ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



Lý Thiên Ân và những người khác sững sờ nhìn bóng người thẳng tắp trong đại sảnh, bên cạnh còn có tỷ phú như chân chạy vặt, lại không ai dám lên tiếng.

Chưa đầy vài phút sau, bọn họ gần như nhận được điện thoại cùng lúc.

Lữ Minh Nhạc nhìn màn hình hiển thị, là cha của mình.

“Cha, chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì? Đồ ngu anh không phải đắc tội người khác rồi không, có phải là cấp cao nào đó của tập đoàn Thừa Phát không?”
“Bây giờ, xin lỗi người ta nhanh, bắt buộc phải nhận được sự tha thứ của người đó.



“Cha, không nghiêm trọng đến vậy chứ!”
“Không nghiêm trọng đến vậy? Sao mà tôi lại có đứa con trai ngu như anh!”
“Anh có biết là máy móc nhà mình dừng sản xuất lại một phút thì sẽ tổn thất bao nhiêu không?”
“Mười vạn, mười vạn đó! Nợ nần của công ty vốn không được cân bằng rồi, anh còn đâm sau lưng ông đây một nhát, tôi không có đứa con như anh!”
“Nếu như anh không muốn gánh món nợ hàng trăm triệu thì xin lỗi ngay cho ông”
Lữ Minh Nhạc nghe xong mới nhận ra bản thân mình đã tạo biết bao tổn thất cho nhà mình.

Anh ta đến trước mặt Kỷ Thừa Phát than khóc, cung kính cúi người, khàn giọng nói: “Anh Kỷ, là tôi có mắt không tròng, tôi không nên đắc tội anh, xin anh tha cho tôi một con đường sống.


Kỷ Thừa Phát nheo mắt, lạnh lùng nói: “Đến cả chính chủ mà anh còn tìm không ra thì anh xin lỗi việc gì vậy?”
Lữ Minh Nhạc giật mình, anh ta sợ Kỷ Thừa Phát thật rồi.

Lữ Minh Nhạc đến trước mặt Ngô Đình Khải, nhẫn nhịn nỗi nhục, cúi người xin lỗi: “Anh Ngô, xin lỗi, mắt tôi mù, không thấy Thái Sơn, đụng nhầm anh!”
“Tôi thu hết lại những lời trước đây, mong anh độ lượng coi như tôi là một cái rắm thả đi!”
Lữ Minh Nhạc cắn chặt răng, nước mắt lưng tròng.

Anh ta thấy rất tủi thân, chuyện này trước đây từng làm không ít lần, sao hôm nay lại đạp trúng mìn rồi.


Một cậu ấm nổi tiếng ở thành phố Thục như anh ta mà lại phải xin lỗi một tên không có tiếng tăm gì, việc này còn nhục nhã hơn cả việc đánh anh ta một bạt tay.

Thêm việc phải rút lại hết những lời những lời quyết liệt mà chính mình vừa nói trước mặt mọi người, cầu xin sự tha thứ của anh, đây cũng quá ức hiếp người khác rồi.

Nhưng vì kinh doanh của dòng họ, anh ta không thể không cúi đầu.

Ngô Đình Khải yên lặng nhìn anh ta: “Hết rồi à?”
Lòng Lữ Minh Nhạc chùng xuống, đây là không chịu bỏ qua mà!
Cũng tại miệng mình trước đây đê tiện quá, đắc tội với người này, bây giờ không có chút cơ hội xoay chuyển nào.

Anh ta cắn chặt răng, thấp giọng hỏi: “Tôi nên làm sao đây?”
Ngô Đình Khải nhàn nhạt nói: “Vả miệng!”
Kỷ Thừa Phát lập tức đứng dậy, định tát Lữ Minh Nhạc.

Ngô Đình Khải giơ tay, ngăn anh ta lại: “Cậu cũng không sợ dơ tay!”
Kỷ Thừa Phát ngẩng người, lập tức cười nói: “Nói cũng phải!”
Kỷ Thừa Phát nhìn về phía Trương Cảnh Hàn cầu cứu, Trương Cảnh Hàn lại nhìn sang hướng khác.

Lữ Minh Nhạc nhìn thấy hành động của Trương Cảnh Hàn thì đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, anh ta cũng là một người dứt khoát, không do dự nữa!
“Bộp!”

“Bộp!”
“Bộp!”
Lữ Minh Nhạc giơ tay vỗ mạnh lên mặt mình.

Gương mặt vốn sắp khóc, nay lại rơi nước mắt.

Người trong sảnh ngây ngốc nhìn cảnh này, nhìn người đàn ông đang khóc thút thít trước mặt, bọn họ không cách nào ghép hình ảnh ngông cuồng trước kia của Lữ Minh Nhạc lại với cảnh trước mắt này, thay đổi quá lớn rồi, cứ như là hai người khác nhau.

“Bộp bộp bộp!”
“Bộp bộp bộp!”
Rất nhanh sau đó, Lữ Minh Nhạc không còn cô đơn, những người “anh em tốt” kia của cậu ta cũng bắt đầu vả miệng.

Những người khác thấy những cậu ấm ngang ngược kiêu ngạo của thành phố Thục bị người khác trị đến ngoan ngoãn phục tùng thì cảm thấy đã ghiền.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi