PHÂN CÁCH



Bởi vì sự khác thường của Quý Hâm Thư tối qua, cả đêm Quý Thanh Cừ cũng không thể ngủ ngon, nàng vừa lo lắng Quý Hâm Thư, rồi lại sợ chính mình đi qua sẽ ảnh hưởng đến đối phương nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Thanh Cừ đẩy vành mắt đen dày nặng từ trên giường dậy, hậu quả của giấc ngủ không đủ chính là đầu nặng chân nhẹ, con mắt đều hiện ra đau nhức.

Sau khi Quý Thanh Cừ xuống giường lập tức đi tới phòng của Quý Hâm Thư, do dự gõ gõ cửa.
"Thanh Cừ, cửa không có khóa." Thanh âm của Quý Hâm Thư rất mềm, trước sau như một để Quý Thanh Cừ cảm thấy an tâm.

Nàng lập tức đẩy cửa đi vào, đi tới bên giường nhìn Quý Hâm Thư nằm ở chỗ kia.

Trãi qua say rượu, sắc mặt của cô có chút tiều tụy, một cái tay buông xuống trên chăn, băng gạc quấn một vòng xung quanh, một cái tay khác ấn đầu, dáng dấp tựa hồ không phải rất thoải mái.
Quý Thanh Cừ nghĩ đến lời tối hôm qua của Quý Hâm Thư sau khi uống say, trong lòng lo lắng còn rất đau lòng.

"Say rượu nói lời thật" Câu nói này không phải giả, nàng là lần đầu tiên thấy được dáng dấp tỷ tỷ cuồng loạn như vậy, đặc biệt là có thể làm cho tỷ tỷ luôn luôn dịu dàng nói ra câu nói giết người như thế kia, Quý Thanh Cừ nghĩ như thế nào cũng không cho rằng sẽ là lời nói đùa sau khi uống say.
"Tỷ, tay chị làm sao vậy? Còn khó chịu không? Tối ngày hôm qua chị uống say, nói rất nhiều lời kỳ quái, em rất lo lắng cho chị." Quý Thanh Cừ đưa tay vuốt gò má hơi lạnh của Quý Hâm Thư, nhẹ nhàng cầm lấy tay bị thương của cô.

Nhiệt độ của hai tỷ muội một năm bốn mùa có khác biệt rất lớn.

Quý Hâm Thư sợ lạnh, nhiệt độ khá thấp, Quý Thanh Cừ lại như lò sưởi nhỏ, một năm bốn mùa cảm giác ôm lấy đều ấm áp.
"Ngày hôm qua không cẩn thận xước bị thương rồi, không phải chuyện lớn gì.

Còn về những câu nói kia, em cũng nói là sau khi uống say mới nói, làm sao có thể coi là thật chứ? Thanh Cừ, chị có chút đói bụng." Quý Hâm Thư tựa ở trên giường, hôm nay không dự định đến công ty.

Nghe cô nói đói bụng, Quý Thanh Cừ lúc này mới nhớ tới bắt đầu từ tối hôm qua Quý Hâm Thư thì chưa làm sao ăn đồ ăn.

"Tỷ, em nấu cháo cho chị, chị chờ một chút." Quý Thanh Cừ đối với trù nghệ của mình không có tự tin gì, nhưng nấu cháo và nấu canh lại là trường hạng của nàng.


Hai tỷ muội bình thường không thích có người làm tới quấy rầy, kỳ thực tay nghề làm cơm vẫn là có thể làm một chút.
Quý Thanh Cừ đi xuống nhà bếp, nàng đem gạo để đến trong nồi bắt đầu nấu cháo, lại tiện tay làm món nhỏ khai vị đơn giản một chút.

Trong quá trình chờ đợi, nàng cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Đường Khởi.

Tuy vừa rồi Quý Hâm Thư đã nói không có chuyện gì, nhưng Quý Thanh Cừ trước sau không tin lời giải thích của đối phương.

Nàng cảm thấy Quý Hâm Thư rất có thể là có thích người rồi, bằng không tại sao sẽ ở sau khi say rượu khổ sở thành như vậy.
"Nhị tiểu thư?" Đường Khởi nhận được điện thoại của Quý Thanh Cừ có chút kỳ quái, Quý Thanh Cừ rất ít sẽ chủ động liên lạc chính mình, thêm nữa Đường Khởi biết tâm tư của Quý Hâm Thư đối với Quý Thanh Cừ, riêng tư cũng không dám đơn độc liên lạc với Quý Thanh Cừ.
"Thư ký Đường, tôi chính là muốn hỏi thăm cô chuyện một chút, cô đừng nói cho chị tôi biết.

Chị tôi có phải là có thích người rồi không? Hơn nữa người kia không đáp ứng ở cùng với tỷ tỷ tôi a?" Quý Thanh Cừ thông qua lời tối hôm qua của Quý Hâm Thư, bù não ra một câu chuyện ngược luyến cầu mà không được.

Nàng rất muốn biết người Quý Hâm Thư thích là nam hay nữ, rốt cuộc là ai sẽ từ chối tỷ tỷ ưu tú nhà mình.
Quý Thanh Cừ một chuỗi vấn đề này đem Đường Khởi hỏi đến có chút bối rối, nàng không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng là Quý Hâm Thư lật bài với Quý Thanh Cừ rồi, nhưng bây giờ Quý Thanh Cừ hỏi như vậy, hiển nhiên không phải như vậy.

Thân là thư ký của Quý Hâm Thư, Đường Khởi tuyệt đối không dám tiết lộ chuyện của Quý Hâm Thư, lập tức che giấu.
"Xin lỗi, nhị tiểu thư, liên quan với việc của đại tiểu thư tôi cũng không rõ ràng, nhưng nàng mỗi ngày đều rất bận, không có tiếp xúc người nào." Đường Khởi cho một đáp án lấp lửng, Quý Thanh Cừ nghe xong nga một tiếng, có chút thất vọng cúp điện thoại.

Cháo vào lúc này sôi lên, Quý Thanh Cừ múc một chén cháo và chút thức ăn đi lên, ngồi ở bên giường Quý Hâm Thư đút cô.
"Thanh Cừ, làm phiền em rồi." Quý Hâm Thư ngồi dựa ở đó, tóc dài cô tỏa ra, mặt mộc khi đang cười lên đặc biệt nhu hòa, cùng cô hơi dọa người và hung hăng của tối hôm qua hoàn toàn khác nhau.

Quý Thanh Cừ lắc đầu một cái, thổi thổi cháo nóng đưa đến bên miệng cô, do dự một lúc, vẫn là không nhịn được mở miệng.
"Tỷ, kỳ thực em cảm thấy, nếu có thích người, vẫn là phải nỗ lực tranh thủ mới tốt.

Cùng với chính mình khổ sở ngột ngạt, chẳng bằng đem yêu thích nói ra, chí ít từng nỗ lực, chính mình cũng sẽ không có lưu lại tiếc nuối." Quý Thanh Cừ nhắm vào biểu hiện tối hôm qua của Quý Hâm Thư, nhỏ giọng khuyên cô.
Đối với tỷ tỷ nhà mình, nàng cảm giác mình hiểu rất sâu, dưới cái nhìn của nàng, Quý Hâm Thư chính là loại người sẽ vì người khác thương tổn bản thân cô kia.


Có khổ cực và khổ sở gì cô luôn là chôn ở trong lòng không chịu nói ra, đến cuối cùng chính là giống tối hôm qua khiến cho tâm tình tan vỡ như vậy.

Quý Hâm Thư vốn đang uống cháo, nghe đượclời của Quý Thanh Cừ ngẩng đầu lên cười đánh giá nàng.
"Tại sao Thanh Cừ nói như vậy chứ? Dưới cái nhìn của chị, tình cảm là đồ vật rất chủ quan, cho dù chị yêu người kia nữa, người đó cũng không yêu chị, chị cũng không có cách gì." Khi Quý Hâm Thư nói chuyện, ánh mắt vẫn rơi vào trên mặt Quý Thanh Cừ, ánh mắt ôn nhu cơ hồ muốn đem người dìm chết.

Quý Thanh Cừ nghe cô dùng yêu mà không phải thích, trong lòng thì càng thêm chắc chắc trong lòng tỷ tỷ có người, người kia lại làm cho tỷ tỷ khổ sở rồi.
"Chị, chị ưu tú như vậy, ai sẽ không thích chị chứ? Nếu như người kia thật sự không hiểu được quý trọng chị, chị liền đi tìm một người khác, ngươi đáng giá tốt nhất." Quý Thanh Cừ nghiêm túc nói, Quý Hâm Thư nghe xong lại lắc lắc đầu.

Cô sẽ không từ bỏ Thanh Cừ, bởi vì cô căn bản là không có cách tưởng tượng chính mình không có Quý Thanh Cừ sẽ là thế nào.
"Thanh Cừ, em cảm thấy chị nên theo đuổi người chị yêu không?"
"Nếu đã yêu người đó, cũng đừng dễ dàng từ bỏ."
Quý Thanh Cừ nghe được Quý Hâm Thư hỏi như vậy, càng thêm xác định trong lòng Quý Hâm Thư có người, nàng vốn còn muốn nhiều chuyện một chút là nam hay nữ, nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ Quý Hâm Thư tối hôm qua thống khổ như vậy, ngẫm lại vẫn là thôi.

Tỷ tỷ như vậy là rõ ràng nhất vẫn không có đuổi tới tay, chính mình nhắc lại không phải xát muối lên vết thương, hay là không nhắc thì tốt hơn.
"Không nói chuyện của chị, Thanh Cừ đối với Trương Minh, cũng là thích đến không muốn từ bỏ sao?" Quý Hâm Thư bỗng nhiên nhắc đến Trương Minh, Quý Thanh Cừ là có chút kinh ngạc, ở trong bạn trai lúc trước của quá khứ, tỷ tỷ còn chưa từng quan tâm mình ở cùng với ai, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, Quý Hâm Thư rất phản cảm Trương Minh.
"Em sẽ ở cùng với anh ta, đương nhiên là bởi vì em thích anh ta, kỳ thực anh ta rất hài hước cũng rất có ý nghĩa, thêm vào hai tụi em hứng thú như nhau, em cảm thấy cảm giác ở cùng anh ta cũng không tệ lắm." Quý Thanh Cừ nhỏ giọng nói qua, mục đích chính là muốn để ấn tượng của Trương Minh ở trong lòng Quý Hâm Thư khá hơn một chút, ai biết nàng nói xong lời nói này, vẻ mặt của Quý Hâm Thư lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tối xuống.
"Thanh Cừ, hắn không thích hợp với em, chị cảm thấy hai người vẫn là nhanh chóng tách ra tốt hơn." Quý Hâm Thư trực tiếp mở miệng, nghe được lời thẳng thường của nàng, Quý Thanh Cừ cũng có chút mê hoặc.

Nàng rất rõ Quý Hâm Thư không thích Trương Minh, lại không nghĩ rằng sẽ tới tình trạng này.

"Chị, em cũng lớn như vậy rồi, biết làm sao nhìn người, chuyện của Trương Minh chúng ta sau này rồi nói, bây giờ chị cần phải làm chính là cố gắng ăn chút đồ ăn, rồi ngủ một chút." Quý Thanh Cừ nói qua, lại đút một ít cháo cho Quý Hâm Thư, người sau "Ừm" một tiếng, ngược lại cũng không nhắc lại chuyện chia tay.
Quý Hâm Thư xác thực còn có chút buồn ngủ, sau khi ăn cháo xong lại đơn giản rửa mặt một phen, cô một lần nữa nằm dài trên giường chuẩn bị ngủ thiếp một chút.

Sau khi Quý Thanh Cừ nhìn cô nhắm mắt lại càng hiện ra gương mặt nhu hòa, dùng tay đem sợi tóc của cô sửa sang xong.


Quý Hâm Thư ngũ quan rất ôn nhu, hơn nữa mỗi một nơi đều vô cùng tinh xảo, bất luận là đặt ở cùng một chỗ vẫn là đơn độc lấy ra đều có thể đặc biệt.
Lông mi của cô rất dài, mềm mại tung bay ở trước mắt, cả mép tóc đều có được đẹp đẽ cực kỳ.

Quý Thanh Cừ ngồi ở bên giường, càng nhìn càng vui vẻ, càng thêm không nỡ dời đi tầm mắt.

Ở giới thời trang nhiều năm như vậy, nàng nhìn nhiều một số người tướng mạo xuất chúng kia, nhưng nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy, có thể đẹp hơn tỷ tỷ nhà mình lác đác không có mấy.
Quý Hâm Thư không chỉ là bên ngoài xuất chúng, trên người cô loại tao nhã từ lúc sinh ra đã mang theo kia cũng là điểm khiến người ta say mê.

Nghĩ đến đối thoại vừa rồi của hai người, Quý Thanh Cừ cảm thấy, nếu có ai được tỷ tỷ nhà mình thích rồi lại từ chối, vậy tuyệt dối là mắt mù rồi, đầu cũng hư luôn, không có khả năng còn lại.

Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu như mình là nam nhân, cũng sẽ thích nữ nhân như tỷ tỷ vậy chứ?
Quý Thanh Cừ nhìn một lúc lâu, không nhịn được nghiêng người lên phía trước, ở trên trán Quý Hâm Thư hôn một cái.

Ánh mắt của nàng mang theo ôn nhu chính mình cũng chưa từng phát giác, ở sau khi hôn lên càng hiếm thấy đỏ mặt.

Vuốt khuôn mặt đỏ lên, Quý Thanh Cừ cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.

Chính mình cũng lớn như vậy còn hôn lén chị gái, ấu trĩ! Suy nghĩ như thế, Quý Thanh Cừ vội vàng rời phòng, ở sau khi nàng đi rồi, Quý Hâm Thư nhắm mắt lại, nhếch miệng sờ lên cái trán nàng hôn qua, vuốt ve hồi lâu.
Một buổi chiều cứ như vậy bình an vô sự trôi qua, đến buổi tối, Quý Hâm Thư cuối cùng cảm thấy thân thể không khó chịu như vậy rồi.

Cô nghĩ đến lời của Quý Thanh Cừ nói với mình trước đó, nằm ở trên giường bỗng nhiên sinh ra vài tia ý nghĩ dị dạng.

Cô cảm thấy Thanh Cừ đối với mình cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, cái hôn vừa rồi có lẽ chính là một loại phản ứng khía cạnh khác.

Như vậy, thân thể của chính mình đối với Thanh Cừ mà nói, cũng có thể là có sức hấp dẫn.
Quý Hâm Thư xuống giường, đem cửa lưu lại khe hở, bảo đảm có thể thấy được động tác mình ở trên giường.

Quý Thanh Cừ ở trong phòng xem video nhìn ra có chút mê li, chờ đến nàng phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện sắp tới thời gian cơm tối.

Nàng dự định hỏi một chút Quý Hâm Thư buổi tối ăn cái gì, chỉ là vừa mới đẩy cửa ra, liền nghe được thanh âm kỳ quái trong phòng truyền ra.
Đó là thanh âm của Quý Hâm Thư không phải giả, chỉ là ngữ khí và âm sắc bình thường của tỷ tỷ có khác nhau rất lớn.


Quý Thanh Cừ mờ mịt theo khe cửa nhìn sang, trước hết nàng thấy là một đôi chân thon dài nhỏ nhắn, cho dù chiều cao chênh lệch mấy centimet với mình, nhưng mà chân dài của Quý Hâm Thư lại không có ngắn hơn mình chút nào.

Da thịt trắng nõn quá mức trơn mềm, mạch máu màu xám đen ở dưới da càng rõ ràng.
Hai cái chân kia bắt chéo nhau, ngón chân tròn trịa xinh xắn bởi vì kích thích mà cuộn mình một cục, Quý Thanh Cừ chỉ có thể nhìn thấy tay của Quý Hâm Thư vùi ở giữa hai chân, đang nhanh chóng ma sát một vị trí nào đó.

Tình cảnh này quá mức kích thích, Quý Thanh Cừ làm sao cũng không nghĩ đến, tỷ tỷ người cẩn thận như thế, ở khi làm chuyện như vậy sẽ quên đóng cửa.
Tim đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ muốn từ trong thân thể nhảy ra.

Không nghi ngờ chút nào, thân thể của Quý Hâm Thư đủ khiến mạch máu của bất cứ người nào nổ tung, cho dù là Quý Thanh Cừ cũng không ngoại lệ.

Nàng mơ hồ nghe được thở nhẹ của tỷ tỷ, còn có một hai tiếng ngâm nhẹ của cô khi thoải mái mà phát ra.

Uyển chuyển kéo dài như vậy, long lanh trong trẻo như vậy, rên rỉ của Quý Hâm Thư hoàn toàn sẽ không cho người cảm giác tình dục hoặc phóng đãng, nghe tới lại đầy đủ mê người, cơ hồ muốn đem trái tim đều câu đi.
Quý Thanh Cừ cảm thấy bụng dưới có chút căng thẳng, nàng không được tự nhiên nghĩ đến tai nạn lần kia, nghĩ đến chuyện hoang đường của mình và tỷ tỷ đêm đó.

Nàng không dám nhìn nữa, vội vàng đỏ mặt từ trước cửa rời khỏi, nhưng mà thanh âm của Quý Hâm Thư cứ ấn ở trong não của nàng như vậy, làm cho nàng không có cách nào quên đi.
Qua một hồi lâu, Quý Thanh Cừ mới nhớ tới phải chọn món ăn, nàng mất tập trung chọn chừng mười món ăn, lấy lại tinh thần phát hiện đơn đặt hàng đã đưa ra, cũng không có cách nào hủy bỏ.

Sau mười mấy phút, Quý Hâm Thư từ trên lầu đi xuống.

Đại khái là bởi vì chuyện trước đó, Quý Thanh Cừ luôn cảm thấy tỷ tỷ giờ khắc này tràn đầy nữ nhân vị, phần hương vị nữ tính thành thục trên người kia cơ hồ muốn xông ra chướng ngại đánh vào trên mặt chính mình.

Quý Thanh Cừ không dám nhìn Quý Hâm Thư, sắc mặt khẽ biến thành đỏ co rúc ở bên sofa.
"Thanh Cừ, cơm tối ăn cái gì?" Thanh âm của Quý Hâm Thư có chút khàn khàn, Quý Thanh Cừ nghe, thân thể run rẩy.

"Tỷ, em đã chọn xong món ăn rồi, chị chờ ăn là được, đừng quá mệt mỏi." Quý Thanh Cừ chu đáo nói ra, nàng cảm thấy chuyện "tự sướng" này kỳ thực khá mệt, chính mình mỗi lần làm xong đều cảm thấy có chút uể oải, thì cho rằng Quý Hâm Thư cũng là như thế.

Nghe được lời của Quý Thanh Cừ, Quý Hâm Thư nhìn thấy nàng đỏ bừng lỗ tai, cố ý ngồi ở bên người nàng, tựa đầu ở trên bả vai của nàng.
"Ừm, chị cũng cảm thấy có chút không có sức, Thanh Cừ để chị dựa một chút đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi