PHÔI SỦNG

Thật ra mỗi ngày chế độ ăn uống của cô đều được kiểm soát nghiêm ngặt, nhưng vì không muốn phụ tấm lòng của đứa nhỏ này, nên cô đã đem lượng cơm của trưa ngày hôm đó ăn sạch sẽ.

Còn cảm thấy rất vui vẻ.

Lúc ăn cơm, cô hỏi một chút chuyện cậu bị người ta đoạt đi quyền đại ngôn.

Thì ra ban đầu người đại diện Trương ca đúng là đã xin giúp cậu ta một mảnh tài nguyên tương đối khá, là người đại ngôn cho thương hiệu giày thể thao Manage.

Giày thể thao Manage, giá cả không hẳn cao, nên lượng giày bán ra rất rốt. Một trong những nguyên nhân chính, là năng lực quảng bá tuyên truyền của bọn họ rất mạnh mẽ.

Nếu có thể bắt được cái đại ngôn này, thì có thể nói một năm sau, trên tất cả các tấm áp-phích trong trung tâm thương mại ở vị trí dễ thấy nhất đều có sẽ gương mặt của Tấn Vị Vị.

Dựa trên mức độ tuyên truyền của Manage, hẳn sẽ quay một đoạn phim ngắn rồi cho chạy quảng cáo ở các quảng trường lớn nhỏ.

Mà hết thảy những thứ này, đối với một người mới vừa ra mắt như Tấn Vị Vị, đúng là một cơ hội rất tốt.

Cho dù không biết người mẫu này là ai, nhưng mỗi ngày đều chường mặt treo trên màn ảnh như thế kia, thì ít nhất cũng có thể khiến mọi người nhớ rõ gương mặt đó.

Có một điểm xuất phát nổi tiếng như vầy chính là để mọi người nhớ kĩ bạn.

Nhưng không nghĩ tới chính là còn có một người mẫu nam khác cũng mới vừa ra mắt như cậu, đã đoạt đi cơ hội lần này của cậu.

Dù rằng cậu cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng Tấn Vị Vị lại không hề mất đi lòng tin yêu với nghề.

Cậu vừa gặm đùi gà, vừa nói với Nam Nhược, “Tiểu tỷ tỷ, Trương ca đã nói với em, chuyện đại ngôn lần này bị người ta cướp liền đặng cho qua đi, lần sau anh ấy lại giúp em tranh thủ một tài nguyên khác tốt hơn. Đợi lần tới em lại nhận được công việc rồi, em sẽ mời chị ăn một bữa thật ngon nhé. Cái nhà hàng Nhật ở phía đông của khu phố mà lần trước chúng ta đi qua í, hu hu ăn siêu cấp ngon luôn, em cực cực thích ăn ở đó.”

“Cậu thích ăn sushi à?”

“Vâng ạ! Cực thích luôn ấy chứ! Bởi vì trong đó có cơm nè, còn có rất nhiều hương vị khác phối hợp với nhau. Vừa có thể ăn thật no lại còn có thể ăn thật ngon nữa.”

Hóa ra là vậy.

Cơm nước xong xuôi, Nam Nhược còn phải luyện tập nên Tấn Vị Vị hết mực tốt bụng không tiếp tục lãng phí thời gian của cô.

Nam Nhược gật đầu. Nhìn Tấn Vị Vị rời đi với nụ cười tươi rói trên môi.

Sau khi đi vào phòng tập riêng của mình, cô lấy di động ra gọi video cho Kha Khả.

Chủ yếu là muốn nhìn Chà Bông một chút, trông thử hôm nay cu cậu đã ăn cơm hay chưa.

Kha Khả ở đầu kia điện thoại miệng năm miệng mười đảm bảo Chà Bông lúc nào cũng ngoan, nên Nam Nhược cũng phần nào yên tâm.

Trước khi treo điện thoại, Nam Nhược bỗng gọi giật Kha Khả lại.

“Xế chiều nay em đặt giúp chị một phần hoa quả, bên trong nhất định phải có xoài. Đưa đến phòng tập số 903 của công ty chúng ta nhé, đưa cho người tên là Tấn Vị Vị.”

“Tấn Vị Vị?” Kha Khả nghi ngờ, “Đây không phải là người mẫu công ty chúng ta mới vừa tuyển năm ngoái sao?”

Nam Nhược ngước mắt, “Em biết cậu ấy à?”

“Biết chứ ạ. Chúng ta vừa vào công ty được một thời gian thì, hết thảy thông tin người mẫu trong công ty Già tỷ đều đưa em xem qua. Mà cái người tên Tấn Vị Vị này í, ấn tượng của em với cậu ta vô cùng sâu sắc há há. Một phần vì tên cậu ta đặt biệt. Phần khác là vì cậu ta gia nhập vào công ty thật ra là chuyện ngoài ý muốn.”

“Hả?”

“Vốn Tấn Vị Vị là đi cùng hai người bạn của cậu ta đến phỏng vấn mà thôi. Mà vừa khéo thay lúc đó Trương ca đi tới đó tìm người, trông thấy Tấn Vị Vị, nghĩ cậu ta so với ảnh để Tấn Nguyên Phong có nét giống nhau, bèn hỏi cậu ta có suy nghĩ muốn làm người mẫu không. Mới đầu Tấn Vị Vị chính là không hề muốn ạ.”

Thì ra là vậy.

“Nghe nói cậu ta vẽ rất đẹp, vốn dĩ cậu ta muốn thi vào học viện Mỹ thuật cơ. Nhưng chắc là khi đó trong nhà có chút khó khăn, nghe bảo làm người mẫu có thể kiếm được tiền, nên mới đi cùng với bạn tới thôi. Có lẽ là vì cậu ta có gương mặt na ná Tấn Nguyên Phong, cho nên đại đa số tài nguyên cậu ta bắt được đều tương đối khá. Đoạn thời gian trước còn lấy được một cái quảng cáo nước tăng lực thấy bảo còn được chiếu cả trên tivi nữa đấy ạ, cho nên cậu ta cũng được xem là rất đắt show. Chỉ là trong cái vòng này, chuyện may mắn vốn dĩ rất ít, nên có đôi lúc cậu ta cũng không được sắp xếp công việc.”

Mới vừa ra mắt vào năm ngoái, nhưng có thể đạt được nhiêu ấy thành tựu đã là không tệ rồi.

“Hơn nữa, hôm qua em còn nghe được một tin, bảo rằng cậu ta bị người nọ cướp mất đại ngôn. Bởi vì, trong nhóm người mẫu nam cùng gia nhập công ty với cậu ta í, có một người tên là Liên Cần. Vì ganh ghét cậu ta bắt được nhiều tài nguyên tốt, nên người này liền đi tìm chị Chu của bộ phận quan hệ công chúng bán thân. Mà cái chị Chu này chả chê mỡ chê nạt gì sất í, đều ăn tuốt tuồn tuột thôi. Không chỉ giúp cậu ta cướp đi quyền đại ngôn vốn thuộc về Tấn Vị Vị, mà còn giúp gã có được một số buổi trình diễn quan trọng nữa đấy. Catwalk tối nay nè, cũng có mặt gã Liên Cần đó đấy.”

Mặc dù ở trong cái vòng này chuyện như vậy đã là cơm bữa, nhưng khi biết cậu nhóc ấy gặp phải loại chuyện như vầy, Nam Nhược vậy mà có một cỗ xúc động không thể thờ ơ ngồi im một chỗ.

Cô nhìn vào màn hình di động nói với Kha Khả, “Chiều nay trước đưa một giỏ hoa quả qua bên đấy, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ba bữa, đặt một phần sushi của Lâm Lang đưa qua đó. Đưa đến chừng nào chị bảo ngưng mới thôi.”

“Nam tỷ, chị và cái người tên Tấn Vi Vị kia, sao lại muốn đối xử tốt với cậu ta như vậy ạ?”

“Bởi vì cậu ta đối tốt với chị trước.”

Trước giờ Nam Nhược chính là người như vậy, người khác đối tốt với cô, cô sẽ đối xử tốt với họ gấp mười gấp trăm lần; còn nếu người khác đối xử tệ bạc với cô, thì rằng cô sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.

Thằng bé này đến bản thân còn không đủ tiền ăn no, nhưng vẫn mời cô ăn món ngon hơn tốt hơn phần ăn của cậu. Chỉ riêng bữa cơm lần này thôi, một đứa bé như vậy, đã chiếm được trái tim Nam Nhược rồi.

Xế chiều hôm đó, Tấn Vị Vị đang ở trong phòng tập ôn lại những bài tập cơ bản.

Một người đàn ông mặc bộ đồ giao hàng gõ cửa, mỉm cười hỏi, “Cho hỏi vị nào là Tấn Vị Vị ạ?”

Du Lịch đương đùa giỡn với Phổ Khôn nghe được âm thanh này thì dừng lại.

Phổ Khôn: “Anh tìm Tấn Vị Vị có chuyện gì sao?”

Nhân viên giao hàng không dám lơ là, liền đi tới, trước đặt giỏ hoa quả xuống sàn, trong tay còn cầm hộp thức ăn của nhà hàng Lâm Lang.

Công ty đặc biệt nhắc nhở anh ta rằng, cái vị cần giao hàng lần này là một khách hàng lớn, bảo anh ta phải biết chừng mà đối xử tốt với khách.

Nhân viên giao hàng cười cười giải thích: “Có một vị họ Nam, bảo chúng tôi đưa hoa quả đến đây. Xin hỏi quý ngài đây là Tấn Vị Vị sao?”

Du Lịch với Phổ Khôn nhìn nhau mà hóa ngẩn ngơ.

Họ Nam?

Tấn Vị Vị đang đứng dán lưng vào tường, nghe được câu nói kia bỗng rất nghi ngờ, quay đầu trả lời, “Tôi là Tấn Vị Vị.”

Nhân viên giao hàng nhanh chóng xoay người nhìn về phía Tấn Vị Vị, “Tấn tiên sinh, ngài xem mấy cái này, tôi có thể đặt chúng xuống chỗ nào ạ?”

Đưa tay lên lau mặt xong, Tấn Vị Vị ngước mắt nhìn nhân viên giao hàng đang đứng ở đằng ngoài. Nghe cái tiếng “Ngài” kia mà Tấn Vị Vị khó chịu không thôi.

“Đặt đại đâu đó là được rồi.” Cậu đi tới chỗ nhân viên giao hàng đang đứng, “Cô Nam bảo anh đưa mấy thứ này đến đây? Là cô Nam Nhược sao?”

“Vâng ạ.” Nhân viên giao hàng cười nói, “Là cô Nam Nhược tặng cho ngài nên bảo chúng tôi đưa tới.”

Tấn Vị Vị run lên. Khóe môi cũng theo đó mà cong cong.

Tiểu tỷ tỷ thật tốt. Nghe cậu nói cậu thích ăn sushi liền sai người mang đến cho cậu.

Cậu bảo nhân viên giao hàng đặt đồ ăn trên sàn nhà, rồi mới để người nhân viên kia rời đi.

Du Lịch một mặt đầy nghiêm trọng khoát vai cậu nói, “Tiểu Vị Vị, tôi biết lần này bị cướp đại ngôn đối với cậu mà nói nhất định là đã chịu đả kích rất lớn. Nhưng tôi nghĩ, một người có điều kiện tốt như cậu, tương lai sẽ có hằng hà cơ hội tốt đang đợi cậu. Thật sự không cần…”

Phổ Khôn cũng vô cùng đau đớn, “Cậu cũng không cần vì trả thù Liên Cần mà đi làm tiểu bạch kiểm bị người ta bao nuôi chứ. Mặc dù chị Nam Nhược thật sự đẹp thật sự có khí chất, đôi chân kia vừa dài lại vừa đẹp. Nhưng bị bao nuôi đúng là có chút mất mặt ah.”

Du Lịch: “Đúng vậy!”

Tấn Vị Vị đẩy bọn họ ra, “Cút. Ai đi làm tiểu bạch kiểm, ai bị bao nuôi. Quản tốt cái miệng của hai cậu đi.”

Cậu dứt khoát ngồi bệt xuống sàn nhà, mở giỏ hoa quả ra. Bên trong có xoài mà cậu thích nhất!

Cậu cười hì hì móc di động ra, chuẩn bị gởi tin nhắn cho Nam Nhược.

Phổ Khôn sáp người tới, nhìn chòng chọc màn hình di động nhíu mày nói: “Là muốn báo cho tiểu tỷ tỷ hoa quả đã được đưa tới?”

“Tôi cảm thấy cậu nên một lần nói rõ với chị ấy đi. Chúng ta không thể bởi vì muốn có được tài nguyên tốt mà phải ***. Mặc dù tôi cũng rất muốn ngủ với tiểu tỷ tỷ.”

“Cậu xéo đi!” Tấn Vị Vị đạp cậu ta ta một phát, “Chị Nam Nhược của chúng ta, là người mà loại người như cậu có thể đánh ý dâm lên người sao! Cầm não của cậu đi xối nước thật sạch cho tôi.”

“Má. Chớ đá quần tôi. Còn có mỗi cái này là có thể mặc thôi đó, mấy cái kia tôi đều chưa giặc đâu.”

Đang lúc Du Lịch ra sức lau quần thì, Phổ Khôn nê người đến gần, nhìn Tấn Vị Vị nói, “Tiểu Vị Vị, tôi cảm thấy ngủ hay không ngủ cũng không sao cả. Nếu cả hai người đều là cô tình tôi nguyện, chị ấy đồng ý cho cậu ngủ, hà cớ gì không ngủ chứ. Nhưng cậu í, tuyệt đối không nên vì bị người ta cướp mất đại ngôn, chịu đả kích quá lớn mà tổn thương thân thể của cậu ah. Cậu có biết không, cậu mới mười tám tuổi thôi, nếu làm mấy chuyện vận động quá kịch liệt kia í, ví như nhét cái gì hạt ah…”

“Hai cậu con mẹ nó nói xong chưa!” Tấn Vị Vị lườm bọn họ một cái dài thượt, “Trí tưởng tượng tốt như vậy, như thế nào không đi làm biên kịch đi ah. Còn ở chỗ này tập mấy bài luyện khổ cực này làm gì?!”

“Không phải.”

Du Lịch cũng ngôi phịch xuống sàn, lếch người tới, làm gì còn nhớ quần có dơ hay không. Kéo kéo tay Tấn Vị Vị liền bị cậu hất qua một bên.

“Chúng tôi là nói sự thật với cậu mà thôi. Chị Nam Nhược kia, nhưng là người mẫu quốc tế đấy, chị ấy vậy mà xem trọng một kẻ mới ra mắt không bao lâu như cậu. Cứ cho là người ta đối tốt với cậu, thì cá mẩm mười phần là vừa ý cái body này của cậu rồi… Ối hu hu!”

Du Lịch còn chưa nói xong, đã bị Tấn Vị Vị tát cái chát vào mặt.

“Con mẹ nó cậu có thể tỉnh táo một chút cho tôi nhờ hay không. Người ta chỉ là đưa một vài món ăn đến đây thôi. Hai người các cậu lại nói thành như vậy! Còn nữa, tôi là kiểu người sẽ đi làm tiểu bạch kiểm như vậy sao?!”

Tấn Vị Vị càng nói càng tức, đưa tay lên hướng đầu mỗi người bọn họ gõ một cốc rõ to.

“Tôi con mẹ nó thật là bị hai người các cậu nói thành cái loại gì! Tiểu tỷ tỷ đưa đồ ăn đến cho chúng ta, là vì hôm nay tôi mời chị ấy ăn trưa thôi. Tiểu tỷ tỷ là người tốt như vậy, nhất định là nghĩ muốn đáp lại bữa cơm của tôi!”

Phổ Khôn há hốc mồm, “Cậu mời người ta ăn cơm? Cậu lấy thân phận gì, mời người ta ăn cơm!”

“Thân phận của một hậu bối trong công ty mời đàn chị ăn cơm, như thế nào không được hả? Mấy người các cậu chớ có nói xấu hai chị em chúng tôi như vậy, có được không!”

Du Lịch vẫn rất không tin: “Thật hay giả ah?”

“Đã lúc nào tôi nói dối cậu chưa?”

“À chưa từng!”

“Vậy cậu còn nghĩ không thật sao?!”

Phổ Khôn đứng bên cạnh ngập ngừng, “Nếu đã không còn vấn đề gì nữa, vậy chúng ta có thể ăn chưa?”

Nhìn hai người bọn họ lom mắt đăm đăm vào đống đồ ăn đặt trên sàn nhà, Tấn Vị Vị có cảm giác giờ phút này hai con người này đã hóa thành hai con sói mất rồi.

“Ờ ăn đi!”

Vừa nói xong thì, hai người kia đã mở hộp ra, cầm sushi bỏ vào trong miệng.

Du Lịch luôn đối xử rất tốt với Tấn Vị Vị, trông thấy Tấn Vị Vị vẫn còn đang nghịch di động, cậu ta liền nhín chút thời gian nhét một miếng sushi vào miệng Tấn Vị Vị.

Lúc này Tấn Vị Vị đang gởi tin nhắn cho Nam Nhược.

【Tiểu tỷ tỷ ơi, sushi đã đến rồi ạ! Cảm ơn tiểu tỷ tỷ ạ!】

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nhược: Đông ca đã một ngày không lên sân khấu rồi, thật nhớ anh ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi