ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Thấy anh còn đứng ở cửa không tránh ra, cô nghiêng người duỗi tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, không chút do dự bước ra bước chân. Trong nháy mắt lướt qua nhau, đôi mắt anh nhìn thoáng qua cô. Tóc dài hơi cuốn của cô tản ra, ở khi đi thoáng qua, sợi tóc hơi hơi nâng lên, tựa hồ mang theo chút trên hơi thở thanh lãnh sơ đạm trên người cô, quanh quẩn ở chóp mũi anh. Đi từng bước một rời đi, giống như, cũng muốn đi ra cuộc sống của anh……

Lãnh Tư Thành nhìn cô rời đi, không biết vì sao, trong lòng có một loại sợ hãi mãnh liệt!

Lần này Cố Thanh Thanh, không giống cô lúc trước! Lúc trước cô đối mặt anh có sợ hãi, lo lắng, nhưng vừa rồi, bộ dáng cô nhìn anh, chỉ có lạnh nhạt!

Chưa từng có một khắc nào, anh càng xác định hơn bây giờ, Cố Thanh Thanh chuẩn bị muốn rời khỏi anh, chuẩn bị muốn ly hôn!

Chỉ sợ giờ khắc này anh nói muốn ly hôn, giây tiếp theo cô liền hoan thiên hỉ địa đều chuẩn bị tốt hộ khẩu, chứng minh nhân dân và giấy hôn thú, tính toán đi Cục Dân Chính ký tên đi?

Anh lập tức cúp điện thoại: “Bảo cô ta đi tìm chết!”

Sau đó ba bước đi qua, chặn ở trước mặt Cố Thanh Thanh.

Cố Thanh Thanh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, đáy mắt Lãnh Tư Thành, hơi có chút nôn nóng: “Tôi có lời muốn nói.”

Muốn nói cái gì? Là bạn gái anh cáo trạng với anh, chính mình đánh cô ta? Hay là bảo mình nhanh chóng dọn dẹp một chút, đưa vị trí Lãnh phu nhân ra cho cô ta?

Khóe môi treo lên một ý cười mệt mỏi lại thêm bất đắc dĩ, cô mệt mỏi, mệt mỏi, cũng không muốn tranh cãi nữa, cứ như vậy đi.

Mí mắt hơi hơi vừa nhấc, cô ngược lại nhìn thẳng ánh mắt Lãnh Tư Thành, giọng nói bình tĩnh: “Muốn nói cái gì?”

Lãnh Tư Thành có bao nhiêu lời nói, bị một câu hỏi lại đương nhiên này của cô, tất cả đều cấp nghẹn ở trong cổ họng!  

Anh nhìn thẳng ánh mắt bình tĩnh như nước của Cố Thanh Thanh, nghe ngữ khí bình thản như thế của cô, nhìn biểu tình không gợn sóng của cô, trong lòng độn đau lan tràn!

Anh biết, trước nay đều chỉ có anh, như là vai hề nhảy nhót lung tung, dù anh ở bên ngoài gây sự bao nhiêu, cô đều đứng ở một bên gió êm sóng lặng xem náo nhiệt như vậy, đến nửa điểm gợn sóng cũng không có!

Đều nói nhất dạ phu thê bách nhật ân, bọn họ tốt xấu cũng ngủ ba năm…… Chẳng lẽ, trong lòng cô đều không có chút cảm giác nào với anh sao?

Tay Lãnh Tư Thành, gắt gao đặt ở túi tiền, nắm tay. Hít sâu, đều vùi lấp thật sâu tất cả cảm xúc của mình.

Anh vốn muốn lao ra cửa giải thích, sững sờ thành: “Chờ lát nữa, đừng bưng thức ăn khuya tới xum xoe, tôi…… Đêm nay không muốn ngủ với cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi