PHÔI SỦNG

Luyện tập suốt một ngày, Nam Nhược đói tới hoảng.

Thẩm Ý Đông cũng không sốt ruột hỏi mà là đưa cô trở về nhà.

Bảo mẫu đã chuẩn bị xong bữa tối, anh nắm lấy tay cô dắt cô đi đến trước bàn ăn, xới cho cô một chén cơm, sau đó lấy một cái chén khác múc canh cho cô, đặt ở phía bên tay phải.

Rồi mới ngồi xuống, vừa ăn vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Vào cái ngày đầu tiên em đến Húc Hoa í, có người rất ngây thơ bảo em mang xoài đến thăm ê. Anh có nhớ không?”

Thẩm Ý Đông sờ sờ mũi, bèn mường tượng lại chuyện cũ, luôn cảm thấy hồi đó ngáo chó quá thể rồi.

“Ngày đó sau khi ra khỏi phòng làm việc của anh, đột nhiên Tấn Vị Vị chạy đến trước mặt em nói với em rằng, thằng bé không được chia xoài với lại muốn thêm weixin của em.”

Anh bỗng ngẩng đầu lên.

Nhưng lại nhớ tới thằng oắt kia có thể là em vợ của anh, bằng vậy mới dằn cơn giận trong lòng xuống.

“Một người đàn ông, lần đầu tiên gặp mặt đã biết em là ai, còn nằng nặc muốn thêm weixin của em. Thành thật mà nói, em không thể không nghi ngờ.”

Nam Nhược uống một ngụm canh, “Cho nên em đã tìm người điều tra Tấn Vị Vị.”

Thẩm Ý Đông gắp cho cô một miếng thịt sườn.

Nghĩ bụng, quả nhiên là người phụ nữ của anh, há có đơn giản.

“Tấn Vị Vị lớn lên ở cô nhi viện, vì vậy mấy chuyện hồi bé cũng không khó để điều tra. Người bên kia điều tra được rằng từ khi còn nhỏ thằng bé đã được viện trưởng cô nhi viện thu nuôi rồi, cho nên lớn lên trong cô nhi viện. Mọi thứ đều giống với những gì thằng bé viết trong sơ yếu lí lịch của mình.”

Mà chuyện tựa hồ đến được đó là đứt đoạn, không có cách tìm hiểu sâu hơn.

Nhưng biểu hiện của Tấn Vị Vị lại quá mức rõ ràng.

Cậu bạt mạng đối xử tốt với Nam Nhược, nói xem Nam Nhược là nữ thần là thần tượng, nhưng mà thái độ của cậu lại không hề giống.

Chỉ có thể có hai trường hợp, một là cậu muốn tán tỉnh cô. Hai là, trong suy nghĩ của cậu, Nam Nhược là một người có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với cậu.

Không chỉ như vậy.

Trong di động cậu lưu rất nhiều ảnh của Tấn Nguyên Phong, nói rằng mình là big-fan của anh ta.

Ngày đó lúc chụp hình quảng cáo, Nam Nhược đã bắt gặp rất nhiều lần Tấn Vị Vị nhìn Tấn Nguyên Phong tới ngẩn người, loại cảm giác đó làm người ta khắc sâu, như thể là nhìn món đồ chơi mình không có được, trong mắt ngập tràn khát vọng.

Sau đó, lúc bàn bạc mấy chi tiết nhỏ của bộ ảnh với đạo diễn, trong lúc vô tình Nam Nhược nhìn thấy tập thông tin trong tay đạo diễn.

Là ba bức ảnh hồi còn nhỏ của Tấn Nguyên Phong, Tấn Vị Vị, và Nam Nhược được kẹp chung một chỗ.

Khoảnh khắc cô lướt mắt nhìn qua bức ảnh kia, có một suy nghĩ nào đó né qua đầu Nam Nhược.

Cô bèn mượn mấy bức ảnh để xem, đặt ảnh của Tấn Vị Vị ở giữa, còn ảnh của mình và Tấn Nguyên Phong thì để ở hai bên.

So sánh một chốc thì nhận thấy, đường nét trên gương mặt của Tấn Vị Vị là sự kết hợp từ ngũ quan của Tấn Nguyên Phong và Nam Nhược.

Mà ngày hôm đó là lần đầu tiên Nam Nhược gặp mặt Tấn Nguyên Phong, trước kia vốn không hề quen biết gì anh ta cả.

Nếu như cô đoán không lầm thì, chỉ là thể là bậc bố mẹ đời trước, đã có không ít quan hệ.

Nam Nhược cảm thấy chuyện này hết sức kì quặc, bèn cho người đi điều tra mối quan hệ giữa bố của Tấn Nguyên Phong là Tấn Thành và Vãn Thanh Ngưng.

Rất nhanh cô đã phát hiện ra rằng, trước khi Vãn Thanh Ngưng đi Paris phát triển, chính xác là lúc đó bà đang ở trong nước, quả thật đã có scandal của bà và Tấn Thành.

Cô cho người điều tra chuyện năm đó, phát hiện Tấn Thành và Vãn Thanh Ngưng đúng là có qua lại, nhưng Tấn Thành đã có gia đình, không muốn vì bà mà ly hôn, cũng không muốn mất đi bà.

Bọn họ dây dưa suốt mấy năm, cuối cùng Vãn Thanh Ngưng không thể chịu nổi mối quan hệ như vầy được nữa, bèn lựa chọn tha hương. Nhưng thế mà lại là thành tựu của bà.

Thẩm Ý Đông nhíu mày, “Cho nên, em đoán rằng Tấn Vị Vị là con trai của Tấn Thanh và Vãn Thanh Ngưng?”

“Ừm.”

Nam Nhược đã ăn no, bèn tựa vào ghế nghỉ ngơi. Bàn tay theo thói quen sờ sờ cái bụng hơi nhô lên của mình.

“Còn chưa điều tra rõ, cũng chả thể nói lên cái gì.”

“Thật ra, cũng tám mươi chín mươi phần rồi. Người điều tra nói với em rằng, trước lúc Tấn Vị Vị mười hai tuổi, kì thật không phải tên là Tấn Vị Vị, mà theo họ của viện trưởng cô nhi viện, gọi là Trịnh Vị Vị. Thằng bé đổi họ, phỏng chừng là biết rõ thân thế của mình rồi.”

Thẩm Ý Đông đẩy chén đũa trước mặt cô ra xa, sợ cô sẽ đụng phải.

“Vì vậy nên em mới nói, có thể thằng bé là em trai em?”

Nam Nhược ngẩng đầu lên nhìn anh, biết tỏng anh đang suy nghĩ cái gì rồi.

Nhưng nửa phần sau của câu chuyện, Nam Nhược không tiếp tục nói nữa.

Có một số chuyện, cô vẫn không muốn nói tới.

Bởi vì cái bí mật này có liên quan đến vết sẹo trong lòng cô. Nếu lại nói ra, khác nào đem một vết thương đã kết vảy vén lên.

Thật sự rất đau.

Dường như Thẩm Ý Đồn cảm giác được gì đó, không tiếp tục hỏi cô nữa, mà đổi sang góc độ khác của câu chuyện, “Nếu em đã biết được những chuyện này, tại sao không nói rõ với Tấn Vị Vị?”

Vốn dĩ nên là con cái gia đình giàu có, thế nhưng lại trở thành trẻ mồ côi. Biết được thân thế của mình, nhìn thấy chị gái mình, lại không dám đi tới nhận nhau, chỉ có thể mỏi mắt nhìn theo rồi đối xử thật tốt với chị gái.

Một đứa nhỏ như vậy, thật sự khiến người khác đau lòng.

Nam Nhược cũng sẽ có loại cảm giác như vậy.

Nhưng cô vẫn đương mãi im lặng.

Nam Nhược ngước mắt lên, nhìn anh.

“Anh xem, mặc dù thằng bé biết được thân thế của mình, nhưng vẫn không tìm em nói, tuy nhiên vẫn muốn đối tốt với em. Như vậy thì chỉ có duy nhất một lời giải thích. Rằng không phải thẳng bé không có khát vọng tình thân, vì thế mới đối tốt với em. Nhưng cũng không thể nói thằng bé không lo lắng hay buồn tủi được. Về chuyện của năm đó, tuy rằng em không nói chắc được nhưng có lẽ thằng bé có tò mò. Đáp án mà thằng bé muốn, em không thể cho. Đột nhiên đâm thủng tầng giấy này, có khi lại không phải là chuyện tốt.”

Thẩm Ý Đông gục gặt đầu. Này nhưng là đúng.

“Còn có. Coi như là muốn nhận lại thằng bé đi, thì cũng phải do em ra mặt. Ai sinh thằng bé ra, ai bỏ lại thằng bé, thì chính người đó phải đi thu thập tàn cục.”

Thẩm Ý Đông nhìn người phụ nữ đối diện đăm đăm.

Anh đã sớm thấy được suy nghĩ của cô, nhưng không ngờ rằng cô có thể bình tĩnh được như vậy.

Vậy còn có chuyện gì khác, có thể khiến cô dằn lòng xuống được như vậy?

Bởi vì ăn giấm bậy bạ mà Thẩm Ý Đông cảm thấy hơi xấu hổ với Tấn Vị Vị về chuyện hiểu lầm này. Nhưng bảo anh trực tiếp thừa nhận thì, là tuyệt đối không thể.

Vì vậy, Thẩm Ý Đông chỉ có thể bù đắp trên công việc mà thôi, anh bảo thư kí Trương thông báo với những người bên dưới sắp xếp thêm công việc cho Tấn Vị Vị.

Ngoài ra, cũng không ngầm bài xích Nam Nhược qua lại với Tấn Vị Vị nữa.

Có một lần Nam Nhược đi tới phòng huấn luyện tập luyện, lúc đi ra trông thấy Tấn Vị Vị đứng chờ ở bên ngoài, cũng y như lần trước mang nước hoa quả tới tặng cho cô.

Nam Nhược biết Thẩm Ý Đông đang mở cuộc họp, cũng không gấp gáp quay trở về văn phòng tìm anh làm gì, nên đã hỏi Tấn Vị Vị: “Có muốn đi với chị lên sân thượng ngồi một chút không?”

Tấn Vị Vị vui vẻ gật đầu, “Vâng ạ!”

Hai người đi tới sân thượng bên cạnh phòng huấn luyện VIP, ngồi xuống cái bàn tròn bên cạnh.

Tấn Vị Vị mở hộp ra, tiện thể rót nước hoa quả ra một cái cốc nhựa, sau đó đẩy cốc nước quả về phía Nam Nhược.

“Tiểu tỷ tỷ, uống nước trái cây đi ạ.”

Nam Nhược cũng không khách sáo, vui vẻ nhận lấy lòng tốt của cậu. Vừa uống nước quả vừa hỏi, “Gần đây công việc của em thế nào?”’

Tấn Vị Vị cười toe toét, “Rất tốt chị ạ. Có lúc bận đến nỗi thời gian nghỉ ngơi cũng không có luôn. Nhưng mà em rất vui, chỉ cần bận rộn, như vậy liền nói em đã kiếm được tiền rồi.”

“Muốn kiếm tiền đến vậy sao?”

“Vâng ạ!”

Tấn Vị Vị gật đầu, trong mắt ngập tràn ánh sáng kích động.

“Em lớn lên ở cô nhi viện. Từ hồi còn rất nhỏ, đều do một tay viện trưởng chăm sóc bọn em. Em đã đồng ý với người, sau này đợi em lớn lên kiếm được tiền rồi, em sẽ chăm sóc em gái em trai trong viện.”

Nam Nhược lắng nghe cẩn thận.

“Trước kia, em vẫn luôn không có công việc gì cố định, tiền kiếm được không nhiều. Giờ em đã có công việc rồi nè, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền nữa, như vậy liền có thể nuôi các em gái em trai trong viện rồi.”

“Vậy em thật giỏi ừm thật cừ.”

Nam Nhược ngập ngừng hỏi, “Từ nhỏ em đã sống trong cô nhi viện rồi ư?”

“Vâng ạ.”

“Vậy em chưa từng thấy bố mẹ của mình sao?”

Không nghĩ Nam Nhược sẽ hỏi đến đề tài nên, phản ứng đầu tiên của Tấn Vị Vị là cả người run lên. Hồi lâu sau, thật giống như có chút do dự nói, “Chưa từng gặp ạ.”

“Vậy em cũng không biết bố và mẹ mình là ai sao?”

Lần này, trái lại Tấn Vị Vị không hề do dự, “Em biết ạ.”

Cô ngước mắt lên, nhìn cậu chăm chăm.

Tấn Vị Vị nào có biết cô đã điều tra qua thân thế của cậu, cho rằng cô cái gì cũng đều không biết, như thể kể lại một câu chuyện xưa, nói cho cô nghe.

“Em biết bọn họ là ai. Khi còn bé, trên người em có một cái khóa vàng nhỏ. Trước đây em không hiểu, cho rằng nó chỉ là một cái khóa vàng bình thường mà thôi. Có một lần em sơ ý đập hỏng, mở móc khóa vàng ra thì phát hiện bên trong còn có một tấm hình. Đó là một tấm ảnh gia đình.”

Lúc nhìn thấy tấm ảnh gia đình kia, cậu đã rất khiếp sợ.

Cậu cho rằng, bố mẹ để lại bức ảnh này cho cậu, hẳn là vì họ hi vọng sau này có thể tìm được cậu trở về. Hồi đó, cậu tự đưa ra cho mình một cái ảo tưởng, rằng bọn họ không cố ý bỏ lại cậu, có lẽ là thân bất do kỷ(*).

(*) Có chuyện gì đó khó nói.

Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, một nhà bọn họ sẽ được đoàn tụ.

Mãi cho đến khi cậu đi làm trong quán rượu, gặp được một người đàn ông làm kỹ thuật.

Lần kia người đàn ông đó uống say, cùng với Du Lịch ngồi tán dóc phân tích chỗ lợi hại của công nghệ cao, có đưa ra một cái ví dụ, nói là có thể thông qua cách thức quét ảnh rồi tìm được đồ phù hợp với bản thân.

Giống như khi bạn mua sắm trực tuyến, có thể thông qua việc quét ảnh để tìm được thứ bạn muốn mua.

Lúc đó, bọn họ cũng không hiểu lắm cái loại hàng công nghệ cao này.

Chỉ là vào một đêm nọ, khi Du Lịch vô cùng hăng hái đề cập những chuyện này với cậu, cậu đột nhiên tự hỏi, liệu rằng có thể tìm thấy bố mẹ cậu thông qua việc quét ảnh không.

Nghĩ tới đây, cậu chợt phấn khích hẳn lên.

Lúc người đàn ông kỹ thuật kia lần nữa ghé quán rượu, cậu bèn mò tới mời người ta uống rượu, nói rõ ý định của mình.

Không nghĩ tới, người đàn ông kia thật sự giúp cậu tìm được bố mẹ.

Nhưng chuyện khiến cậu càng không ngờ tới hơn chính là, bố và mẹ cậu lại là những nhân vật to lớn kia.

Tấn Thành. Sở hữu trong tay một đế quốc giải trí.

Mà Vãn Thanh Ngưng, một người mẫu quốc tế được người người kính trọng, cho đến hôm nay, chỉ cần nhắc tới cái tên của bà thôi, thì sẽ luôn có những tiếng reo hò cổ vũ ở phía sau.

Cũng là khi đó, cậu mới biết.

Hóa ra, cậu thật sự là đứa nhỏ bị người ta vứt bỏ.

Mà những này, Tấn Vị Vị không hề nói cho Nam Nhược hay.

Làm sai chuyện là người lớn, cậu và chị gái mình không hề liên quan. Mặc dù cậu rất hâm mộ chị gái có thể có được tình yêu thương của mẹ, nhưng chị gái cũng rất tốt với cậu ah.

Nam Nhược còn chưa nghĩ ra, phải mở miệng như thế nào để có thể thu dọn cái “tàn cục” do chính mình gây nên này.

Cậu thiếu niên ngồi đối diện mắt cười môi cười nói, “Thật ra, bây giờ em sống rất tốt. Còn bố và mẹ, nếu bọn họ thật sự muốn tìm em, chắc chắn bọn họ có thể tìm thấy em mà.”

Câu chuyện cứ thế được được dẫn dắt.

Cô nhìn gương mặt kìm nén mất mát của cậu thiếu niên, không tiếp tục chủ đề này nữa.

“Nam Nam.” Tông giọng trầm thấp truyền đến từ lối vào sân thượng.

Bọn họ cùng quay đầu lại, thì trông thấy Thẩm Ý Đông một tay đút túi quần, đương đi về phía bọn họ.

Tấn Vị Vị nhanh chóng đứng dậy, nhìn Thẩm Ý Đông cúi người cúc cung, “Thẩm tổng.”

Ánh mắt Thẩm Ý Đông nhìn cậu không mang theo địch ý, mà trái lại giống như anh trai lớn nhìn em út trong nhà.

“Hôm nay không làm việc?”

Tấn Vị Vị hơi sửng sốt, không nghĩ Thẩm Ý Đông sẽ chủ động nói chuyện với cậu.

Cậu ta cười rất phải phép, “Vừa khéo hôm nay được nghỉ ạ, cho nên đến tham gia huấn luyện hằng ngày ạ.”

Thẩm Ý Đông gật gật đầu, “Cần nghỉ ngơi vẫn là nên nghỉ ngơi. Phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”

… Đây là Thẩm tổng đang quan tâm cậu sao?

Tấn Vị Vị bị dọa cho sợ rồi.

Một giây sau, nhớ tới hình như Nam Nhược đang ở cùng Thẩm tổng, còn mang thai nữa. Chắc chắc là tiểu tỷ tỷ luôn nói mấy lời hay này với Thẩm tổng rồi.

Cậu lại cảm thấy Thẩm tổng là một người tốt.

“Vâng ạ!” Tấn Vị Vị ưỡn ngực, lớn tiếng đáp: “Tôi sẽ sắp xếp thật tốt thời gian tập luyện và nghỉ ngơi của mình, sẽ không để Thẩm tổng thất vọng.”

“…”

Cậu vừa hành động như thế, trái lại khiến Thẩm Ý Đông có chút khó xử.

Anh dứt khoát không nói thêm gì nữa, quay đầu, đưa tay lên xoa xoa tóc Nam Nhược, “Đưa em về nhà nhé?”

“Vâng.”

Nam Nhược đứng lên, đặt tay lên tay Thẩm Ý Đông, ngay lập tức bị anh nắm chặt.

Cô nhìn Tấn Vị Vị cười vẫy vẫy tay, “Vậy bọn chị đi trước nhé. Em cũng phải chú ý thời gian, mệt thì nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đó.”

Tấn Vị Vị bạt mạng gật đầu.

Tiểu tỷ tỷ và Thẩm tổng đều là người tốt cả ah ah ah!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi