PHÔI SỦNG

Nam Nhược trông thấy thông báo đề xuất, là của một ứng dụng nào đó nhảy ra.

Nội dung cũng chả đầy đủ gì cho cam.

Xem xong tin tức kia, phát hiện bên trong chỉ có một tấm ảnh đen thùi lùi còn lại thật sự không có thứ gì khác. Cảm thấy hơi không tin bèn trực tiếp vào Weibo, nhập tên Thẩm Ý Đông tìm kiếm.

Quả nhiên, những bài đăng mới nhất đều là ảnh của anh cùng An Tình Úy.

Cô cẩn thận nhìn lại mấy tấm hình kia thì, phát hiện chúng thật sự có vấn đề!

Trong những trường hợp bình thường, kiểu ảnh gọi là phơi bày tình yêu như này hơn nửa phần là đen thùi một cục, căn bản một bóng người cũng không thể chụp rõ.

Nhưng trong đống ảnh kia Thẩm Ý Đông mặc dù bị chụp trộm, chất lượng hình ảnh còn tốt đến vô cùng.

Bên trong ảnh là.

Thẩm Ý Đông đứng cạnh xe bảo mẫu, còn An Tình Úy giống như mới từ trên xe bước xuống, nửa người trên tựa hồ nằm trong ngực Thẩm Ý Đông, một chân giẫm trên mặt đất, chân còn lại vẫn còn đặt ở trong xe.

Đương lúc xem bức ảnh liền suy ra cả mớ hình ảnh dày dặc phía sau:

An Tình Úy với Thẩm Ý Đông cùng nhau ra ngoài, thời điểm bọn họ xuống xe thì, cô gái xinh đẹp nhà người ta bất ngờ bổ nhào về phía Thẩm Ý Đông. Thẩm Ý Đông mặt mày tràn lan ý cười đỡ lấy cô ấy, trên mặt mang theo một trời sủng nịnh.



Tận khi xem xong, thì trong đầu Nam Nhược chỉ còn vỏn vẹn một loại suy nghĩ: Con mẹ anh! Cái thứ tra nam! Cái giống vô lại! Anh đi chết đi! Anh cút cho lão nương!

Mặc dù lúc đó cả người cô lửa giận bừng bừng, nhưng cô cũng có nghĩ tới, biết đâu còn tồn tại một nguyên nhân khác?

Chỉ cần Thẩm Ý Đông giải thích với cô thì, cô sẽ lựa chọn tin tưởng anh hết mực.

Nhưng là, cô không có đợi được.

Mãi cho đến hôm trước ngày chụp ảnh một ngày, cô cũng không nhận được điện thoại hay bất kì loại tin tức nào từ Thẩm Ý Đông.

Chuyện này cứ thế như một xô nước đá giữa tiết tháng Chạp tưới lên người cô, từ đỉnh đầu cho đến gót chân, đem hết thảy những nhung nhớ vừa mới vươn mầm của cô tưới tắt lụi.

Kì nghỉ mà Ngô Gia cho cô sắp hết, xuôi theo đó chính là lịch trình dày đặc của cô sắp sửa bắt đầu.

Cô tạm thời ném hết mấy suy nghĩ vất vơ kia ra sau ót, đem toàn bộ tinh lực đặt vào công việc.

Ngày chụp ảnh tạp chí Nam Nhược dậy từ rất sớm, ở trong phòng khách tập yoga suốt một giờ, cố gắng hết sức duy trì độ mềm mại của cơ thể đến mức tối đa.

Thời điểm Ngô Gia và Kha Khả đến, cô đã luyện tập xong xuôi, đi rửa mặt rồi đi trang điểm.

Kha Khả mang theo một hộp trang điểm cỡ lớn, nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sofa, gương mặt nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái.

“Nam tỷ, chị đều đã chuẩn bị tốt rồi ah.”

“Ờ.”

Kha Khả đi tới, đặt hộp trang điểm trên bàn trà, “Vậy giờ em trang điểm sương sương cho chị ha. Lát nữa đến studio, có thể chuyên gia trang điểm phía《Magazine》sẽ định hình lại phong cách trang điểm cho chị.”

“Được.”

Tới lúc đó, Ngô Gia gọi Kha Khả đến làm trợ lí, một mặt là vì Kha Khả có thể làm việc, mặt khác là vì Kha Khả đã trải qua khóa học trang điểm, trên căn bản cô ấy có thể làm việc cùng với chuyên gia trang điểm.

Kha Khả là người nhanh tay nhanh chân, chỉ trong một chốc đã đánh xong lớp trang điểm sương sương cho Nam Nhược, còn đặc biệt vẽ chân mày cùng tạo hình đôi môi sao cho nhìn ngũ quan Nam Nhược xinh xắn nhất có thể, nhưng vẫn mang theo nét anh khí(*).

(*) Ở đây có thể hiểu là ‘khí chất ngự tỷ.’

Chuẩn bị xong, cả ba người bọn họ ngồi vào xe bảo mẫu, địa điểm đến là studio chụp ảnh.

Ngô Già đi phía trước, Nam Nhược theo sát đi phía sau cô ấy, còn Kha Khả là người đi cuối cùng, cả ba cùng nhau tiến vào studio.

Trợ lí chụp ảnh của ngày hôm nay nhanh chóng đi lên đón tiếp bọn họ, “Già tỷ, cô Nam Nhược, ở đây ạ.”

Ngô Già đưa tay ra, cùng bắt tay với cô gái nọ, “Hôm nay làm phiền mọi người rồi.”

Lời này nói ra có bao nhiêu khách sáo, nhưng trên mặt Ngô Già một xíu cũng không tìm thấy vẻ lấy lòng, trái lại còn mơ hồ mang theo tức giận.

Trợ lí studio cũng là một kẻ già đời, cười cười đáp lại: “Già tỷ, khách sáo rồi, khách sáo rồi. Chúng tôi có thể mời được cô Nam Nhược đây mới là vinh hạnh của chúng tôi. Nếu không thì chúng ta đi qua đây đi, chào Khương Vĩ một tiếng?”

Ngô Già làm một động tác “Xin mời”, để trợ lí studio dẫn đường đưa bọn họ đến gặp nhiếp ảnh gia chính của ngày hôm nay.

Nhiếp ảnh gia đang ngồi trên chiếc ghế nhựa ở trong góc phòng, anh ta đương nghịch vớ vẩn chiếc máy ảnh trong tay, nghe thấy tiếng kêu to của trợ lí bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngốc.

Nam Nhược chủ động đi tới, “Xin chào, tôi là người mẫu của ngày hôm nay, Nam Nhược.”

Đôi mắt ở phía sau phiến kính mỏng nhìn Nam Nhược chăm chăm, nhìn đến mức cô muốn bốc cháy. Trên mặt không mang theo chút xúc cảm đáp lại một câu: “Ờ, đã biết.”

Chỉ bằng một cái liếc mắt liền nhìn ra, vị này là bản thể của những người làm nghệ thuật điển hình.

Trái lại Nam Nhược chả có tí xiu nào lúng túng, còn ngồi xuống chiếc ghế trống ở bên cạnh anh ta, bắt đầu thăm hỏi nội dung chụp hình ngày hôm nay, nói thẳng hi vọng anh ta có thể chỉ bảo cho cô, để cô có thể tìm thấy cảm giác nhanh hơn một chút.

Sau đôi ba câu tán gẫu, Khương Vĩ có thể nhìn ra, cô rất cố gắng muốn cùng anh ta trò chuyện.

Đột nhiên anh ta nói, “Mặc dù thằng oắt con Thẩm Ý Đông kia có dặn qua, muốn tôi đặc biệt chăm sóc cô. Nhưng ở trong tay của tôi chụp ảnh trước giờ đều chỉ xem năng lực. Nếu cô chụp không tốt, nghĩ cũng đừng mong tôi sẽ khách sáo với cô.”

Là thật sự không nghĩ tới, anh ta sẽ đột nhiên nói đến chuyện này.

Vì vậy trong một chốc Nam Nhược bỗng hóa sững sờ, lát lâu sau mới lấy lại phản ứng, cô cười cười, “Khương ca, bất kể anh có tin hay không, nhưng chuyện Thẩm tổng căn dặn anh chăm sóc tôi, ngày hôm nay vẫn thật sự là lần đầu tiên tôi nghe nói.”

Khương Vĩ mặt tràn trề không tin.

Nam Nhược cười đến càng thắm, “Nhưng mà có một chỗ, suy nghĩ của anh rất hợp với tôi. Là một người mẫu, đến chụp ảnh cũng không chụp được, vậy thì dứt khoát xéo đi là tốt nhất. Tôi cũng như vậy. Nếu như trạng thái ngày hôm nay của tôi không hoàn toàn khiến anh bằng ý, liền không cần anh nói, tự tôi sẽ đi.”

“Ờ.” Khương Vĩ cảm thấy cá tính của cô gái này thật sự rất mạnh.

Tối ngày hôm ấy, Thẩm Ý Đông nhắn cho anh ta cái tin kia xong, lúc đó anh ta còn đang bận sửa ảnh chưa thể trả lời. Lúc lâu sau, Thẩm Ý Đông trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta.

Chính là một bộ lười không thèm quanh co lòng vòng, Thẩm Ý Đông thẳng thừng nói: “Cô ấy là người em muốn theo đuổi, giúp anh em chăm sóc một chút.”

Lúc đó trên mặt Khương Vĩ còn không mang theo cảm xúc trêu chọc anh một phen.

Nhưng không nghĩ tới chính là, Thẩm Ý Đông sẵn lòng chấp nhận hết thảy lời trêu chọc, chỉ yêu cầu anh em chăm sóc người phụ nữ của anh. Điều này khiến Khương Vĩ khiếp sợ không thôi.

Thẩm Ý Đông là học đệ(*) của anh ta.

(*) Đàn em khóa dưới, t cảm thấy để ‘học đệ’ hay hơn nên để vậy thôi ha ha~~

Năm đó, Thẩm Ý Đông ở học viện truyền thông cũng coi như là nhân vật có tiếng có tăm, từng cùng với anh ta qua lại rất nhiều, thậm chí ở thời điểm anh ta khó khăn nhất đã cho anh ta không ít trợ giúp về kinh tế.

Vì vậy mặc dù anh ta rất không thích cái loại hành vi “đi cửa sau” này, nhưng nếu là Thẩm Ý Đông mở miệng, có làm sao anh ta cũng sẽ đều cho Thẩm Ý Đông mặt mũi.

Nhưng tận sâu trong lòng lại rất xem thường Nam Nhược.

Cũng là vì thế nên anh ta mới nói như vậy với Nam Nhược, – – cũng có chút dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành kim, nếu cô không có đủ ưu tú, thì sao có thể xứng với học đệ của anh ta.

Thời điểm Nam Nhược tự đưa ra lời hứa với chính mình, sâu trong lòng Khương Vĩ còn mang theo nghi ngờ pha lẫn trào phúng – – muốn tựa vào đàn ông mà leo lên, lại còn muốn lập đền thờ.

Nhưng chính là vạn vạn không nghĩ tới, một tiếng sau, Khương Vĩ liền bị vả cho sấp mặt.

Toàn bộ đạo cụ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Nam Nhược trang điểm, thay trang phục xong liền đi tới bức phông phía trước.

Cô đứng im tại chỗ, đầu tiên cô hơi hơi cúi đầu, sau đó chậm rãi ngước mắt lên, khóe miệng mang theo ý cười khe khẽ, tựa nàng tiên hoa đang e dè ló đầu ra giữa ngàn vạn khóm hoa rồi chầm chậm nhìn xung quanh.

Khương Vĩ cầm máy ảnh sững lại trong một giây. Rất nhanh sau đó anh ta bấm máy chụp lia lịa. Liền theo đó, chính là âm thanh “tách tách tách” vang lên không dứt.

Bàn tay cầm máy của anh tay hơi hơi đổ mồ hôi, toàn thảy trên dưới mỗi một tế bào đều như đang nhảy múa, tựa hồ còn muốn phá mình chui ra khỏi lớp da mà tung bay.

Loại cảm giác hưng phấn này, khiến anh ta phấn khích muốn điên lên được.

Anh ta không dám dừng lại dù chỉ một giây đồng hồ, bởi vì ở bên kia màn ảnh “nàng tiên hoa” của anh ta đương tùy ý “nhảy múa.”

Không chỉ mỗi anh ta, hết thảy nhân viên trong studio đang đứng xem đều một mặt đầy sững sờ.

Bộ trang phục đầu tiên Nam Nhược mặc là kiểu váy vải gạt màu trắng, cổ áo khoét sâu hình chữ V, một bên viền váy được thêu ren tinh tế, trước ngực ngọt ngào, eo nhỏ đến tựa nhánh hoa trong gió.

Bên dưới tà váy mềm mại, còn có một đóa lại một đóa hoa bung nở trông cứ hệt hồ điệp đang vươn mình tung cánh, theo gió mà bay lên.

Để phối cùng chiếc váy gạc trắng này, cô lựa chọn phong cách trang điểm hồng hào ngọt ngào, mái tóc được uốn thành từng lọn sóng lớn trông linh động lại không có vẻ lộn xộn.

Cô cụp mắt, là tiên hoa ngủ say.

Cô mỉm cười, là tiên hoa vui vẻ.

Cô nghiêng người, là tiên hoa linh động.

Ngay cả khi cô chỉ tùy tiện đưa tay lên, cũng hệt một nàng bướm xinh đẹp, nàng mở cánh ra, ước chừng là muốn tung cánh vờn quanh thiên không(*).

(*) Thiên không: bầu trời.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Đông ca chết trận, nói không nên lời.

Byy có lời muốn nói:

Thật ra mấy chương chuyển tiếp này đọc nó không cao trào, nhưng không có chuyển tiếp thì hẳn không thể có cao trào rồi.

À, mấy bận t rất rất muốn dịch lời thoại của Đông ca sao cho cool ngầu, nhưng anh khi đứng trước Nam muội í, thật là 1 bản không có tiền đồ, muốn cool không cool; muốn ngầu không ngầu. Haiz, buồn anh quá thể =))).

À thêm nữa, bửa t đọc được 1 truyện của Thư Hải Thương Sinh – 1 tác giả t thích thích nhất luôn, chuyển ngữ 1 đoạn ngược của nam chính cho các cậu đọc nè =)))

“Thời điểm mỗi người chúng tôi một Nam một Bắc, không ai nghĩ lại sẽ có kết cục này. Tất cả mọi người hoặc là im lặng, hoặc là quên đi, sau đó dùng thời gian một ly cà phê để tiêu hóa câu chuyện này. Rồi lại nỗ lực một đời để khiến nó trở nên không có gì ghê ghớm. Nhìn đi, chúng ta chính là dùng nụ cười để nói về quá khứ. Thậm chí khi nhắc về quá khứ còn cười đến thành thục nữa là. Tôi cũng tự nói với mình như vậy đấy, thời điểm tự nhìn nhận chính mình sẽ khoan dung cho bản thân, bởi vì há có ai tự nói xấu chính mình đâu. Tôi không có cách nào nói trái đất rộng lớn là thế, tôi lại không thể tìm được người nào khác nữa, nói với cô ấy, bạn học thân ái, tôi đã từng cỡ nào thích em, cỡ nào yêu em. Không cần em phải bỏ ra hết thảy tình yêu hoặc tình thân thêm lần nào nữa, bạn bè phân biệt rõ ràng, bởi vì trong lòng tôi, em chính là toàn bộ thế giới tôi từng yêu.

Nhiều năm trước, tôi là bạn học của em.

Nhiều năm sau, em là bạn học của tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi