ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

Đột nhiên nhìn thấy Châu Tuân Phi, Lục Trần hơi nheo mắt lại, nếu 

như không phải là Châu gia đến gây chuyện, anh sao lại phải chạy tới tận Madagascar này chứ. 

Nhưng Lục Trần cũng không xuống xe chạy đi tìm Châu Tuân Phi, 

dù sao anh cũng đến đây rồi, giờ có tìm hay không tìm Châu Tuân Phi cũng vậy thôi, dù sao 

Châu gia cũng đã nói với anh không biết rồi coi như xong, cho dù có không gặp được Châu 

Tuân Phi nữa, đợi khi nào về nước, anh cũng nhất định đến Châu gia ở Trung Nguyên một chuyến. 

Mà Châu Tuân Phi lúc này, đương nhiên là cũng nhìn thấy Lục 

Trần, đặc biệt là lúc nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Lục Trần, tim gan phèo phổi của ông ta 

như muốn nhảy ra ngoài. 

Năm ngoái ông ta vốn định đi Du Châu tìm Lục Trần để cướp lại 

nguồn hợp tác, còn bắt cóc con gái Kỳ Kỳ của Lục Trần để uy hϊế͙p͙ anh. 

Không ngờ cuối cùng bị Lục Trần lật kèo, nhốt ông ta ở một căn 

hầm hơn một tuần, Sau đó bố ông ta phải đến đền cho Lục Trần một tỉ, ông ta mới có thể 

thoát khỏi bản tay của Lục Trần. 

Lần này ông ta đến Madagascar, vốn dĩ là vì cho rằng Lục Trần 

chắc sẽ không để ý đến nguồn cung đá thô ở đây, vì năm ngoái sau khi Lục Trần lấy được 

hợp đồng hợp tác với thổ vương Samba, đến tận bây giờ vẫn chưa liên hệ với ông ấy, Châu 

gia nhà bọn họ bèn nghĩ rằng Lục Trần không thèm đếm xỉa đến nguồn cung này. 

Hơn nữa trong thời gian gần một năm nay, Công nghệ Di Kỳ phát 

triển quá nhanh, hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn họ, thế nên bọn họ nhất quyết cho rằng 

Lục Trần thực sự không cần đến nguồn cung này nữa. 

Cho nên bọn họ muốn lén lút hợp tác với thổ vương, khôi phục lại 

sức ảnh hường của Châu Gia tại Trung Nguyên. 

Thật sự thì, kể từ lúc nguồn cung đá thô của Châu gia bọn họ rơi 

vào tay Lục Trần, bọn họ vẫn chưa nhập khẩu đá thô, không chỉ bọn họ phải nhập khẩu đá 

thô từ người khác, mà toàn bộ các cửa hàng châu báu ở Trung Nguyên cũng phải nhập khẩu 

đá thô từ nguồn khác, việc này đã khiến sức ảnh hưởng của Châu gia xuống dốc thê thảm. 

Đây cũng là nguyên nhân khiến Châu gia chấp nhận mạo hiểm 

đơn phương đến mời thổ vương Samba tái hợp tác. 

Nhưng bây giờ đột nhiên lại thấy Lục Trần cũng đến Marovoay, sắc 

mặc Châu Tuân Phi bỗng tái nhợt đi. 

Sự biến thái của Lục Trần, chỉ những ai đã từng đấu với anh mới lĩnh hội được sâu sắc. 

Mà ông ta, chính là người đã từng đấu với Lục Trần, hơn nữa còn 

chịu cay đắng dưới tay Lục Trần. 

“Không đi bar nữa.” Châu Tuân Phi sầm mặt nói. 

Ông ta đã hẹn con trai của Samba đi bar, giờ nhìn thấy Lục Trần, 

ông ta đâu còn tâm trạng gì nữa. 

“Hả? Vậy về khách sạn sao?” Tài xế khó hiểu hỏi. 

“Không, đi ra sân bay luôn.” Châu Tuân Phi lắc đầu, biết đám 

người Lục Trần cũng ở khách sạn này, ông ta nào dám ở lại đây nữa, bắt buộc phải lập tức 

rời khỏi đây, tránh Lục Trần càng xa càng tốt, ông ta định hôm nay sẽ nghỉ lại ở sân bay, sau 

đó đặt vé máy bay ngày mai về thẳng nước. 

Còn việc chưa bàn bạc hợp tác xong với thổ vương, Châu gia bọn 

họ cũng chỉ còn cách từ bỏ, nếu không sẽ đắc tội chết với Lục Trần, về nước rồi Lục Trần 

cũng sẽ không tha cho bọn họ. 

Lục Trần không biết Châu Tuân Phi bị anh dọa cho bỏ chạy, sau 

khi xuống xe, liền nói với Trần Tịnh: “Ngày mai hẹn gặp mặt thổ vương Samba đó đi.” 

“Hả, đại thiếu gia, thế nhỡ mai lãnh sự quán đến tìm chúng ta thì 

sao? Trần Tịnh nghi hoặc hỏi, cô ấy biết đám người Choi Yeong Jun nhất định tối nay sẽ nói truyện này với

lãnh sự quán Cao Ly, đến lúc đó lãnh sự quán Cao Ly chắc chắn sẽ tìm đến lãnh sự quán Hoa Hạ, bắt bọn họ phải đi hòa giải.” 

“Kệ bọn họ, xử lý xong việc bên này đã rồi tính, mấy việc đó chỉ là chuyện nhỏ.” Lục Trần lắc đầu, lát nữa anh sẽ gọi điện cho Tạ Vĩ Hào hoặc là Lưu Kinh Tài ở 

Trung Hải, anh tin là hai ông lớn này nhất định sẽ vui vẻ giúp đỡ anh liên hệ với lãnh sự quán bên này. 

“Vâng ạ, tôi lập tức đi liên hệ.” Trần Tịnh gật đầu, chỉ còn cách lấy 

điện thoại ra liên hệ với người của thổ vương Samba. 

Lục Trần về khách sạn tắm rửa xong, vừa bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Trần Tịnh. 

Thật ra Trần Tịnh đã gõ cửa hai lần rồi, vì cô ấy cảm thấy việc này 

rất quan trọng, cần phải nói với Lục Trần ngay mới được. 

Cửa phòng vừa mở, thấy Lục Trần mặc quần áo ngủ, dáng vẻ vừa tắm xong đi ra, Trần Tịnh đỏ mặt. 

Mùi hương sữa tắm trêи người Lục Trần, khiến cho tim cô hơi loạn nhịp. 

“Liên hệ được rồi à?” Lục Trần cho Trần Tịnh vào, anh biết lý do cô ấy tìm anh là gì. 

Trần Tịnh lắc đầu, nói: “Tôi liên hệ được rồi, nhưng bọn họ không 

muốn gặp chúng ta, không muốn hợp tác với chúng ta.” 

Lục Trần cau mày, Samba này không định nể mặt anh sao? 

“Ừ, cô đi về nghỉ ngơi đi, nếu như ngày mai lãnh sự quán gọi điện 

đến, thì cô làm việc với bọn họ nhé, tôi đích thân đi gặp Samba.” Lục Trần gật đầu, anh định 

ngày mai sẽ đích thân đi cung điện của thổ vương gặp Samba. 

“Dạ? Nhưng bọn họ đâu muốn gặp chúng ta.” Trần Tịnh kinh ngạc 

nói, cô ấy cảm thấy vừa nãy ông chủ không nghe rõ những lời cô ấy nói. 

“Tôi biết rồi, thế nên mới phải tới cung điện của ông ta.” Lục Trần cười. 

“Há!” Trần Tịnh há hốc miệng, cảm thấy thật sự không hiểu nổi tư duy của ông chủ. 

“Vậy, liệu ông ta có cho chúng ta vào không? Ông ta đã bày tỏ rõ 

thái độ là không hợp tác với chúng ta rồi mà.” Trần Tịnh nói. 

“Ông ta sẽ hợp tác.” Lục Trần cười tự tin nói. 

“Đại thiếu gia, anh không định dùng biện pháp mạnh ép buộc đấy 

chứ?” Trần Tịnh hơi khó tin nhìn Lục Trần, cô cảm thấy ông chủ của mình bị điên rồi. 

Cô tin là ông chủ của cô rất giỏi, nhưng Samba là thổ vương trong 

tay có hàng vạn binh lính, ông chủ của cô định dùng biện pháp mạnh để uy hϊế͙p͙ thổ vương 

Samba, đây khác gì lấy trứng chọi đá. 

“Có thể nói là biện pháp mạnh, cũng có thể nói là uy hϊế͙p͙ Samba, 

nói chung còn phải xem thái độ của ông ta ngày mai nữa, tôi đối đãi ông ta thế nào, chủ yếu 

là do vào ông ta thôi.” Lục Trần hời hợt nói. 

Trần Tịnh há miệng, ánh mắt tràn đầy sự khó tin. 

Ông chủ điên thật rồi, anh định xông vào cung điện của thổ vương thật sao! 

Trần Tịnh không còn nhớ mình đã rời khỏi phòng Lục Trần như thế 

nào, chỉ biết là đến tận khi cô trở về phòng của mình rồi vẫn chưa định thần được. 

Xông vào cung điện của thổ vương! 

Như vậy điên quá rồi! 

Cô thực sự muốn mở phanh lục phủ ngũ tạng của Lục Trần ra 

xem rốt cuộc tim gan anh to tới cỡ nào, đến cái việc điên khùng như vậy mà cũng làm được. 

Cả buổi tối, Trần Tịnh gần như không ngủ, vì cô phân vân không 

biết ngày mai lúc Lục Trần xông vào cung điện của thổ vương, cô có nên đi cùng không. 

Ngày hôm sau, khi Từ Kinh và Lâm Thông biết Lục Trần định xông 

vào cung thổ vương, hai người đều hết hồn. 

Tối hôm qua bọn họ đã không coi tù trưởng Lucca ra gì, là bởi vì tù 

trường Lucca vốn không có uy lực gì. 

Nhưng cung điện thổ vương đâu có như vậy, nó là nơi Diêm La có 

bao nhiêu binh lính cố thủ, bọn họ xông vào đó, khác gì xuống địa ngục chứ. 

“Đại, đại thiếu gia, hay anh cân nhắc lại một chút, đợi sau khi quân 

đội của Đỗ Phi đến, chúng ta hẵng đi tìm thổ vương nói chuyện.” Lâm Thông có ý tốt đề nghị. 

Xông vào cung điện thổ vương, khác nào khiêu chiến chứ! 

“Không cần, hôm nay đi luôn.” Lục Trần lắc đầu, rồi đi xuống dưới tầng. 

Lâm Thông và Từ Kinh nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự bất an 

trong ánh mắt của đối phương, cùng nhau đuổi theo. 

Lục Trần còn chẳng sợ, bọn họ đương nhiên không thể chùn bước rồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi