờ né nhanh ghê, đồ trọng sắc khinh bạn!

“Chắc là rơi dưới đất rồi.”

“Vậy… Em tháo bên kia ra luôn đi.”

Hơi thở của cô Trịnh chậm rãi rõ ràng, trên người có mùi nước hoa không biết là mùi gì, nhưng rất thơm. Tay cô rất nhẹ, vừa tập trung vừa nhẹ nhàng, cùng là con gái nhưng tim tôi vẫn bất giác đập mạnh, nảy sinh đồng cảm mãnh liệt với Lâm Hiếu Thành lúc vừa rồi, không kìm được lần nữa lén bật ngón cái sau lưng.

Bài Quốc ca trên sân khấu đã sắp kết thúc, đẩy cảm xúc lên cao. Chúng tôi đứng hai bên hậu trường chờ lên sân khấu, Lâm Hiếu Thành kéo vạt áo âu phục, ngoái đầu nhìn cô Trịnh, sau đó điềm tĩnh bước ra ánh sáng.

Lúc ấy đâu ai hay tương lai sẽ như thế nào.



Tập mấy tháng trời nhưng chỉ biểu diễn vài phút, tấm màn dần dần hạ xuống.

Đương nhiên đối với vài người, có lẽ chỉ là mới bắt đầu.

Không thấy bóng dáng Lâm Hiếu Thành đâu, khán giả cũng dần ra về, đèn trên sân khấu lần lượt tắt, tất cả đều háo hức chào đón kỳ nghỉ dài ngày sắp đến.

Chỉ có tôi đang loay hoay trong nhà vệ sinh, trở tay sờ soạng phần váy phía sau, một kim băng ở chỗ nào đó bị bung, hở cả lưng.

Chiếc váy đỏ này là đồng phục nhà trường thuê, vải lụa rẻ tiền, váy rộng thùng thình mà chất lượng quá tệ, đường khâu có nhiều dấu vết tháo ra may vào. Tôi phải dùng kim băng cố định phần phía sau mới vừa người, nhưng vừa nãy khi đi xuống bị chen lấn xô đẩy, kim băng đã bật ra.

Nên tôi mới vào nhà vệ sinh để điều chỉnh, kết quả là dùng lực quá tay, *roẹt* một tiếng, tức khắc da lưng cảm nhận được cái lạnh, bị đứt chỉ rồi.

Cứ thế xoắn xuýt một lúc lâu, mọi người đã về gần hết. Tay mỏi cổ cũng mỏi, cuối cùng nản chí buông tay ra, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa trầm trầm.

Lý Miễn ngập ngừng gọi tên tôi: “Khương Lộc.”

“A! Tớ vẫn ở đây!”

“Ừ… Mọi người bên ngoài đi cả rồi.”

Đẩy cửa ló đầu ra, trên hành lang yên ắng chỉ có mỗi mình cậu. Tôi ngoắt tay: “Cho tớ mượn áo khoác của cậu đi.”

“Thì đem cho cậu đấy, buổi tối trời lạnh.” Cậu đưa tới, không hề phát giác.



Áo khoác của Lý Miễn có mùi hương quen thuộc, nhẹ nhàng thoải mái. Tôi kéo cổ áo lên, thứ mùi ấy vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi, tâm trạng tốt dần, cứ thế vừa đi vừa bàn chuyện nghỉ lễ Quốc khánh.

Nhưng chỉ mới bàn tán vài câu mà trước mắt bỗng tối sầm, cả hành lang chìm trong bóng tối.

Quá đột ngột bất ngờ, cũng không hề phát hiện tòa nhà đã trống không. Tôi sợ hãi khựng lại, kéo tay cậu, một lúc sau mới thấp giọng: “… Cúp điện à?”

Lý Miễn bật điện thoại lên, lắc đầu: “Hình như là ngắt cầu dao.”

“Hả? Đóng cửa rồi?”

“Có thể là vậy.”

Hội trường trường học đã lâu năm, nhà vệ sinh nằm tít cuối hành lang, phải vòng vèo mấy hồi. Cả hai rảo vội bước chân, đi ngang qua sân khấu và những dãy ghế tối đen, bầu không khí âm u đến cực điểm.

Tim đập nhanh bồn chồn, song khi bước theo bước chân của Lý Miễn, dù đi giày cao gót nhưng vẫn nhẹ nhàng. Cuối cùng cũng đã tới cửa, thấy cậu giơ tay đẩy cửa thì bất giác căng thẳng, *loảng xoảng* một hồi, là tiếng xích va nhau.

Vào đêm trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, chúng tôi bị nhốt trong hội trường tối đen như mực.



“Để tớ tìm công tắc điện…”

“Đều tại tớ lề mề, sắp nghỉ nên mọi người về nhanh ghê.” Tôi siết áo cậu lải nhải, nói như cái máy, “Shh… Cậu có thấy lạnh hơn không?”

“Ảnh hưởng tâm lý đấy.” Cậu ôm vai tôi an ủi, “Đừng sợ.”

“Hội trường này đã có mấy chục năm… Giống phim kinh dị quá.” Lại vô thức tưởng tượng ra những hình ảnh không nên có.

“Chắc là kiến trúc từ thế kỷ trước.”

Tấm rèm màu đỏ thẫm, sàn nhà đã hư hỏng, ghế ngồi cũ nát, bật lên một phong cách hoàn toàn khác trong màn đêm… Tôi không dám thở mạnh, bám theo cậu bước lên cầu thang, đi đến trước một căn phòng. Lý Miễn cầm điện thoại chiếu sáng, trên tấm bảng viết ba chữ, phòng điều khiển.

Cậu xoay nắm đấm, hạ giọng nói: “Khóa rồi.”

Bên cạnh có cửa sổ khép kín, nương ánh sáng tù mù nhìn vào trong, quả thật có công tắc điện và công tắc điều khiển đèn, mỗi tội không vào được.

Tôi rầu rĩ thở dài, bắt đầu gọi điện giúp đỡ. Trước hết là nghĩ tới Lâm Hiếu Thành, có lẽ cậu ta đang ở với cô Trịnh nên không bắt máy.

Lại quay sang liên lạc với văn phòng nhà trường, gọi mấy cuộc nhưng không có phản hồi. Cuối cùng mới gọi cho Trần Tiêu Dĩnh, cậu ấy nói: “Không phải rất hay sao, hai cậu ở lại đó một đêm đi.”

Tôi sợ đến ngớ người, nào nghĩ đến phương diện này, nghe cậu nói thế thì đỏ mặt đáp: “Cậu nói lung tung gì vậy… Ngày mai nghỉ rồi, nếu không có ai tới thì làm sao?”

“Ban ngày trong trường có người trực.”

“… Nhưng cũng không thể ở đây được.” Tôi hạ giọng.

Trần Tiêu Dĩnh bật cười, hình như đang ở nhà vừa ăn trái cây vừa nói chuyện điện thoại, nhồm nhoàm bảo: “Có gì mà không thể, hội trường lớn như thế còn không đủ cho cậu phát huy… cho cậu ta phát huy à.”

“Cậu câm miệng đi, cúp máy đây.”

Tôi đặt điện thoại xuống, cố ý xoay màn hình đi chỗ khác, để bóng tối che đi gương mặt nóng dừ. Quá yên tĩnh, chắc chắn Lý Miễn cũng nghe thấy rồi, cậu ho một tiếng: “Đang lễ nên khó nhờ vả quá, người trong phòng tớ cũng về hết rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ…” Đúng là có nghĩ tới việc thử ở lại đây một đêm, nhưng lập tức lắc đầu xóa bỏ, “Đã lạnh lại còn tối, điện thoại cũng sắp hết pin, quan trọng là còn cúp điện.”

Lý Miễn chần chừ trước cửa chính và cửa sổ, bỗng quay đầu hỏi tôi: “Sửa cửa gỗ với lắp cửa kính, cái nào ổn hơn?”

“Hả?”

“Chắc là cửa gỗ.” Cậu lẩm bẩm như đang đánh giá mức độ hư hỏng, “Nếu làm nhẹ chắc chỉ cần thay khóa cửa.”

“Cậu định làm gì…”

Chưa nói hết câu thì *rầm* một tiếng, Lý Miễn xoay người dùng bả vai tông vào cửa. Tôi trợn mắt, nhìn cậu huých mấy cú, cánh cửa bật mở.

“Cửa gỗ dễ húc, còn là khóa kiểu cũ, cũng dễ sửa.” Cậu xoay người, thấy tôi ngơ ngác bèn bổ sung, “Hồi cấp 3 chuyên môn làm chuyện này.”



Dựa trên tinh thần tiết kiệm, chỉ bật mỗi đèn ở phòng điều khiển và hành lang.

Xung quanh là ánh đèn vàng ấm áp, một bảng điều khiển, một chiếc bàn nhỏ bừa bộn, hai chiếc ghế đệm cũ kỹ, không gian nhỏ trở nên hư ảo.

Chúng tôi ngồi xuống ghế, như muốn bó gối trò chuyện thâu đêm, bầu không khí ngượng ngập làm sao. Lý Miễn bật máy ảnh lên, kéo ghế lại gần: “Ảnh hôm nay chụp.”

Tôi rướn người tới, chôn nửa gương mặt trong cổ áo, thỉnh thoảng bình luận:

“Tấm này tạm được… Tấm này bị nhòe rồi… Vẻ mặt gì thế này ha ha ha, xóa đi.” Vừa nói vừa vươn ma trảo ra.

“Không xóa.” Cậu chụp lấy cổ tay tôi.

“Nhưng xấu mà.”

“Không xấu.”

“…”

Toàn là ảnh chụp tôi, lúc trang điểm, lúc lơ đãng, lúc đợi lên sân khấu, lúc mở miệng dưới ánh đèn sân khấu. Mỗi bức ảnh đều là bản thân được phóng lớn.

Không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu: “Chụp nhiều thế.”

Lý Miễn cười cười không đám, cũng nhìn tôi chăm chú. Trong phút chốc không ai lên tiếng, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều, cậu cúi đầu đến gần, nhưng bị tôi rướn người hôn trước.

Cậu sửng sốt, lập tức cúi người xuống hôn tôi thật sâu, tay nắm vai tôi, ấn người xuống lưng ghế.

Tim đập thình thịch liên hồi, như có thiên quân vạn mã kéo đến. Nhưng đầu óc trì trệ trống rỗng, như phập phồng giữa biển nước mênh mông.

Ắt là vì thiếu oxy rồi, ý thức phiêu bồng, chợt bị Lý Miễn xốc dậy. Tôi vội siết cổ áo cậu, la lên một tiếng theo bản năng, chưa kịp định thần thì đã ngồi lên đùi cậu.

Tóc rũ xuống vai cậu, mấy sợi len vào cổ, Lý Miễn vén ra sau tai giúp tôi, rồi bàn tay trượt từ vai xuống eo, vói vào áo khoác rộng lớn. Chút lý trí còn sót lại xẹt qua, cảm thấy lo lắng, rồi một giây sau chợt cứng đờ người.

Lý Miễn cũng ngạc nhiên, vẻ mặt nghi ngờ lẫn khó dằn lòng, nín thở không dám cử động.

Đúng thế, vì lưng váy bị hở, nên tay cậu chạm thẳng vào móc cài áo ngực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi