PHẢI LÒNG ẢNH HẬU "ĐÃ CÓ CHỒNG"


Khoảnh khắc xác nhận đó là Du Quân Diệp, An Cát cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong cầu thang yên tĩnh, cô có thể nghe rõ nhịp tim của mình.
Cô ấy thực sự đã trở lại!
Du Quân Diệp thực sự đã về nhà!
Ba năm, rốt cuộc cô ấy cũng đến nơi đây, xem ra quyết định tham gia chương trình kia của cô là đúng, nếu không có lẽ sẽ quên mất nhau.
Nghĩ đến đây, sóng mũi An Cát cay cay, hai mắt đỏ lên.
An Cát bây giờ còn do dự không biết có nên đi ra đối mặt với Du Quân Diệp không?
Nhưng nếu đi ra ngoài, có doạ đến Du Quân Diệp không? An Cát còn nhớ rõ, đêm hôm đó ghi hình xong cô đã chủ động ôm Du Quân Diệp, nhưng người kia lại chạy trối chết.
Vậy thì không nên rút dây động rừng, chờ xem thái độ của Du Quân Diệp thế nào, cho cô ấy thời gian để từ từ hoá giải tuyến phòng ngự sao?
An Cát đang ở trong một lựa chọn rất khó khăn, sau một hồi đấu tranh, cô vẫn chọn vế sau, chỉ vì an toàn, để không bị phản tác dụng, tránh cho Du Quân Diệp có tâm lý kháng cự.
Hai người cách nhau một cánh cửa, người đã từng thân mật, giờ lại sao xa xôi.
Đưa tay ra nhưng không thể chạm tới.
An Cát đưa tay lên che miệng, sợ mình vô tình phát ra âm thanh lạ, nhưng mắt vẫn dán chặt vào hình bóng vô cùng quen thuộc.
Bước chân Du Quân Diệp nặng nề đi đến trước cửa nhà, cúi đầu, bởi vì đeo khẩu trang, biểu cảm không rõ ràng, hai tay đút túi quần nên ngơ ngác đứng ở cửa nhà.
Sau mười phút trôi qua, Du Quân Diệp dường như đã ổn định lại, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Các con số trên màn hình thang máy liên tục lên xuống, thay đổi liên tục.
Cuối cùng, Du Quân Diệp dường như đã lấy hết can đảm, lấy tay phải từ trong túi ra, nắm chặt lại thành quyền, khẽ run rẩy, như thể đã hạ quyết tâm, nắm tay từ từ nới lỏng, và một chiếc chìa khóa nằm trong lòng bàn tay, bên trong bởi vì dính chút mồ hôi nên ướt át, dưới ánh đèn hành lang phản chiếu ánh sáng huyền ảo.
Cánh cửa này có thể mở lại được không? Cô nên dùng tâm trạng như thế nào để bước vào cánh cửa này? Du Quân Diệp cảm thấy bối rối với chính mình.
Cô nắm chặt chiếc chìa khóa, nhắm vào ổ khóa, sau nhiều lần vẫn không cắm vào.
Cuối cùng, Du Quân Diệp cất chìa khóa, đưa tay lên chạm vào khóa cửa, rồi lại cầm tay nắm cửa, sau vài giây, cô dứt khoát xoay người và bước vào thang máy lần nữa.
Vẫn không có can đảm.
Vốn dĩ sau lần tụ họp này, dũng khí của Du Quân Diệp đã trở lại một chút, cộng với những tấm ảnh WeChat của An Cát hôm qua hình như có tương tác với cô vậy, mới khiến Du Quân Diệp có động lực đứng trước cửa ngôi nhà này.
Nếu không có giấc mơ đêm qua, có lẽ nỗi đau của Du Quân Diệp sẽ thuyên giảm đi rất nhiều, cô sẽ có chút tự tin để mở cửa, nhưng giấc mơ đêm qua đã thêm một ổ khóa cho trái tim vốn đã bồn chồn của cô.
Bây giờ cô thậm chí còn không đủ can đảm đưa chìa khoá vào ổ, mặc dù lần này đến đây coi như cũng là vì bản thân, mặc dù căn nhà này là do cô mua.

Nhưng cô không có can đảm.
An Cát siết chặt chiếc chìa khóa chưa kịp cất đi, trong lòng cứng ngắc, lạnh buốt, như thể máu sẽ đông cứng lại.
Liệu hai chiếc chìa khoá còn cơ hội ở bên cạnh nhau không, liệu nó còn cùng được treo ở trước cửa không?
Tâm trí An Cát chợt lóe lên cảnh Du Quân Diệp đưa chìa khóa cho cô.
Đó là ngày hôm sau, khi các cô đóng máy bộ phim , ở tại căn nhà này, vừa mới vào bên trong An Cát đã ngạc nhiên về các trang trí và phong cách của ngôi nhà, sau khi tham qua toàn bộ căn nhà, An Cát hoàn toàn bị sốc, bởi vì mọi thứ ở nơi đây đều dựa theo sở thích của cô, cô nhìn Du Quân Diệp đầy tò mò, nào ngờ Du Quân Diệp nắm lấy tay cô ấy với vẻ mặt thần bí, sau đó quơ quơ hai tay trước mặt cô.
An Cát cười một tiếng, nói đùa, "Sao nào? Nắm tay chặt thế, là muốn đánh chị sao?"
"Làm gì nỡ đánh chứ! Em có quà tặng chị." Du Quân Diệp quơ quơ hai nắm tay trước mặt An Cát, "Chị đoán đi nào! Tay nào nhỉ, nếu chị đoán đúng sẽ cho chị."
"Nếu chị đoán sai thì không cho à?" An Cát bĩu môi quay mặt sang một bên, giả bộ không bằng lòng, "Vậy thì chị sẽ không đoán nữa."
"Ai nha! Chị đoán đi, đoán đi mà, tuỳ tiện đoán cũng được, với trí thông minh của chị, nhất định phải đúng." Du Quân Diệp cảm thấy ngứa khi nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của An Cát, vì vậy cô chủ động vùi mặt vào ngực An Cát, cọ cọ vào trong cơ thể mềm mại kia.
"Chậc chậc, em đứng dậy chị, lại chơi trò lưu manh." An Cát cười và đẩy cái đầu đang ngọ quậy của Du Quân Diệp vào ngực mình.
"Không, không, chị phải đoán." Du Quân Diệp quyết định giở trò vô lại đến cùng.
"Được rồi, được rồi, chị đoán vậy." An Cát nhéo nhéo tai Du Quân Diệp, cười nói.
Hai người giống như nũng tinh chuyển thế, mùi mẫn không chán.
Sau khi nghe An Cát đồng ý đoán, Du Quân Diệp ngoan ngoãn đứng dậy và lùi lại một bước.
"Tay trái." An Cát thản nhiên nói.
Du Quân Diệp cười đắc ý, "Mau nhận quà đi."
An Cát ngoan ngoãn duỗi tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên, Du Quân Diệp cẩn thận đặt tay trái lên tay phải An Cát rồi mở ra.
Trống rỗng.
An Cát ngước mắt hờn dỗi trừng mắt nhìn Du Quân Diệp, trái tim Du Quân Diệp tê dại, cô khẽ run rẩy đặt tay phải lên tay trái An Cát, nắm chặt lại, nhìn vào mắt An Cát, nghiêm túc nói: "Em đem tất cả những gì em có cho chị, chị nhất định phải nhận lấy, đừng đánh mất!"
An Cát nhìn lại Du Quân Diệp, ánh mắt nhu tình gợn lên cơn sóng mãnh liệt, giống như một cơn sóng thần, cuốn đi hết mọi thứ.

Cô kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên môi Du Quân Diệp, khi Du Quân Diệp định ôm cô hôn thật sâu, An Cát đột nhiên có chút ngại ngùng, gục đầu vào vòng tay Du Quân Diệp, cọ cọ lên cái cổ trơn bóng của Du Quân Diệp, lấy tiến làm lùi kết thúc nụ hôn này, khẽ nói, "Chị còn chưa nhận quà xong hết, em đừng có cắt ngang...."
Thật ra, không phải An Cát không muốn hôn Du Quân Diệp, ngược lại, cô rất muốn.
Trước kia, cô chưa từng cảm thấy hôn môi hay làm tình là một chuyện có sức cám dỗ lớn, cảm giác nó như một gia vị trong cuộc sống, có cũng được không có cũng không sao.

Nhưng từ khi yêu đương với Du Quân Diệp, những suy nghĩ cùng với dục vọng ham muốn giống như được giải toả, muốn gắn bó với Du Quân Diệp mọi lúc, thích cùng cô ấy hôn môi, thích ôm ôm ấp ấp, thích làm tình.

Bởi vì khi đó Du Quân Diệp luôn chiếu cố cảm xúc của cô, kiên nhẫn lại rất ôn nhu, mỗi lần làm cho cô đạt đến đỉnh cao trào của cuộc sống, làm cho cô muốn ngừng mà không ngừng lại được.
An Cát cảm thấy rằng cô thực sự đã tới giai đoạn như lang như hổ.
Giống như lúc vừa rồi, Du Quân Diệp chỉ cần hôn cô sâu hơn nữa, cô sẽ không kiềm chế được mà muốn nhiều hơn, nhưng dường như có đôi khi thời cơ không thích hợp cho lắm, cho nên cô chỉ đành kiểm soát bản thân một cách hợp lý.
Du Quân Diệp nhìn An Cát cười đầy yêu thương, cô dùng tay đẩy An Cát ra một chút, sau đó nắm lấy cánh tay phải của An Cát, đặt tay trái của cô trên tay An Cát, sau đó mở ra.
Một vật nóng chạm vào tay.
Một chiếc chìa khoá, nằm trên tay An Cát.
"Đây là..." An Cát ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cái chìa khóa hỏi.
"Đây là chìa khóa mở trái tim em, em giao cho chị đó." Du Quân Diệp đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Chà, nói hay lắm, vậy chị mở ra xem, xem có mở được không?" An Cát làm bộ cầm chìa khoá lên, chọc thẳng đến ngực Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp kịp thời nắm lấy tay cô, giọng nói dịu đi đôi chút, cô nói một cách chân thành và tha thiết: "Từ ngày hôm nay trở đi, hai chúng ta đã có nơi cần trở về, cho nên mỗi một phút một giây cần phải nhớ rõ về nhà!"

An Cát ngây ngốc tại chỗ, hốc mắt lên men, vào lúc này đây, dưới ánh mắt sáng người của Du Quân Diệp, miệng lưỡi cô lại bắt đầu vụng về, cổ họng nghẹn lại, thật sự không tìm được từ ngữ thích hợp để biểu đạt cảm xúc của lúc này, chỉ có thể cúi đầu im lặng nhìn chiếc chìa khoá...
"Đi nào." Du Quân Diệp nắm tay An Cát đi đến cửa ra vào, chỉ vào dãy móc khóa trên tường phía trên tủ giày, "Chúng ta có thể treo chìa khóa ở đây ngay khi vừa vào cửa, thật tiện lợi, lúc đi ra cửa chỉ cần liếc một cái thôi cũng đã thấy được rồi, miễn cho quên chìa khoá."
An Cát biết khi cô và Du Quân Diệp ở trên phim trường, họ đã quên mang theo thẻ phòng vài lần, không ngờ Du Quân Diệp đã lưu ý và chuẩn bị sẵn.
Trái tim cô như có lông vũ lướt nhẹ, trong lòng như hoa nở, ngứa ngáy, làm cho gót chân không đứng vững, chỉ đành dựa vào người kế bên, Du Quân Diệp đưa tay ra, ôm chặt lấy cô, giờ phút này cả hai im lặng cảm nhận nhịp đập của nhau.
"Em chuẩn bị căn nhà này từ khi nào?" An Cát được ôm trong tay Du Quân Diệp, lắng nghe nhịp tim của cô ấy, cô ngây ngốc hỏi.
Du Quân Diệp cười nói: "Là cái ngày mà chúng ta xác định quen nhau, em bảo bạn bè em lưu ý chút.

Vốn dĩ em định mua một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, nhưng mà ở bên đó đi lại khá bất tiện, để chị chạy đi chạy lại quá vất vả, cho nên mới chọn nơi này, nghe nói công tác bảo mật ở đây rất tốt, môi trường sống cũng ổn, mấu chốt là tiện lợi, cách nhà bên kia của chị cũng không xa lắm."
"Ừm!" Trong lòng An Cát tràn đầy ấm áp, cô hít cái mũi, sau đó lại ôm chặt người kia, "Thảo nào lúc đó em hay hỏi chị tham khảo việc trang trí, mua sắm đồ linh tinh, hoá ra là chuẩn bị cho căn nhà, sao lại không nói cho chị biết?"
"Nói cho chị biết thì làm gì có bất ngờ.

Đây là món quà kỉ niệm chúng ta yêu nhau.

Phải tặng đúng lúc!" Du Quân Diệp nói nhỏ bên tai An Cát, "Chị thích không?"
"Ừm! Thích lắm." An Cát lại siết chặt vào vòng tay Du Quân Diệp, mặc dù không có khe hở nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ gần.
Sau khi lặng lẽ ôm một hồi, cảm xúc trong lòng An Cát trào dâng như nước lũ vỡ đê, cuối cùng chủ động kéo Du Quân Diệp dây dưa mây mưa.
...
"Chúng ta thế này có được tình là động phòng không?" Du Quân Diệp khẽ hỏi bên tai ôm An Cát, hơi thở gấp gáp.
"Coi như là vậy đi! Rốt cuộc đây là nhà mới của chúng ta." An Cát ngượng ngùng ngả vào trong vòng tay Du Quân Diệp, khóe miệng nhếch lên, vui vẻ hạnh phúc.
"Đinh", tiếng thang máy lại vang lên, An Cát hoàn hồn, vội vàng nhìn về phía cầu thang.
Trước thang máy không còn bóng của Du Quân Diệp, An Cát đứng một hồi lâu ở trong lối thang thoát hiểm không đi ra.
Chứng kiến toàn bộ quá trình im lặng và phân vân của Du Quân Diệp, An Cát không còn sức mà đi ra ngoài, cô thu mình trong góc, đầu vùi vào góc, vai run run, âm thầm lặng lẽ giống như Du Quân Diệp đến rồi lại đi.

Vào những ngày đông, trời rất nhanh tối, hành lang và cầu thang đã tối đen như mực.
Di động của An Cát lại vang lên, cô mở túi lấy điện thoại di động ra, khuôn mặt ẩm ướt của An Cát thấp thoáng trong ánh đèn di động mờ ảo.
Là cậu con trai út Mạch Trí Hiên gọi.
An Cát kịp thời ngăn chặn cảm xúc mất khống chế của cô, cô khịt mũi, hắng giọng một lần nữa và nhấc điện thoại.
Giọng nói hơi nghẹn ngào gọi "Mẹ" phát ra từ đầu dây bên kia.
An Cát trong lòng dừng lại, "Ừm! Mẹ đây, Hiên Hiên!"
*
Giọng của An Cát vẫn còn hơi khàn.
"Khi nào mẹ về ạ? Con nhớ mẹ." Giọng nói ngượng ngùng còn có chút làm nũng đã đánh thẳng trái tim của An Cát, cậu con trai rất thích quấn lấy cô khiến cô bớt áy náy.
Trái tim đau đớn của An Cát bỗng chốc dịu lại.
Cô nói với một giọng nhẹ nhàng, "Mẹ đã xong việc rồi, đang trên đường về.

Hôm nay, con đã hoàn thành bài tập về nhà của con chưa?"
"Đã làm xong sớm!"
"Nếu con đói thì nói với dì dọn cơm lên cho con ăn trước nhé!"
"Con không đói.

Hôm nay ba về.

Con với ba chờ mẹ về cùng nhau ăn tối."
An Cát dừng lại, giọng cô trầm xuống một chút, "Mẹ sắp về đến nhà rồi."
"Vậy mẹ đi đường chú ý an toàn nha!" Mạch Trí Hiên thận trọng dặn dò.
An Cát cảm thấy trong lòng ấm áp, nói: "Ừm! Mẹ biết rồi Hiên Hiên, mẹ cúp máy nhé, bye!"
Cúp điện thoại, An Cát từ trong túi xách lấy ra chiếc gương trang điểm, cô mở đèn flash của điện thoại lên, nhìn thấy gương mặt đôi mắt đỏ hoe và mái tóc hơi rối, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Sau đó, trang điểm lại, sửa sang lại tóc, mới bước chân đi ra ngoài, bây giờ có lẽ con trai chính là trụ cột tinh thần của cô.
Khi An Cát về đến nhà, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn ăn, Mạch Kiếm Hoa đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV, còn Mạch Trí Hiên thì đang đọc sách trong phòng.
Nó trông giống như một cảnh pháo hoa trong một thế giới yên tĩnh.
An Cát cau mày.
Nghe thấy thanh âm, Mạch Kiếm Hoa lập tức nhảy dựng lên, cười nói: "Em về rồi à!"
"Ừ!" An Cát không thèm ngước mắt lên nhìn, khẽ ừ một cái, rồi thay dép trong nhà.
Mạch Kiếm Hoa cảm nhận được sự hờ hững của An Cát, dù sao cũng đã quen nhau nhiều năm như vậy.
"Anh..." Mạch Kiếm Hoa gãi gãi đầu, đang tìm lý do cho bản thân có mặt ở đây, "Anh muốn về gặp con trai rồi đi liền, nhưng thằng bé lại không cho anh đi, nói đã lâu rồi một nhà chúng ta chưa cùng ăn cơm với nhau, cho nên...."
"Ừ! Bắt anh chờ lâu rồi." An Cát nói nhẹ nhàng, lịch sự và xa cách.
"Mẹ, mẹ về rồi à?" Mạch Trí Hiên chạy ra ngay lập tức khi nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng khách, trên mặt đầy vui vẻ.
"Con đi chậm lại chút, lớn chừng này rồi mà còn hấp tấp vội vàng." An Cát nhìn con trai nhắc nhở vài câu nhưng trong đó không thiếu sự cưng chiều, cô giơ tay sờ đâu Mạch Trí Hiên, "Hình như con lại cao thêm rồi nhỉ!"
"Thì cũng đã đến lúc con cần lớn rồi mà!" Mạch Trí Hiên cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng.
An Cát cong môi cười, mấy đứa nhỏ cỡ tuổi Mạch Trí Hiên bây giờ đang trong tuổi dậy thì đều nghịch ngợm, thế mà Mạch Trí Hiên lại khác, từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn, không biết là giống ai nữa.
"Đi thôi, ăn cơm thôi nào, mẹ đói lả rồi nè." An Cát đẩy Mạch Trí Hiên ngồi xuống bàn ăn.

Mạch Kiếm Hoa theo sát, ngồi đối diện với cô.
Ở trên bàn ăn cơm, rất ít khi nói chuyện, đây là thói quen của An Cát, nhất là khi đối mặt với Mạch Kiếm Hoa, nên bàn ăn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mỗi người ăn.
"Chuyện đó..." Mạch Kiếm Hoa đột ngột nói khi anh đang ăn dở nửa chừng.
An Cát và Mạch Trí Hiên cùng lúc ngẩng đầu lên khi nghe thấy động tĩnh.
Bị hai người nhìn chằm chằm, Mạch Kiếm Hoa đột nhiên có chút chột dạ, bình tĩnh nuốt nước miếng, nói: "Hôm nay đạo diễn Lâm gọi điện thoại, nói muốn tìm anh quay phim."
"Ba, ba chuẩn bị nhận phim mới sao?" Mạch Trí Hiên hào hứng hỏi với đôi mắt sáng ngời.
An Cát cau mày nhìn con trai, sau đó lại liếc nhìn Mạch Kiếm Hoa, cúi đầu tiếp tục ăn.
"Vẫn còn chưa quyết định! Ba còn đang bàn với mẹ con." Mạch Kiếm Hoa nói xong, nhìn An Cát với ánh mắt đầy ẩn ý.
An Cát đặt chén cơm xuống, nhẹ giọng nói: "Anh tự quyết định!"
"Anh muốn nhận phim, nhưng anh ta có thêm một điều kiện." Mạch Kiếm Hoa ngập ngừng nói.
"Ăn cơm xong rồi nói." An Cát nhìn Mạch Kiếm Hoa bằng ánh mắt nghiêm túc, cô biết không có chuyện gì tốt.
Loại chuyện này không phải một hai lần, An Cát gần như đã quen, nhưng vì ngại ở trước mặt con trai, cho nên cô không muốn nói thẳng.

"Ăn tối xong, anh còn có việc đi ra ngoài, bây giờ nói luôn đi." Mắt Mạch Kiếm Hoa đảo quanh Mạch Trí Hiên.
Mạch Trí Hiên ngước mắt lên nhìn An Cát, rồi lại nhìn Mạch Kiếm Hoa, cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn, dù sao thì cậu cũng không còn là một đứa trẻ 3 tuổi không biết gì.
An Cát không nói, thậm chí không thèm ngước mắt nhìn, chỉ tập trung vào việc gắp đồ ăn cho con trai.

"Đạo diễn Lâm nói, hy vọng chúng ta sẽ đầu tư vào bộ phim này." Mạch Kiếm Hoa sợ An Cát nhầm tưởng đây là đầu tư độc quyền, lập tức giải thích, "Còn có những nhà đầu tư khác, mọi người sẽ cùng nhau góp vốn."
An Cát nắm chặt tay đang cầm đũa, bình tĩnh liếc nhìn Mạch Kiếm Hoa, ánh mắt sắc bén.
Mạch Kiếm Hoa co người lại, khôn ngoan im lặng.
Bàn ăn yên tĩnh trở lại, Mạch Trí Hiên nhìn An Cát dò hỏi.
An Cát cảm thấy đầu đau nhói, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Trước tiên xem kịch bản trước, không cần vội."
Sau bữa tối, An Cát không cho Mạch Kiếm Hoa cơ hội nói chuyện riêng, cứ thế tan rã trong không vui.
Mạch Kiếm Hoa làm chuyện này không phải một hai lần, khi hai người ly hôn, một phần lớn nguyên nhân là do Mạch Kiếm Hoa đi đường tắt, An Cát đã từng đầu tư cho anh ta vào các hình thức kinh doanh khác nhau như nhà hàng, cửa hàng cà phê, phòng làm việc...!nhưng mà tất cả đều đóng cửa, mà Mạch Kiếm Hoa chưa bao giờ chịu ngồi lại nhìn xem bản thân thất bại do đâu, chỉ nghĩ về cơ hội đầu tư điện ảnh và truyền hình nào lớn hơn để xoay chuyển bất ngờ, ngay cả khi An Cát tha thứ cho anh ta vì anh ta quay phim người lớn, nhưng sau đó anh ta vẫn chứng nào tật nấy tiếp tục quay nữa, An Cát cảm thấy quá mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cho nên mới đưa đơn ly hôn.

Cuộc sống chỉ có bằng mặt mà không bằng lòng, An Cát cảm thấy cô có thể sống như vậy cả đời, bởi vì cô muốn cho con trai cô có một gia đình hoàn chỉnh, thế như cô lại có một người chồng không biết điều, cho dù cô là loại người có thể cam chịu và ôn nhu, thì cũng có điểm giới hạn.

Lúc ấy cô nghĩ, ly hôn có lẽ đối với Mạch Kiếm Hoa cũng là một cách giải thoát, để cho trên lưng anh ta không cõng gánh nặng tâm lý, cứ sống như một người thường như thế cũng tốt.
Nhưng mà dù đã ly hôn bao nhiêu năm rồi, thì tư duy của Mạch Kiếm Hoa vẫn cứ thế này, vẫn không có tiến bộ, vẫn tầm thường, đã mất đi bản lĩnh từng có, bây giờ chỉ còn lại hình ảnh một người đàn ông bạc nhược.
"Mẹ, mẹ cãi nhau với ba sao?" Sau khi Mạch Kiếm Hoa đi rồi, Mạch Trí Hiên hỏi câu hỏi trong lòng.
An Cát nghe xong thì sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười, "Không cãi nhau, chuyện người lớn, trẻ con không hiểu hết đâu."
"Con đâu còn là một đứa trẻ." Mạch Trí Hiên vô cùng bất mãn, luôn xem cậu là một đứa trẻ mà đối xử.
An Cát vỗ vai con trai, dạy dỗ con trai, "Đúng vậy, Hiên Hiên đã trưởng thành, nhưng mà con vẫn đang còn đi học, phải học tập cho tốt.

Con nhìn xem đi, thế giới của người lớn luôn phức tạp, chờ con lớn hơn nữa thì con sẽ hiểu được nhiều hơn."
"Được rồi! Lần nào mẹ cùng nói lời này với con cho có lệ." Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn nhìn An Cát.
"Con đi làm chuyện của con đi, nhớ ngủ sớm đó, ngày mai còn học thêm nữa!" An Cát đẩy cánh tay Mạch Trí Hiên.
"Ba mẹ thực sự không cãi nhau?" Mạch Trí Hiên không rõ ràng.
"Thật sự không cãi nhau." An Cát nghiêm túc nhìn con trai nói, trong lòng nghĩ thầm không có chuyện gì đáng cãi nhau, đến nói chuyện còn không muốn nói nữa.
"Được rồi, con tin mẹ.

Con đi vào phòng sách đây!" Mạch Trí Hiên mỉm cười.
"Đi đi!"
An Cát nhìn Mạch Trí Hiên bước vào phòng, vẻ dịu dàng trên mặt lập tức biến mất, cô nhíu mày, hít sâu một hơi rồi đi về phía ghế sô pha.
Vừa mới ngồi xuống, cửa phòng sách lại đột nhiên mở ra, Mạch Trí Hiên vội vàng chạy ra, "Mẹ, nhìn Weibo, dì Du lên hot search."
An Cát cau mày, Du Quân Diệp sống rất thấp điệu, cuộc sống cá nhân ít khi nào lên hot search, trừ khi là có quảng bá mới cho phim.

Tết sắp đến rồi, chắc không có phim nào mới nào để quảng bá nhỉ? Vẻ mặt căng thẳng, cô nhanh chóng cầm điện thoại, mở Weibo.
Top hot search lập tức đập vào mắt cô, chủ đề thật bắt mắt # Chồng của Du Quân Diệp "chán cơm thèm phở"#
Hai tay An Cát run lên, chồng của Du Quân Diệp, mấy chữ này như đốt cháy mắt An Cát.
Thật sự là chồng sao? Chẳng lẽ ba năm qua hai người xa cách nhau, Du Quân Diệp thật sự đã kết hôn?
Mặc dù, ba năm qua không biết có biết bao nhiêu bài báo đưa tin, nhưng mà cứ mỗi lần nhìn thấy nó thì An Cát lại đau lòng, rồi chút hi vọng cô vừa nắm lấy cũng dần dần tan biến, có lẽ để Du Quân Diệp đi vào con đường cuộc sống hôn nhân bình thường mới là con đường đúng đắn.
So với việc ở bên cô, không nhìn thấy rõ được con đường phía trước, sẽ tốt hơn nhiều.
Chỉ cần cô ấy thấy được thì cô cũng sẽ được.
An Cát vẫn còn nhớ rất rõ, lúc ở trên bản tin giải trí nhìn thấy tin tức bạn trai lâu năm cầu hôn thành công ảnh hậu Du Quân Diệp, đầu cô choáng váng, chỉ cảm thấy ở trước mặt có rất nhiều ngôi sao, xung quanh như tĩnh lặng, lúc đó cô sinh bệnh nằm ở trên giường bệnh hơn nửa tháng mới đỡ.
Cái loại mất mát, cái loại tuyệt vọng ấy, vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô.
Bây giờ nhìn thấy tin tức này, cô đã bình tĩnh hơn, nhưng mà cô vẫn còn đau, đau đến thấu tấu tim.
Sau khi lưỡng lự hết lần này đến lần khác, An Cát chọn nhấp vào bài viết.

Một tài khoản giải trí đã đăng lên mấy tấm ảnh, nhìn là biết chụp lén cho nên nhìn không được rõ lắm, nhưng mà vẫn nhận ra được người đàn ông trong đó là Quách Niên Hồng.

Trong góc của một trung tâm mua sắm, Quách Niên Hồng đang ôm một người phụ nữ với cử chỉ thân mật.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, quan hệ không bình thường.
Trái tim An Cát như bị kim đâm, đau đớn dữ dội, cô không thể tưởng tượng được bản thân sẽ thế nào, nếu như Du Quân Diệp và Quách Niên Hồng thật sự kết hôn?
Trước mắt cô bỗng hiện lên thân ảnh chiều nay đứng trước cửa nhà.
Lúc đó, Du Quân Diệp đã biết chuyện này chưa? Có phải tâm trạng không tốt cho nên mới đến chung cư tìm chút an ủi sao? Hay là...
An Cát không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng thấy bối rối, ngón tay khẽ run, màn hình điện thoại từ từ trượt xuống.
An Cát cúi đầu bất lực, vô tình quét màn hình điện thoại di động, thấy tên và ảnh của mình xuất hiện.
Như trong dự đoán.
Sự liên quan của hai người như đã được trói buộc với nhau từ khi bộ phim chiếu, một người lên sóng thì người còn lại cũng được nhắc đến, đôi khi là tên nhân vật, có đôi khi là tên ngoài đời của họ.
Cô giống như tự ngược bản thân, nhấp vào bình luận, bên dưới cực kỳ náo nhiệt.
——Trên đời này, có người đàn ông nào mà không ngoại tình chứ? Đau lòng cho nữ thần Du.
- Tra nam, biến đi.

Nữ thần, hãy đến với tôi.

[ôm]
——Nương tử, mau đến thu thập tra nam đi, mang tướng cô của cô đi đi.

[phẫn nộ]
—— @ An Cát, mau ôm Du Quân Diệp đi đi, hai người hãy bên nhau trọn đời!
—— Lầu trên, có lộn không vậy, hai người đó không hợp nhau còn chưa đủ rõ à? Đến cả đứng chung một chỗ cũng không, còn đòi bên nhau trọn đời.

Mọi người ơi, đến chửi nó cho tỉnh đi.
—— Làm gì có không hợp nhau, rõ ràng tiết mục đêm giao thừa, họ còn quay chung với nhau, qua hai ngày nữa có thể xem được rồi, chỗ nào mà không hợp chứ, mời bạn né ra một bên.
...
An Cát rời Weibo, không muốn đọc nó nữa.
Lúc trước khi ở với Du Quân Diệp, khi nhìn thấy những lời nhắn nhủ gắn kết hai người họ lại với nhau, trong lòng các cô còn cảm thấy ngọt ngào.

Giờ phút này, trong hoàn cảnh này, chỉ có đau đớn, đau âm ỉ, vô bờ bến.
"Mẹ, mẹ không sao chứ!" Mạch Trí Hiên lướt điện thoại một cái, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt An Cát có chút tái nhợt, lo lắng hỏi.
An Cát ngẩng đầu nặn ra một nụ cười yếu ớt, "Không sao, mẹ đau bụng, có lẽ vừa rồi mẹ ăn nhiều quá, nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ."
"Vậy con đỡ mẹ về phòng nha!" Mạch Trí Hiên nói xong liền đi tới, đỡ An Cát dậy.
"Mẹ thật sự không sao, con đừng căng thẳng như vậy." Nói xong, trong lòng liền ấm áp, vẫn nghe lời Mạch Trí Hiên, đi về phòng.
"Mẹ không định gọi cho dì Du, an ủi dì ấy sao?" Mạch Trí Hiên lo lắng liếc nhìn An Cát, "Dù sao thì hai người cũng quen biết nhau lâu như vậy."
Cơ thể An Cát đông cứng lại, nhưng cô nhanh chóng trở lại trạng thái tự nhiên.
"Ừm! Lát nữa rồi nói! Mẹ không sao, con có thể đi làm việc của con đi." An Cát xoay người đẩy Mạch Trí Hiên đến cửa phòng sách, "Mẹ tự đi lên được, con đừng thức khuya quá."
Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn vào phòng sách, An Cát nắm chặt điện thoại trở về phòng.
"Mẹ không định gọi cho dì Du, an ủi dì ấy sao?" Lời nói của Mạch Trí Hiên văng vẳng bên tai cô.
Muốn gọi điện thoại sao?
Không muốn!
Bây giờ thích hợp gọi điện thoại sao? Gọi thì có thể gọi đó, nhưng mà cô lấy thân phận gì để gọi, bạn gái cũ à?
An Cát thả mình lên giường lớn cuộn mình lại, nhiệt độ trong phòng không quá thấp, nhưng cô cảm thấy lạnh lẽo, cứ như đang ở trong hầm băng vậy.
*
Sau khi Du Quân Diệp ra khỏi khu nhà, cô lái xe lên đỉnh núi hóng gió, cô ấy cần bình tĩnh lại.
Chờ đến khi cảm thấy lạnh, đầu óc đủ tỉnh táo, cô mới phát hiện trời đã tối sầm, lúc chuẩn bị khởi động xe đi về thì nhận được điện thoại của Ngải Lâm.
Không có gì đáng ngạc nhiên cả.
"Cậu trở về Long Thành chưa? Có muốn ra ngoài uống rượu không? Tôi ở chỗ cũ." Ngải Lâm trực tiếp gửi lời mời.
Vốn dĩ Ngải Lâm không sống ở Long Thành, nhưng do duyên số, Ngải Lâm đã tìm được một người chồng ở Long Thành, chồng cô là một ông trùm kinh doanh, và Long Thành trở thành trung tâm kinh thế thứ hai trong nước cũng được 20 30 năm.

Cho nên để thuận tiện cho phát triển sự nghiệp và chăm lo gia đình, cô ấy đã định cư ở đây, thế là bộ ba lại bị cột nhau ở nơi đây, Ngải Lâm và Du Quân Diệp cứ cách mấy bữa là lại du hí với nhau.

Có rất nhiều tiếng ồn trong điện thoại, Du Quân Diệp vừa nghe là biết ở quán bar Dark Night, cô khởi động xe, nhỏ giọng nói, "Chờ một lát, tôi đi qua đó ngay."
Dark Night là quán bar do bạn của Ngải Lâm là Cố Tuệ Giai mở, chỗ này khá riêng tư, cho nên trở thành nơi Du Quân Diệp và Ngải Lâm hay đến đây.
Buổi tối ở Dark Night, vô cùng náo nhiệt, đám đông điên cuồng, hò hét liên tục.
Du Quân Diệp bước vào Dark Night, trực tiếp đi đến vị trí trong cùng, liền thấy Ngải Lâm cầm chai rượu trên tay, nghiêng người dựa vào ghế, nhìn một nhóm người bên cạnh gọi đồ uống.
Du Quân Diệp không gọi cô ấy, cô chỉ đưa tay cầm lấy chai rượu trên tay cô ấy, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.
"Này, tôi nói cậu làm sao thế này? Yêu ma vào thôn còn cướp bóc." Ngải Lâm bị cướp đi chai rượu, cô quay đầu lại, nhìn thấy là Du Quân Diệp, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Hôm nay cậu mới biết được rằng tôi thích ăn cướp đồ của người khác à!" Du Quân Diệp liếc Ngải Lâm một cái.
Ngải Lâm bĩu môi, "Quên đi, cậu nhát như thỏ đế, chỉ dám ở trước mặt tôi thể hiện."
"Tôi rất nhát gan sao?" Du Quân Diệp hất cằm hỏi, cầm chai rượu lên nhấp một ngụm.
"Này, này, đây không phải là cách uống rượu!" Ngải Lâm nhìn thấy Du Quân Diệp cầm chai rượu không buông, hoảng sợ đưa tay ra chộp lấy.
Du Quân Diệp u oán nhìn Ngải Lâm, "Mời tôi qua uống rượu cũng là cậu, mà không cho uống cũng là cậu, thế cậu muốn thế nào đây hửm?"
Ngải Lâm đón nhận ánh mắt u oán hận, nghĩ đến tình huống hiện tại của Du Quân Diệp, cô có thể hiểu được tâm trạng của Du Quân Diệp lúc này, giọng nói dịu lại, kỳ quái nói: "Tôi có nói không cho cậu uống đâu, uống thì chừa lại cho tôi nữa chứ, cậu có biết chai rượu này khó khăn lắm mới lấy được không?"
"Keo kiệt!" Du Quân Diệp phàn nàn, bướng bỉnh nói: "Cậu chẳng phải biết tâm trạng của tôi không tốt à? Nhường chút không được sao."
Ngải Lâm buồn cười liếc nhìn Du Quân Diệp, "Chậc chậc, không nhường cho cậu ư? Thử xem nếu không phải là cậu mà là người khác, xem có nằm sấp xuống đây không, giành đồ với tôi được mấy người sống thoải mái hửm."
"Hahaha, thế tôi đây có phải nên đội ơn cậu không." Du Quân Diệp bị Ngải Lâm chọc cười, một cái người đến chửi thề còn không biết chửi, lấy đâu ra tự tin nói những lời đó chứ.
"Không phải sao!" Ngải Lâm nhìn thấy nụ cười thoải mái của Du Quân Diệp, trong lòng cũng thả lỏng.
Hai người im lặng một lúc, Du Quân Diệp đột nhiên nói: "Cảm ơn cậu, Ngải Lâm."
Ngải Lâm sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, "Này, mặt trời mọc từ phía tây à.


Sao lại khách sáo thế?"
Du Quân Diệp cười và không nói gì.
"Hôm nay tình hình thế nào? Tôi đã xem tin tức rồi, Lão Quách anh ta..." Ngải Lâm không cười nữa, cô nghiêm túc hỏi, câu hỏi có chút do dự.
"Không có gì, không liên quan gì đến tôi." Du Quân Diệp bình tĩnh nói.
"Hả?" Ngải Lâm càng khó hiểu.
"Cậu sao vậy? Chuyện này liên quan gì đến tôi? Chúng tôi đã chia tay hàng trăm năm rồi, sao cậu còn gán ghép tôi với anh ấy?" Du Quân Diệp từ từ nhấp một ngụm rượu.
"Không phải năm ngoái đám truyền thông còn viết bài nói anh ta cầu hôn cậu thành công à?" Ngải Lâm bối rối hỏi, cau mày.
"Truyền thông nói mà cậu cũng tin? Họ còn đồn chúng ta bất hoà mười năm kia kìa." Du Quân Diệp buột miệng thốt ra, nói xong mới ý thức được bản thân nói cái gì, vẻ mặt nghiêm trọng.

Trong lòng Du Quân Diệp vẫn luôn đem bản thân cột vào An Cát trong suốt thời gian qua, dường như hai người họ vẫn thực sự ở bên nhau.
Ngải Lâm cũng nhận ra sự thay đổi đột ngột trong cảm xúc của Du Quân Diệp, cô gãi gãi đầu và nói đùa với một giọng điệu thoải mái: "Nhìn cậu kìa, còn nói chúng ta là bạn tốt của nhau cả thập niên, thế mà có nhiều chuyện còn gạt tôi, thật là đau lòng a, cuộc sống này khó khăn quá đi thôi."
Sau khi nói, Ngải Lâm làm ra vẻ thương tâm, tay còn lau nước mắt.
"Hahaha, ba hoa quá đi." Du Quân Diệp bị chọc cười, đưa tay lên phối hợp vỗ vỗ an ủi Ngải Lâm diễn.
Du Quân Diệp hiểu rõ, ở đây không thích hợp để trưng bộ mặt bi thương ra, cho nên mau điều chỉnh tâm trạng của bản thân.
"Không có gì phải giấu giếm cậu, màn cầu hôn là một màn ngoài ý muốn, tôi không có đồng ý, chỉ là bị giới truyền thông cắt câu lấy nghĩa thôi." Du Quân Diệp uể oải ngồi dựa vào ghế, bình tĩnh nói.
"Vậy sau đó, cậu có giải thích với người kia, là đám truyền thông cắt câu lấy nghĩa không, cậu không có đồng ý lời cầu hôn của Lão Quách." Ngải Lâm đứng dậy, thay đổi vị trí ngồi cạnh Du Quân Diệp và hỏi một cách nghiêm túc.
Du Quân Diệp đương nhiên biết Ngải Lâm đang muốn nói đến chính là An Cát, cô quay đầu nhìn Ngải Lâm, ánh mắt thâm thúy, phải một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Nói thì có ý nghĩa gì? Dù sao người ta cũng đâu cần tôi."
"Nếu người ta vẫn luôn hiểu lầm cậu và Lão Quách đã kết hôn, không muốn đến quấy rầy cậu, cũng không muốn liên lạc, cậu không hối hận sao? Không đau lòng cho người ta sao?" Ngải Lâm ngập ngừng hỏi.
Nghĩ đến quyết định của An Cát vào ngày chia tay, trái tim Du Quân Diệp không khỏi đau đớn, dù đã ba năm trôi qua nhưng vẫn như chuyện vừa mới xảy ra.
Ngải Lâm cảm nhận rõ ràng khi nhắc đến An Cát, tâm trạng Du Quân Diệp trầm xuống, do dự một lúc rồi quyết định nói: "Thật ra, cậu có bao giờ đặt câu hỏi, tại sao sau khi biết cậu tham gia chương trình hội ngộ đêm giao thừa, thì An Cát cũng đồng ý tham gia không? Trước kia, có biết bao nhiêu chương trình mời chị ấy nhưng chị ấy đều từ chối.

Ánh mắt chị ấy nhìn cậu không giống như không còn tình cảm.

Chị ấy không hỏi, cậu không nói, rồi hai người cứ thế đứng từ xa nhìn nhau à?"
Du Quân Diệp im lặng lắng nghe, không nói, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu.
Ngải Lâm thấy Du Quân Diệp có vẻ đã nghe lời mình, coi như chuyện này trong nhà chưa rõ ngoài cửa đã tường, cô nói tiếp, "Cậu không cảm nhận được thái độ của An Cát đối với cậu à? Rất chủ động đúng không? Chị ấy là một người kiêu ngạo và hiếu thắng.

Vậy thì có lý do gì để chị ấy bỗng nhiên buông bỏ hình tượng của bản thân chứ? Tôi nghĩ ngoài cậu ra thì không có ai khác khiến chị ấy làm như vậy cả."
Hóa ra Ngải Lâm đã nhìn ra được, sự tham gia của cô ấy trong buổi tụ tập lần này có gì khác so với lần trước không? Có đúng như Ngải Lâm nghĩ không, chủ động với cô sao?
Nhớ đến giấc mơ đêm qua, trong lòng Du Quân Diệp vẫn còn sợ hãi, nếu thật sự là như vậy, liệu cô có dám bước lên một bước, đến bên cạnh An Cát không?
Du Quân Diệp cảm thấy đầu óc rối bời, nhắm mắt lại dùng sức lắc đầu, cô hét lên,: "Đừng nói những chuyện không vui này, mau tới uống rượu."
Ngải Lâm bất lực và cười nhẹ, cô biết Du Quân Diệp đã nghe hiểu, nhưng trong lòng cô ấy đang rất mâu thuẫn, nên cô ngừng nói, sau đó nhấp vài ngụm rượu với Du Quân Diệp.
"Đừng nói về An Cát, hãy nói về Lão Quách.

Tôi phải tìm ra sự thật của vấn đề.

Nếu không, để câu đi lạc trong sương mù, tôi ngủ không yên.

Tình bạn của chúng ta bao năm qua, có muốn không nhọc lòng cũng không được." Ngải Lâm lẩm bẩm.
Nhắc đến Quách Niên Hồng, Du Quân Diệp đã bình tĩnh lại rất nhiều và nói một cách dửng dưng: "Chắc là anh ấy đã nhìn thấy mấy bài viết đưa tin về chương trình của chúng ta."
Ngải Lâm cau mày phân tích: "Cho nên anh ta cố tính làm như vậy, khiến dư luận xôn xao? Mượn cư dân mạng không biết phân biệt trắng đen, khuấy động cùng với giới truyền thông, công khai chủ quyền à? Tặng thêm cục gạch để móng nhà vững chắc sao?"
"Có thể vậy." Du Quân Diệp bất lực nói.
Cô thực sự không thể hiểu nổi tại sao Quách Niên Hồng lại cố chấp như vậy, kết thúc mối tình đầu khó vậy sao? Chẳng lẽ như lời đồn, không chiếm được cho nên chấp nhất à? Mối tình đầu của đàn ông như là nốt chu sa sao?
"Hay là có khi sự kiên nhẫn của anh ta cũng đã hết rồi, cho nên bây giờ bắt đầu hưởng thụ trò chơi nhân gian?" Ngải Lâm có chút trêu chọc.
"Tôi không biết, tôi vẫn chưa gặp anh ấy." Du Quân Diệp cau mày nói, "Tuy nhiên, điều đó thực sự không quan trọng, tôi hy vọng sự kiên nhẫn của anh ấy giành cho tôi đã hết rồi, bắt đầu cuộc sống của anh ấy.

Nhưng vậy tôi cũng ít đi một gánh nặng."
Nói xong, Du Quân Diệp ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu.
Đặt ly xuống và nói với Ngải Lâm, "Mình đi vệ sinh đây." Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay khi Du Quân Diệp đóng cửa phòng vệ sinh lại, cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài, từ xa đến gần.
"Hôm nay, tôi đi sông Rhine với bạn, vô tình nhìn thấy nữ thần quốc dân An Cát đó.
"Thế nào? Thế nào? Nhìn có đẹp không?"
"Tất nhiên là trông rất đẹp, người ở bên ngoài còn đẹp hơn nhiều so với ở trên TV."
"Vậy có lên xin chữ ký không?"
"Làm sao gì có cơ hội, ngẫu nhiên gặp được, làm gì có chuẩn bị chứ."
"Ồ, thật đáng tiếc, nhưng nhìn thấy người thật cũng ngon rồi."
"Tôi nhớ rõ nhà cô ấy không phải ở đó a."
"Làm sao cậu biết nhà cô ấy ở đâu?"
"Cậu ngốc à? Không phải báo chí đưa tin à?"
"Vậy thì người ta không được phép đi thăm bạn bè, người thân, v.v.?"
"Cũng phải."
"Nhanh lên nào, cậu ổn chưa? Đi thôi, đi thôi."
Âm thanh nhỏ dần, Du Quân Diệp bước ra, đặt tay dưới vòi nước, bật nó lên và nhìn làn nước nhẹ nhàng lướt trên đầu ngón tay.
Sông Rhine chính là căn nhà bên kia cô mua cho hai người, cái tên không thể nào quen hơn được nữa.
An Cát, cô ấy...!Hôm nay cô ấy cũng đến đó sao?
Cô ấy đến thăm bạn bè à? Hay quay trở lại nhà để nhìn nó?
Cô ấy thực sự quay về đó sao?"
"Này! Đứng ngây ra đây!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Du Quân Diệp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi