PHẤN HOA LẦU XANH

Tướng công không còn sai người sang gọi tôi, cũng không bước chân qua cửa phòng tôi nữa.

Mùa đông đã thực sự tới rồi.

Sau buổi trưa, tôi ra ngồi trước cửa gẩy đàn.

Mùa đông năm nay vô cùng keo kiệt, ngay cả một chút ánh nắng mặt trời cũng không buồn ban phát mặt đất.

Gió bắc thì cứ không ngừng thổi, các ngón tay của tôi đều lạnh cóng, tê buốt.

Mai Mai nói rằng, tôi chỉ thích hành hạ bản thân mình.

Mai Mai chính là tên của con bé a hoàn có phần tùy tiện nhưng lại hết lòng trung thành bảo vệ chủ đó, nó cũng là người duy nhất tôi có thể nói chuyện trong nhà họ Ngô này. Mai Mai cũng trạc tuổi như tôi, nó có đôi bàn chân rất to, dường như sinh ra để chịu kiếp làm a hoàn, tuy vậy, mặt mũi con bé cũng khá thông minh, sáng sủa.

Tôi ngồi chơi đàn trong một ngày đông lạnh giá như thế này, tất nhiên không phải để tự giày vò mình.

Tiếng đàn là người bạn tri âm duy nhất của tôi, khi cô đơn tôi chỉ còn biết đến tâm sự với người bạn ấy.

Tiếng đàn réo rắt, tâm tư u hoài. Tôi muốn để tâm hồn bất đắc dĩ vì phải làm phụ nữ của mình leo lên bức tường cao vời vợi phía sau lưng kia để nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Không biết, tâm hồn ấy có chạm tới mặt trời hay không, hay vẫn chỉ u ám như trong căn nhà họ Ngô này.

Đúng lúc ấy, Mai Mai hớt hơ hớt hải từ ngoài chạy vào, con bé a hoàn này lúc nào cũng vội vàng hấp tấp như vậy.

“Mợ cả! Mợ cả, không xong rồi!” – Còn chưa kịp chạy lại chỗ tôi, nó đã bắt đầu gọi toáng lên.

Đôi mắt tôi vẫn nhìn xuống cây đàn, tâm hồn tôi vẫn đang ở trên bức tường cao vời vợi kia. Tôi điềm tĩnh nói với Mai Mai – “Đã là con gái, cho dù có chuyện long trời lở đất, cũng không được chạy lung tung, tùy tiện như vậy!” – Mai Mai không hề bị bó chân từ nhỏ, khi không có người lạ trong nhà, nó thường rầm rầm chạy đến rồi lại rầm rầm chạy đi, không có chút yểu điệu thục nữ nào.

“Mợ cả! Vừa nãy, em nghe quản gia nói, đại phu đã chắc chắn rằng mợ hai có tin mừng rồi!”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, vẫn một bầu trời u ám như vậy, từng lớp, từng lớp mây xám dày đặc. Vài chiếc lá khô trên cây ngô đồng trong sân rụng xuống theo đà thổi của từng đợt gió bắc. Trời có lẽ lại sắp mưa rồi. Tôi nói với Mai Mai – “Nhìn trời thế này, chắc lại sắp mưa đấy. Mai Mai, em cũng cần phải chuẩn bị thêm mấy cái áo rét đi thôi”.

“Chao ôi! Mợ cả ơi!” – Mai Mai còn lo lắng hơn cả tôi, nó cho rằng tôi chưa nghe rõ ban nãy nó nói gì, liền chạy lại phía trước mặt tôi rồi nói – “Đinh Hương đã có thai rồi!”.

“Ta biết rồi.” – Tôi nhẹ nhàng đáp lại, ngón tay vẫn tiếp tục gẩy những nốt tiếp theo trong khúc nhạc.

Chỉ có điều, âm thanh có phần run rẩy, Mai Mai là người không hiểu âm luật, rõ ràng nó không thể nghe ra được điều đó.

“Mợ cả của em ơi, mợ biết được điều gì nào?” – Mai Mai khó hiểu hỏi lại.

“Ta biết, mùa đông đã đến rồi.” – Tôi dừng tay gẩy đàn lại, chậm rãi đứng lên. Mai Mai đang trợn tròn cả hai mắt nhìn tôi.

“Mùa đông đã đến từ lâu rồi! Ở các phòng khác, bà đã cho chuẩn bị lò sưởi, chỉ có mỗi phòng chúng ta là chưa có thôi! Bây giờ em không muốn nói với mợ cả chuyện đó, em muốn nói rằng…”

“Được rồi, Mai Mai, yên lặng một chút đi, đó là chuyện không sớm thì muộn mà.” – Tôi ôn tồn cắt ngang lời Mai Mai, chuẩn bị thu dọn để trở về phòng của mình.

Lúc đó, phía phòng Đinh Hương vang lên một tràng pháo giòn giã, hoà cùng âm thanh đó là tiếng cười nói chúc mừng của mọi người.

Tôi bị giật mình bởi những tiếng nổ đinh tai nhức óc đó, chú chim sẻ đang dừng chân trên cành cây cũng giật mình vỗ cánh bay đi.

“Nhìn xem, đã bắt đầu ăn mừng rồi đấy!” – Mai Mai bĩu môi, phẫn nộ nói. Nhìn khuôn ngực không ngừng nhô lên hạ xuống vì tức giận của nó, tôi bỗng che miệng lại bật cười, như thể nó mới là chính thất bị bỏ rơi, cần phải đòi lại lẽ công bằng ấy.

“Em chuẩn bị giúp ta mấy món đồ trang sức, chúng ta qua bên phòng Đinh Hương chúc mừng cô ấy.” – Tôi bình tĩnh nói.

Mai Mai làm ra vẻ như không nghe thấy gì.

“Đó là quy định của người vợ cả. Là việc bắt buộc phải làm.” – Tôi nhẹ nhàng nói, giống như đang khuyên nhủ mà cũng như đang cầu xin nó vậy.

Thực ra, tôi đang tự thuyết phục bản thân mình.

Mai Mai liếc nhìn tôi, không nói năng gì. Nó bắt đầu giúp tôi thu dọn đàn, rồi chuẩn bị mấy món đồ trang sức làm quà tặng.

Tôi nhìn về hướng Đông Nam, tôi nghĩ thầm, nơi đó đã có một cái kén được hình thành rồi.

Dần dần, kén lớn lên thì sẽ hóa thành bướm. Bướm vỗ cánh biết bay thì cũng là lúc kết thúc cái vị trí mợ cả của tôi.

Tôi ngây người đứng nhìn về phía ấy, những âm thanh chói tai của tràng pháo chúc mừng lại kéo tôi về với hiện tại.

Bước vào phòng, vì chưa có lò sưởi nên trong phòng cũng chẳng ấm áp hơn bên ngoài là mấy. Từng cơn gió lạnh vẫn thổi vào bằng lối cửa sổ rồi ra ngoài bằng đường cửa chính. Tôi rùng mình vì lạnh.

Mùa đông đã thực sự tới rồi.

“Mợ cả, mợ nhìn xem, em chuẩn bị được hai món đồ này.” – Mai Mai ấm ức giơ ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy và một sợi dây chuyền bằng trân châu.

“Chẳng phải còn một chiếc trâm bằng vàng hay sao?” – Tôi hỏi.

“Không được đâu, mợ cả!” – Mai Mai nhíu mày, lắc đầu quầy quậy, vội vàng kêu lên – “Đó là thứ đồ đáng giá duy nhất của mợ! Sau này, mợ chẳng còn gì để ăn diện, làm sao có thể gặp gỡ mọi người được!”

“Ha ha…” – Miệng tôi phát ra thứ âm thanh như đang cười mà lại không phải là cười. Tôi cầm lấy cây trâm bằng vàng, đặt vào lòng bàn tay của Mai Mai.

Không còn trời, không còn thần, không còn người đàn ông duy nhất của tôi, tôi còn ăn diện để ai ngắm đây?

Tôi dắt theo Mai Mai, vừa bước chân đến cửa phòng Đinh Hương liền bị viên quản gia ngăn lại.

“Mợ cả, mợ định…?”

“À, nghe nói Đinh Hương có tin mừng, ta đến chúc mừng mợ ấy.” – Tôi mỉm cười, cố gắng tỏ ra điềm đạm mực thước. Con bé a hoàn Mai Mai tiu nghỉu giơ mấy món đồ trên tay lên, chứng minh tấm lòng chân thành của chúng tôi.

“Việc này…” – Viên quản gia định nói gì đó rồi lại thôi – “Việc này e rằng không tiện đâu ạ, mợ hai sức khỏe không được tốt, có người đến sợ sẽ bị kinh động.”

Tôi nhìn đám người ra kẻ vào đông đúc trong sân rồi lại nhìn sang phía viên quản gia. Ông ta hơi chột dạ vội quay mặt đi.

Tôi vẫn mỉm cười, khẽ gật đầu định quay về.

“Vừa nãy còn đốt cả pháo chúc mừng, âm thanh lớn như vậy mà mợ hai không sợ bị kinh động hay sao?” – Con bé Mai Mai đã nhanh mồm nhanh miệng nói thêm vào, nó nói nhanh đến nỗi tôi đang có ý định ngăn lại cũng không kịp nữa. Giọng nó vừa to vừa sang sảng.

Tôi trừng mắt lên nhìn Mai Mai tỏ vẻ trách phạt, rồi quay lại phía viên quản gia nở một nụ cười xin lỗi.

Quản gia là một người đàn ông lớn tuổi, trung hậu. Vòng vo một hồi, cuối cùng, ông ấy cũng không kềm chế nổi, kéo tay tôi sang một bên rồi thì thầm – “Mợ cả ơi, không phải một kẻ hầu hạ như tôi cố ý gây khó dễ cho mợ đâu, mà là hôm trước, có một đạo sĩ tới đây, ông ấy chỉ về phía phòng ở của mợ và nói chủ nhân của căn phòng ấy xung khắc với quý tử trong bụng của mợ hai. Vì vậy, phu nhân đã sớm ra lệnh cho chúng tôi, không được phép để mợ đến gần mợ hai… Mợ còn mang theo cả quà tặng tới, thành tâm thành ý như vậy… đám kẻ hầu người hạ chúng tôi thật khó xử quá… Mợ đừng nói tin tức đó là do tôi truyền ra ngoài nhé…”

“Ừm, ta biết rồi.” – Tôi vẫn cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh, quay người nói với Mai Mai – “Hãy đưa quà tặng cho quản gia, chúng ta về phòng thôi”.

Mai Mai trợn tròn hai mắt nhìn tôi, tôi hiểu ý của nó, đã không được hoan nghênh còn tặng quà cáp làm gì?

“Mợ cả, ý của mợ…” – Viên quản gia cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Ừm, nếu sức khỏe của Đinh Hương không tốt, chúng ta cũng không làm phiền nữa. Cô ấy đã gắng sức vì nhà họ Ngô, cũng là gắng sức vì ta, ta là chị cả, không vui sao được. Một chút tấm lòng này, nhờ quản gia thay ta cảm ơn Đinh Hương, hãy nói ta chúc cô ấy sớm sinh được quý tử.”

Nói xong, tôi dắt Mai Mai đi thẳng về phòng, không hề ngoảnh đầu nhìn lại. Viên quản gia vẫn đứng đó, trên tay là chiếc hộp đựng đồ quý giá, ngây người nhìn theo bóng chúng tôi.

Mai Mai nói đúng, trong chiếc hộp đó, có cây trâm cài đầu hình hoa mai bằng vàng, là thứ trang sức quý giá nhất của tôi. Hồi còn nhỏ, thấy mẹ có cây trâm cài đầu đẹp quá, tôi đòi lấy để chơi, mẹ nhất định không cho. Mãi tới khi tôi xuất giá, đêm trước khi về nhà chồng, mẹ mới trịnh trọng đưa cây trâm đó cho tôi, hy vọng rằng suốt cuộc đời còn lại, tôi sẽ được bình an, sẽ không gặp hoạn nạn, không phải đau khổ…

Tôi không biết những chuyện vừa qua có phải là hoạn nạn không, nhưng sự đau khổ đã ngấm vào tận xương, tận tủy tôi rồi.

Đêm hôm đó, quả nhiên trời đổ mưa.

Lại một tháng nữa trôi đi, tuyết đã bắt đầu rơi. Trong sân phía phòng ở của mẹ chồng, cây mai vàng nở từng chùm rực rỡ, khoe sắc vàng tươi trong làn mưa tuyết. Nhân lúc trời còn chưa sáng, Mai Mai ra đó hái trộm mấy cành về cắm trong phòng, hương thơm lan tỏa khắp nơi, hai tay nó vừa đỏ vừa sưng vì lạnh.

Tôi thấy lòng mình xót xa, vừa trách mắng vừa xoa xoa tay cho nó khỏi lạnh.

Bấy giờ, Mai Mai mới thì thầm ra vẻ bí mật, hôm nay là sinh nhật nó. Nó đã tròn mười bảy tuổi rồi.

Tôi sững người lại, sau đó tự mình vào bếp, làm cho nó hai quả trứng và một bát mì trường thọ.

Nhớ lại hồi còn nhỏ, khi còn ở nhà với mẹ, mỗi lần tới ngày sinh nhật, mẹ đều làm cho tôi những món ăn đó. Trứng được mẹ nấu bằng đường đỏ, vừa thơm vừa ngon, cắn một miếng, bên trong vẫn còn một chút lòng đỏ chưa chín, vừa trơn lại vừa béo. Lần nào tôi ăn cũng cảm thấy còn thòm thèm. Còn món mì trường thọ là do mẹ ép tôi phải ăn. Mẹ nói, ăn mì trường thọ vào ngày sinh nhật sẽ gặp may mắn. Tôi sẽ được bảo vệ để có một cuộc sống bình an, mạnh khỏe và trường thọ.

Mai Mai ăn từng miếng, từng miếng nhồm nhoàm, vừa ăn vừa cười với tôi, cuối cùng, cả nước canh nó cũng uống hết sạch, liếm mép khen ngon.

Tôi nhìn Mai Mai, nhớ đến mẹ, nhớ đến những kỷ niệm trước đây, nước mắt lại trào ra.

Len lén chùi nước mắt, tôi cười và nói với Mai Mai rằng, nếu cảm thấy ngon thì sinh nhật sang năm tôi lại nấu cho nó ăn.

Mai Mai ra sức gật đầu, ôm chầm lấy tôi như hai chị em rồi rối rít khen ngợi tôi – “Mợ cả thật tốt bụng, người thì xinh đẹp, hiền thục, khéo tay, không ngờ tài nghệ nấu ăn lại tuyệt vời như vậy! Tấm lòng cũng lương thiện nữa, lúc nào cũng đối xử tốt với đám người dưới chúng em. Sau lưng mợ, ai cũng khen ngợi mợ, vậy mà không hiểu sao, thiếu gia lại không thích đến đây…”.

Khuôn mặt tôi bỗng trở nên ảm đạm, Mai Mai là người thô lỗ, không hay lưu tâm, để bụng, đương nhiên nó cũng không biết nó đã nói sai điều gì, vẫn ríu ra ríu rít khen ngợi tôi.

Cuối cùng, Mai Mai còn yêu cầu tôi hứa với nó rằng, ngày này sang năm, nhất định phải nấu món trứng cho nó ăn.

Tôi cũng mỉm cười hứa với nó.

Thực ra, chỉ vài tháng sau đó, Mai Mai đã rời xa tôi, rời xa nhà họ Ngô để lấy ông chủ hiền hậu của một cửa hàng đậu phụ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi