PHÁ VỠ TRUYỀN THUYẾT

“Hoa này thật đẹp, tên là gì vậy? Cư nhiên còn có thể ăn.” Gia Luật Yến nhìn lục y nữ tử bưng một mâm hoa lên, nàng ta nói đây là điểm tâm mà nàng ta đã chuẩn bị cho họ? Không khỏi cảm thán.


“Đây là cánh của tình hoa, thỉnh chư vị nếm thử.” Lục y nữ tử cười khẽ, nói rồi cầm một cánh hoa cho vào miệng.


Gia Luật Yến và Hoàn Nhan Bình đều mở to mắt nhìn, cảm thấy thật mới lạ. Nhưng còn Thiệu Đường, Dương Quá và Gia Luật Tề lại không cảm thấy kỳ quái. Dương Quá nhìn những cánh hoa đỏ tươi trên bàn, nhíu mày. Từ lúc nãy, tình hoa này ngoài việc cho mình ấn tượng không tệ trong lần đầu tiên, những ấn tượng khác lại không tốt chút nào… nên không thích.


Thiệu Đường bĩu môi, hương vị của hoa này rất nồng, trong nguyên tác viết, vị của tình hoa khi vừa chạm vào lưỡi sẽ rất ngọt, sau đó là đắng, lúc đầu đúng thật là rất ngon, nhưng tiếp đó sẽ khó có thể nuốt xuống… Thiệu Đường là một người không thích hoa, thật ra phải nên nói là hắn không thích những loài hoa gì quá rực rỡ chói mắt, có hương vị đặc biệt. Hắn gần như không thể ngắm vẻ đẹp và ngửi mùi hương này, ngược lại hắn thích những thứ thanh sạch hơn.


Lúc Thiệu Đường xem quyển sách Thần Điêu Hiệp Lữ thì đã khẽ thở dài, trên sách viết, hương vị của tình hoa khi mới vào miệng ngọt ngào, sau đó đắng chát rất giống với chữ “tình”, nên đặt tên nó là tình hoa thì thật sự rất hợp. Nhưng Thiệu Đường vẫn không hiểu, vì sao lúc đầu phải ngọt đến ngấy, nhưng sau đó lại đắng đến chết chứ? Sau sự ngọt ngào, thì vị đắng càng thêm đậm, càng thêm khó có thể chịu đựng… nếu có thể, ngọt và đắng… chỉ cần bình thường là được rồi…


… có lẽ… “tình” giống như một dòng suối, yên bình trong lành, chỉ có sự bình lặng, nếu thêm một chút vị ngọt… đủ để…


Thiệu Đường thất thần, sau đó như ma xui quỷ khiến cầm lên một cánh hoa, do dự một hồi, cuối cùng vẫn bỏ vào miệng… thật sự rất ngọt, ngọt như mật… sau đó lại rất đắng, rất đắng, lấn át cả hương vị ngọt ngào, và sự ngọt ngào ban đầu càng thêm hỗ trợ cho vị đắng, khiến người ăn nhíu mày vì vị đắng cay đang tràn khắp cả khoang miệng. Vị đắng này, thậm chí còn lan thẳng xuống tim, đắng đến làm trái tim co rút lại…


Thiệu Đường bị đắng đến nhíu mày, Gia Luật Tề bên cạnh như đang xem kịch vui, khoanh tay nói: “Biết khó ăn còn thử, thật đúng là.”


“Thiệu Đường?” Dương Quá cũng trông thấy gương mặt của Thiệu Đường, nói: “Không ăn được thì nhả ra.”


Lục y nữ tử mỉm cười lắc đầu, vừa rồi nàng cũng ăn một cánh hoa, nhưng gương mặt lại không có biểu cảm gì, nói: “Tuy sau đó rất đắng, nhưng cũng không phải không chịu nổi, ăn quen là được.”


Quen?…


Quả thật là một câu giải thích hay… nhưng Thiệu Đường không muốn quen…


Nhả ra?…


Quả thật là một biện pháp tốt… nhưng… tiếc nuối, không phải ai cũng có thể làm như thế một cách tiêu sái được…


Mặt Thiệu Đường càng nhăn hơn, vừa muốn nuốt cánh hoa đã hết ngọt chỉ còn vị đắng xuống, bỗng bị người kéo qua.


“Ngô?!”


Thiệu Đường không có chuẩn bị, thực sự cả kinh, chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, đã bị Dương Quá kéo lại, ngã vào lồng ngực của đối phương…


Lại lần nữa cả kinh! Thiệu Đường trừng lớn mắt. Những người xung quanh cũng trừng lớn mắt! Dương Quá kéo Thiệu Đường qua, một tay đỡ đầu hắn, áp môi mình lên đôi môi cánh hoa của hắn…


Thiệu Đường không hiểu tại sao Dương Quá lại đột nhiên hôn mình, muốn né tránh, nhưng chưa kịp thực hiện, đối phương đã dùng lưỡi cạy mở môi và răng hắn. Cái lưỡi linh hoạt, chuyển động qua lại trong khoang miệng hắn, sau đó lập tức lui ra ngoài. Đồng thời, bàn tay đặt sau đầu hắn cũng được bỏ ra.


“Còn đắng không?” Dương Quá vòng tay qua eo Thiệu Đường, tay kia chạm khẽ vào mũi của người trong lòng, nói: “Ngươi tên tiểu ngu ngốc, không biết nhả ra hay sao?”


“… Ngươi… cánh hoa kia?” Dương Quá không phải hôn mình, Thiệu Đường kinh ngạc nhìn người chỉ cách mình trong gang tấc, y đã lấy cánh hoa đi rồi…


Dương Quá nuốt cánh hoa kia xuống, đúng thật rất đắng.


Thiệu Đường nhìn nụ cười của Dương Quá, vẫn còn đang ngốc lăng. Không cần phải nói, những người xung quanh, ngoài Gia Luật Tề, ai cũng đều đang ngốc lăng.


Gia Luật Tề mỉm cười, Dương Quá không hổ là Dương Quá, làm việc luôn cuồng ngạo như vậy, chưa bao giờ để ý đến sắc mặt của người khác. Khóe miệng là một ý cười thản nhiên, dời ánh mắt đi, mạn vô mục đích nhìn ra hướng cửa. Phong cảnh bên ngoài tuy có thể xưng là tiên cảnh, đáng tiếc, từ thạch môn nhìn ra, hoàn toàn không thấy cái gì cả, thật đáng tiếc… thật hâm mộ a. Nếu bây giờ có người hoàn hồn, có lẽ sẽ trông thấy vẻ thản nhiên của nụ cười kia đã thay đổi, có chút… đắng… có chút… đau…


Thiệu Đường là người đầu tiên phản ứng lại… ách, dọa người a —. Thiệu Đường không khỏi đỏ mặt, nhưng cái trò gọi là quẫn bách này rất không nghe lời, càng không muốn đỏ mặt, thì ngược lại mặt sẽ càng đỏ.


Dương Quá mỉm cười, thưởng thức gương mặt người trong lòng đang xấu hổ đến xuất huyết, tâm tình rất tốt, vị đắng do cánh hoa mang lại trên lưỡi cũng không còn đắng nữa, ngược lại loáng thoáng một vị ngọt thản nhiên.


Thiệu Đường xấu hổ nha, thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống đất, làm đà điểu còn tốt hơn tình huống bây giờ nhiều. Là ai nói bản thân có thể giả ngốc? Ít ra mình không thể tỏ vẻ không có gì xảy ra được. Cái tên Dương Quá này, sao lại có suy nghĩ không giống người thường như vậy? Thật sự là đại hiệp sao? Đại hiệp đúng là có đầu óc không giống người thường, thật dọa người.


Thiệu Đường trông thấy phản ứng của mọi người, tay chân loạn cả lên. Hoàn Nhan Bình và Gia Luật Yến đã sớm hoặc nhiều hoặc ít nhìn ra quan hệ giữa hai người không bình thường, nhưng hành động “hôn” Thiệu Đường của Dương Quá lúc nãy vẫn dọa người khác phải nhảy dựng. Lục y nữ tử kia thì đã tiến vào trạng thái thạch hóa… nơi Tuyệt Tình Cốc này vốn không liên thông với bên ngoài, suy nghĩ rất cổ, cho dù một nam một nữ cũng không thể quá thân thiết, huống chi cả hai lại là nam nhân.


“Được rồi. Các ngươi nháo đủ rồi, đừng làm loạn nữa.” Cuối cùng là Gia Luật Tề lên tiếng giải vây: “Cô nương, hiện tại có thể dẫn chúng ta đến gặp cốc chủ không? Dù sao chúng ta đã đến đây nửa ngày, không bái phỏng cốc chủ thì có hơi thất lễ.”


“Nga!” Lục y nữ tử tựa như bị gọi hồn phách về, giật mình, nhanh chóng nói: “Công tử nói đúng. Theo ta đến bên này gặp phụ thân, phụ thân nghe nói có chư vị đến dự lễ, rất cao hứng.”


“Được.” Gia Luật Tề nho nhã đáp, không có chút xấu hổ giống lục y nữ tử, “ba” một tiếng thu chiết phiến, “Phiền cô nương dẫn đường.”


Lục y nữ tử gật đầu, đi lên trước, dẫn năm người đi về phía một loạt ốc tử.


Thiệu Đường kéo tay áo Gia Luật Tề, thấp giọng nói: “Sư phụ ngươi có đến hội hợp với ngươi không? Không chờ hắn?”


Gia Luật Tề mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Ngươi vừa sáng đã cùng Dương Quá tình chàng ý thiếp, sao còn thấy người khác chứ. Gia sư đã sớm đến, chỉ là ngươi không phát hiện ra mà thôi.”


“…” Thiệu Đường trừng mắt Gia Luật Tề, thật là hảo tâm bất hảo báo, hắn chỉ hảo tâm hỏi, ngược lại còn bị chế nhạo.


“Ngươi vẫn nên xem chừng tình nhân của ngươi là quan trọng nhất. Những chuyện khác để ta lo liệu là được rồi.” Gia Luật Tề cười nói.


“Ngươi!…” Thiệu Đường còn chưa kịp trừng mắt mắng người, Gia Luật Tề đã tiếp tục nói: “Ta không nói đùa. Một lát ngươi cũng đừng lo lắng vì Dương Quá nhìn thấy cô cô của y mà kích động. Chúng ta ai cũng chưa thấy qua Đoạn Trường Thảo. Nếu không cẩn thận để y trúng độc, còn phải dốc sức đi tìm Quách Tĩnh, để Quách Tĩnh đi tìm Nhất Đăng, Nhất Đăng đi tìm sư đệ hắn, sư đệ hắn đến Tuyệt Tình Cốc tìm Đoạn Trường Thảo


“Dừng!” Thiệu Đường càng nghe càng thấy đau đầu, nhanh chóng hô dừng, nghiêm mặt nói: “Ta đã biết. Sao lại phức tạp như thế?…”


“Đến rồi.” Đi được một lát, lục y nữ tử đã dẫn mọi người tới trước một đại ốc tử, nói xong nâng tay đẩy cửa, thỉnh năm người vào, sau đó lui xuống thỉnh cốc chủ.


Mắt Thiệu Đường đảo quanh phòng, một đại sảnh rất đơn giản, hai bên trái phải bày những chiếc ghế và bàn để phụng trà, phía trên cao nhất là hai cái ghế lớn của chủ nhân.


Năm người có ý ngồi ghế chờ, đáng tiếc hai bên trái phải tổng cộng chỉ có bốn cái, năm người thì dư một người. Dương Quá kéo Thiệu Đường tới, rõ ràng có ý muốn hắn ngồi cùng mình. Thiệu Đường đương nhiên có chết cũng không muốn, hành động vừa nãy đã dọa người lắm rồi…


Dương Quá không còn cách nào, đành cường thế ép tiểu thiên hạ ngồi ghế, bản thân thì đứng bên cạnh, tà tà dựa vào lưng ghế.


“Các ngươi nói xem bộ dáng cốc chủ như thế nào?…” Gia Luật Yến không có kiên nhẫn chờ, tò mò hỏi.


Chưa chờ nàng nói xong, cung âm truyền đến, một lão giả lục bào bước vào, vóc người khoảng bốn thước, chòm râu trắng dài chấm đất, bộ dáng rất kỳ quái.


“A?” Gia Luật Yến sửng sốt, “Đây là cốc chủ?”


“Nhị muội.” Gia Luật Tề bất đắc dĩ ngăn cản lời của Gia Luật Yến, nhị muội của hắn vốn là một người nhanh miệng, không quan tâm gì cả. Người trước mắt sao có thể là cốc chủ Công Tôn Chỉ của Tuyệt Tình Cốc chứ? Lão nhân này chẳng qua chỉ là đồ đệ của Công Tôn Chỉ thôi, hình như gọi là Phàn Nhất Ông.


“Thỉnh khách quý dùng trà, cốc chủ rất nhanh sẽ đến.” Phàn Nhất Ông nói xong, lại có mấy người vận lục y bước vào, dâng trà cho năm người, sau đó lui xuống.


Mọi người còn chưa kịp uống trà, bỗng nhiên có mấy nam nữ lục y bước vào, phân ra hai bên trái phải, nam tử tiến vào cuối cùng khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cúi chào với năm người, lập tức ngồi lên ghế phía trên. Gương mặt hắn có thể xem như tuấn lãng anh khí, cử chỉ cũng hào phòng tiêu sái, nhưng sắc mặt hơi vàng, phối với dáng người cao gầy, thoạt nhìn có chút tiều tụy.


Lúc này Gia Luật Yến mới hiểu, Phàn Nhât Ông không phải cốc chủ, nam tử ngồi bên trên mới là cốc chủ.


Nam tử kia không cần nghi ngờ đúng là cốc chủ Tuyệt Tình Cốc Công Tôn Chỉ. Sau khi chào mọi người, Công Tôn Chỉ tùy tiện ngồi xuống, nói: “Các vị khách quý đường xa đến đây, trước hết mời dùng trà.” Nói xong tự mình nâng chung uống một ngụm.


Dương Quá đánh giá Công Tôn Chỉ, y nghe Thiệu Đường và Gia Luật Tề nói cô cô muốn gả cho vị cốc chủ trước mắt này. Tuy tuổi tác không thích hợp, nhưng ngẫm lại nếu cô cô thích, vậy cũng có thể, mình đương nhiên sẽ vì nàng mà cao hứng.


Công Tôn Chỉ thản nhiên quét mắt nhìn năm người, vẻ mặt thản nhiên, nói: “Nghe nói năm vị nguyện ý lưu lại dự lễ?”


“Mấy người chúng ta dù sao cũng đang đi du lãm, không có chuyện gì gấp gáp cần hoàn thành, quý địa phong cảnh lại đẹp, cốc chủ nguyện ý cho chúng ta lưu lại dự lễ là chuyện tốt không thể tốt hơn, chúng ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt.” Gia Luật Tề mỉm cười đáp, chiết phiến “xoạt” một tiếng mở ra, quạt quạt mấy cái.


“Vậy cũng được.” Công Tôn Chỉ gật đầu, nói: “Vốn nghi lễ diễn ra vào hoàng hôn hôm nay, nếu chư vị nguyện ý dự lễ, tại hạ đương nhiên sẽ rất cao hứng.”


“Cốc chủ.” Dương Quá nói: “Nếu hôm nay cử hành, vậy có thể mời cô cô của ta ra đây một chút không.”


“Cô cô của ngươi?” Công Tôn Chỉ sửng sốt, không rõ ý y là gì.


Dương Quá giải thích: “Người cốc chủ muốn thú là cô cô của ta, lần này ta đến để thăm cô cô, đáng tiếc là trước đó đã khiến cô cô sinh khí, nên cô cô không nói lời nào đã bỏ đi. Không biết cốc chủ có thể mời cô cô ta ra một lát.”


Công Tôn Chỉ không lập tức trả lời, đánh giá Dương Quá một lúc, bất quá chỉ khoảng hai mươi, gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng lộ ra khí chất cao ngạo, vừa nhìn liền biết đây là một thiếu niên rất cuồng ngạo. Nhưng có nhìn thế nào thì vị hôn thê của mình cũng chỉ lớn hơn y mấy tuổi. Gọi cô cô gì đó thì thật sự cảm thấy hơi lạ…


Thiệu Đường nhìn vẻ mặt Công Tôn Chỉ liền biết hắn không tin Tiểu Long Nữ là cô cô của Dương Quá. Nói cũng đúng , vẻ ngoài của Dương Quá thành thục lão luyện hơn niên kỉ của y, mà Tiểu Long Nữ vì luyện công nên trông còn rất trẻ. Có nói thì cũng không ai tin Tiểu Long Nữ là cô cô của Dương Quá.


Công Tôn Chỉ im lặng một chút, nói: “Thỉnh hỏi thiếu hiệp tôn tính của cô cô ngươi.”


“Họ Liễu!” Dương Quá chưa kịp mở miệng, Thiệu Đường ngồi cạnh đã nhanh chóng trả lời.


Dương Quá khó hiểu nhìn Thiệu Đường thì thấy đối phương cho mình một ánh mắt, ý bảo y đừng nói gì cả.


Không chờ Dương Quá hiểu chuyện gì đang xảy ra, Công Tôn Chỉ ngồi phía trên nghe thấy vậy thì sắc mặt dịu đi không ít, “ha ha” cười, nói: “Đúng, thật sự là thân nhân của Liễu muội, là do tại hạ chiêu đãi không chu toàn, chậm trễ chậm trễ. Ta hiện tại sẽ gọi người thỉnh Liễu muội ra.” Nói xong phái một người lục y đi.


“Đa tạ cốc chủ.” Thiệu Đường cũng mỉm cười.


Dương Quá che giấu ánh mắt khó hiểu của mình, cũng gật đầu cười, nói lời cảm tạ, “Đa tạ cốc chủ.”


“Đừng khách khí.” Sắc mặt của Công Tôn Chỉ cũng nhu hòa đi, cười nói: “Nếu đã là thân nhân của Liễu muội, nghi thức của tối hôm nay chắc chắn phải tham dự, ta…”


“Lão già không biết xấu hổ không biết xấu hổ, thú một tiểu cô nương còn thỉnh người khác đến tham dự, không biết xấu hổ không biết xấu hổ!”


Không đợi Công Tôn Chỉ nói xong, một âm thanh bỗng nhiên vang lên. Âm vừa dứt, một bóng người chạy vào, nhoáng cái mà đến. Nhanh nhẹn nhảy lên xà nhà.


Tất cả mọi người cả kinh, hướng theo thanh âm, đồng loạt ngẩng đầu nhìn xà nhà, có một lão nhân râu bạc trắng ngồi trên đó, cười “hi hi”, ngón tay chỉ thẳng vào Công Tôn Chỉ, nói: “Nếu ta là ngươi, ta đã sớm không dám gặp người, sao còn mặt mũi mà thỉnh nhiều người đến nhìn được chứ?!”


“Lại là ngươi!” Công Tôn Chỉ thấy người đến là ai, lập tức vỗ lên tay vịn ghế, đứng phắt dậy, tức giận nói: “Ngươi lại đến đây quấy rối!”


Người kia không phải lão ngoan đồng Chu Bá Thông thì còn ai vào đây nữa? Chu Bá Thông nhìn bộ dáng phẫn nộ tới đỏ mặt của đối phương, càng cảm thấy thú vị, cười cũng càng lớn, tiếp tục nói: “Tiểu cô nương người ta không muốn thú ngươi, ngươi sao có thể mặt dày không biết xấu hổ như vậy? Bám theo người ta không tha? Không biết xấu hổ không biết xấu hổ!”


“Phế thoại!” Công Tôn Chỉ quá tức giận, quát lớn: “Liễu muội tự nguyện gả cho ta! Sao ngươi dám nói nàng không muốn! Ngược lại ngươi luôn tìm mọi cách cản trở, ngươi có dụng ý gì?”


“Lão già không biết xấu hổ!” Chu Bá Thông xoay người, nhảy xuống đất, đứng giữa phòng, chống nạnh nói: “Ngươi còn dám nói cái gì tự nguyện, hảo hảo một tiểu nữ oa, suốt ngày nhăn mày nhăn mặt, còn nói tự nguyện cái gì? Gạt người cũng phải tìm lí do nào khác tốt hơn chứ.”


“Ngươi!…” Công Tôn Chỉ phiền muộn, bị Chu Bá Thông chọc tức đến nói không nên lời. Phàn Nhất Ông bên cạnh không nhịn được nữa, tiến lên mấy bước nói: “Ngươi không được nói bậy!” Nói xong bước tới đánh giá Chu Bá Thông.


Chu Bá Thông thấy tư thế này của đối phương, lập tức phi thân một cái, đáp xuống phía sau Gia Luật Tề, nói: “Đồ đệ ngoan, không phải ngươi có cây kéo rất lớn sao? Cho ta mượn chơi một lát.”


Lời này vừa ra khỏi miệng, bọn người Công Tôn Chỉ lập tức choáng váng, không hiểu đám người Gia Luật Tề có quan hệ gì với Chu Bá Thông. Sắc mặt Công Tôn Chỉ đen lại, chẳng lẽ những tên này đều là tên lừa đảo, cùng một dạng với Chu Bá Thông?


“Các ngươi quen biết nhau!” Công Tôn Chỉ càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cơn tức tăng cao hơn.


Thiệu Đường thật muốn che mặt, lão ngoan đồng này, lúc cần ra không ra, bây giờ không cần ra lại chạy ra, thật đúng là tìm phiền toái cho người khác, còn ngại người khác không đủ bận sao?


Nhưng Gia Luật Tề vẫn mặt không đổi sắc, cũng không nhìn Công Tôn Chỉ, bất đắc dĩ nói với Chu Bá Thông: “Sư phụ sao người chỉ biết tìm đồ chơi? Ta hình như chưa từng nói với ngươi là trong bao phục của ta có một cây kéo lớn?”


“Hắc hắc” Chu Bá Thông nhếch miệng cười, đi tới sờ sờ bao phục của Gia Luật Tề, nói: “Ngươi nhìn cái chòm râu dài của hắn kìa, cắt nó xuống gắn vào râu của ta, vậy râu của ta cũng sẽ dài như vậy, thật thú vị!”


“Ngươi!” Phàn Nhất Ông nghe đối phương muốn cắt râu mình, lập tức nổi giận.


Công Tôn Chỉ giận dữ, vừa muốn kêu Phàn Nhất Ông dạy bảo lại tên này, chợt nghe thấy tiếng bước chân tiến đến, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng của nữ tử vang lên, “Không biết cốc chủ gọi ta đến có chuyện gì…”


Một bạch sam nữ tử tiến đến, nhưng lời còn chưa nói xong đã dừng lại, ngay cả

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi