PHÔI SỦNG

Thẩm Ý Đông dắt cô đến lối ra sân thượng.

Đi được một nửa thì ngừng lại, xoay người nhìn Tấn Vị Vị đang đứng ngơ ngác nói, “Hai ngày nữa chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc tại nhà, cậu cũng đến nhé.”

Đừng nói là Tấn Vị Vị, đến cả Nam Nhược đang ở bên cạnh cũng ngạc nhiên đến ngây người.

Người này thật sự mời Tấn Vị Vị tới nhà chơi?

Càng làm cho người khác khiếp sợ hơn, chính là câu nói tiếp theo của anh, “Đưa thêm bạn bè của cậu đến cũng được. Chỉ là một bữa tiệc gia đình mà thôi.”

Hai mắt Tấn Vị Vị mở lớn hết cỡ, trong mắt lấp lánh ánh sáng, “Có thể chứ ạ?!”

Nam Nhược đứng bên cạnh trả lời thay anh, “Có thể ah. Hai thằng nhóc xinh xẻo lần trước, em đều có thể gọi bọn họ đến. Bọn chị phải nướng thịt, nên mấy đứa đến giúp một tay đi.”

“Vâng ạ!”

Hai người vai sóng vai đi ra khỏi sân thượng, nghe thấy tiếng âm nhạc năng động mơ hồ truyền đến từ tầng dưới, hẳn là thực tập sinh bên bộ phận Diễn Nghệ đang luyện tập đi.

Nam Nhược lắng nghe bài hát kia, hình như là ca khúc chủ đề của một bộ phim rất nổi tiếng gần đây.

Cô quay sang nhìn Thẩm Ý Đông nói, “Là bài hát chủ đề của người yêu cũ anh kìa.”

Thẩm Ý Đông hơi ngẩn ra, sau đó ngay lập tức phản ứng lại, người này vẫn còn nhớ món nợ 800 năm trước đây.

Anh cười toe toét, “Anh với An Tình Úy chẳng có quan hệ gì cả. Cô ấy là cựu nghệ sĩ trong công ty anh.”

“Ờ.” Cô làm bộ lạnh nhạt, lại bày ra vẻ mặt ‘Em tin anh cái quỷ’ í.

Thẩm Ý Đông không biết làm sao cho đặng, chỉ có thể nương nhờ vào chiêu thức lớn này, “Những lời nói với em đều là thật hết cả. Cô ấy đương hẹn hò với Tấn Nguyên Phong đó. Qua đoạn thời gian nữa sẽ công khai với bên ngoài thôi.”

Lần này là đến lượt Nam Nhược ngẩn ra.

“Tấn Nguyên Phong và An Tình Úy? Trước kia cũng có scandal, không phải bọn họ đã làm rõ rồi sao, nói rằng chỉ là bạn bè?”

Thẩm Ý Đông im lặng.

Con người anh không phải kiểu thích bàn tán chuyện riêng tư của bạn bè, hôm nay nếu không phải vì vợ anh ghen, bằng không anh sẽ tuyệt đối không nói tin tức này.

Nhưng nói cũng đã nói rồi, giờ mà chỉ nói một nửa rồi ngưng, trái lại sẽ khiến người nghe không thoải mái.

Anh suy nghĩ một chốc, trả lời: “An Tình Úy thích Nguyên Phong nhiều năm. Nhưng con người cậu ta thuộc kiểu chậm lụt, đầu óc ngu ngơ. An Tình Úy chỉ có thể đánh ra lá bài bạn tốt, ở bên cạnh cậu ta mười mấy năm, cái lão nam nhân(*) kia mới chịu thông suốt.”

(*) Chỗ này là t cố ý để như vậy.

Nam Nhược nghe xong cảm thấy vô cùng kì diệu. Nhưng cũng chỉ đóng vai một người thích hóng hớt tới nghe mà thôi.

Nghĩ lại chuyện vừa rồi, cô quay sang hỏi, “Sao lại gọi Tấn Vị Vị ghé nhà chơi thế?”

Thẩm Ý Đông nắm tay cô dắt cô đi vào thang máy. Biểu cảm hững hờ nhìn cô, “Dù sao cũng là em trai em mà.”

Nam Nhược gật đầu.

Luôn biết rằng anh đối với chuyện của mình, đều rất để bụng.

Hai ngày sau, Thẩm Ý Đông trực tiếp gọi điện thoại cho Tấn Vị Vị, thông báo thời gian và địa điểm tổ chức bữa tiệc.

Đồng thời trời vừa sáng  đã gọi cho người đại diện của Tấn Vị Vị, bảo Trương ca đến giờ thì cứ dùng xe đưa đám người Tấn Vị Vị tới tiểu khu Long Loan.

Thẩm tổng tự thân xuất mã, liền dọa Tấn Vị Vị sợ phát hoảng. Bèn lén lút nhắn tin cho Nam Nhược.

【Kim Mao Sư Vương】: Tiểu tỷ tỷ ơi, Thẩm tổng gọi điện thoại cho em?! Là cái số này sao 136XXXXX888? Sẽ không phải là điện thoại của bọn lừa đảo chứ?

【S.E】: Là số điện thoại của anh ấy đấy. Trương ca sẽ sắp xếp một chiếc xe đưa các em đến. Em có thể đưa bạn bè của em cùng đến.

【Kim Mao Sư Vương】: Dọa chết em rồi, Thẩm tổng thật sự gọi điện cho em. Sợ hãi.jpg.

Nhìn Tấn Vị Vị gởi tới cái meme sợ hãi, Nam Nhược cười đến xiêu vẹo trên ghế sofa.

Cẩn thận nghĩ lại thì, đứa nhỏ này trước kia chịu nhiều khổ cực như vậy, sau này nếu thật sự nhận lại người nhà, e sẽ bị hù chết đi.

Mẹ là siêu mẫu quốc tế Vãn Thanh Ngưng, bố là Tấn Thành sở hữu trong tay một công ty giải trí to oạch, anh trai là Ảnh Đế Tấn Nguyên Phong, chị dâu là diễn viên An Tình Úy, còn có một người chị là người mẫu quốc tế, anh rể là ông chủ nhỏ của tập đoàn Húc Hoa.

Nghĩ tới vẻ mặt của cậu lúc đó, cô bỗng cảm thấy muốn cười.

Thẩm Ý Đông đi xuống từ lầu hai, nhìn thấy Nam Nhược cầm di động dựa vào ghế sofa, mặt cười như bông như hoa. Khẽ chau mày, bước nhanh về phía cô.

“Cười cái gì vậy?”

Nam Nhược ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh gọi điện thoại cho Tấn Vị Vị, em ấy thật bị anh hù chết.”

“Hả? Tôi đáng sợ như vậy sao?”

Anh ngồi xuống, đưa tay ra ôm lấy vai cô, ôm cô vào trong ngực.

Cô tựa trong lồng ngực anh, “Cũng không hẳn là vấn đề ở anh. Chỉ là trong suy nghĩ của thằng bé, luôn cảm thấy anh là cao cao tại thượng đi. Thẩm tổng thật sự gọi điện thoại cho thằng bé, cho nên cảm thấy hoảng sợ thôi.”

“Ồ.”

Thẩm Ý Đông cũng không mấy để ý cho lắm, đưa tay ra xoa xoa đầu cô, “Về sau sẽ quen thuộc thôi.”

Hai người nằm trên ghế sofa nói chuyện một lúc, Nam Nhược bắt đầu ngáp, anh cúi đầu hỏi, “Mệt sao?”

“Một chút.”

“Vậy tôi ôm em lên lầu nghỉ ngơi một lát nhé. Chốc nữa bọn họ đến tôi sẽ gọi em dậy?”

Bởi vì buổi trưa ăn khá no, Nam Nhược có cảm giác bụng mình cũng lớn hơn một chút rồi. Lúc này, trọng lực cả người cô đều đặt hết lên người anh, không muốn nhúc nhích chút nào.

“Không đi đâu. Em dựa vào anh nghỉ ngơi một chút nhé. Bằng không em sẽ không đứng dậy đâu.”

Anh cầm chiếc thảm bên cạnh lên, đắp lên người cô, để cô dựa trên người mình, bàn tay nhè nhẹ vỗ lên vai cô.

“Ngủ đi.”

Cô lẩm bẩm, “Em lại không phải trẻ con.”

Anh cười, “Em là bảo bảo của tôi.”

“Buồn nôn muốn chết luôn.”

Nói thì nói như vậy nhưng khóe miệng cô vẫn cong cong, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.

Nhiệt độ của cơ thể đàn ông luôn cao hơn phụ nữ một chút, được anh ôm ở trong ngực, cảm giác thật ấm áp.

Nam Nhược chìm vào giấc ngủ sâu, rồi bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ, cả người cô cứ liên tục rơi xuống, như thể bên dưới là nước, từ từ chìm dần chìm dần.

Có một âm thanh dập dềnh trôi tới, “Tiểu Nam, cô nói nếu như nhảy xuống, cảm giác lúc đó sẽ sẽ là gì nhỉ?”

“Nhảy xuống, có phải sẽ được giải thoát luôn không?”

“Tôi muốn, được giải thoát.”

“Tiểu Nam, xin cô. Xin cô. Cứu lấy tôi, có được không?”



“Ôn Dịch!”

Trong mơ cô lớn giọng gọi cái tên này, cả người cũng giật bắn.

Thẩm Ý Động vội vàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ sau lưng cô, “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?”

Cô thở gấp từng đợt, cả người run lẩy bẩy.

Anh vô cùng đau lòng, ôm toàn bộ người cô vào ngực, để cô ngồi trên đùi mình, nhè nhẹ cọ tới cọ lui gò má cô.

“Không cần sợ, có tôi ở đây.”

Cô vùi mặt vào trong ngực anh, hai cánh tay ôm chặt lấy anh, như thể có chút sợ hãi, thở dài một hơi, “Thẩm Ý Đông, em suýt chút là nhảy xuống rồi.”

Anh chỉ cho rằng cô là nằm mơ thấy ác mộng, vỗ vỗ lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, “Không sao rồi. Chỉ là mơ mà thôi. Mơ vốn luôn trái với thực tế mà.”

Cảm giác người nằm trong ngực dần dần bình tĩnh lại, anh mới kéo cô ra, cọ trán mình lên trán cô.

“Có khá hơn chút nào không?”

Chỉ khi cô đang ngủ và lúc vừa tỉnh ngủ, mới cất đi bộ biểu tình hung hăng trên mặt.

Lúc này, gương mặt cô sẽ rất dịu dàng. Hệt như một bông cúc nhỏ trong ngày mưa, khiến người ta vì cô mà bung ô, bảo vệ cô, trân quý cô.

“Có tôi ở đây, không cần sợ, có được không?”

Anh vẫn đương an ủi nhưng không có tâm tư đi nghe, loại hoảng sợ cô vừa gặp trong giấc mơ kia thật khiến người ta sợ hãi.

Gió trên tầng thượng rất mạnh, như thể muốn trực tiếp hất ngược cô lên.

Bây giờ cả người cô không còn chút sức lực nào cả.

Chính là cô muốn tìm một tia ấm áp, một tia an ủi, bèn khư khư ôm lấy cổ anh, đưa người đến gần, mút lấy môi của anh.

Nụ hôn lần này không giống với những lần trước, đầy sự chiếm hữu, tựa hồ dã thú nhìn thấy con mồi của mình vậy.

Thẩm Ý Đông cảm giác huyết tính(*) đấu đá trong khoang miệng, nhưng anh không hề ngăn cản, trái lại còn ôm lấy đầu cô ra sức hôn trả.

(*) Này là một từ Hán – Việt, đại khái có thể hiểu là hăng say, có tâm huyết này nọ…. huhu, t không biết dịch thoát nghĩa làm sao luôn =(((.

Anh luồn tay qua nách cô, dứt khoát nhấc cả người cô lên, để cô ngồi trên người mình.

Bàn tay đặt ở bên hông, nắm chặt lấy eo, dùng hết sức ôm chặt.

Cô nào chịu bại trận hạ phong chứ, hai tay ôm lấy mái đầu húi cua của anh, khiến cho Thẩm Ý Đông không thể không ngẩng đầu lên.

Cô cúi đầu, cánh môi lướt nhẹ qua làn da màu lúa mạch của anh, dùng sức mút. Thậm chí còn há miệng cắn.

Cắn xong, Thẩm Ý Đông dứt khoát đỡ lấy cổ cô, kéo cô ra xa, “Em là con cún nhỏ sao.”

Hai tay cô còn đang đặt trên mái tóc húi cua của anh, nghe anh nói như vậy, nhịn không được bật cười “ha ha”.

Trông thấy cô cười Thẩm Ý Đông mới tạm dẹp những lo lắng trong lòng đi. Bắt lấy cằm cô, mút mạnh lên môi cô một cái.

“Vừa rồi em nằm mơ còn gọi cả tên người đàn ông khác? Ôn Nghị?”

Nghe được cái tên này, nụ cười bên môi Nam Nhược chợt tắt. Trái lại không hề lảng tránh mà thẳng thắn trả lời: “Ôn Dịch(*), là người bạn em gặp lúc ở trong bệnh viện.”

(*) Dịch với Nghị là hai từ đồng âm [yì].

“Bệnh viện?” Đầu mày anh nhíu chặt.

“Có đoạn thời gian, tâm trạng em rất không được tốt, Vãn Thanh Ngưng sợ em không ổn, nên đưa em đến bệnh viện.”

Lời này như một lưỡi đao bén ngót, phập một cái cắm sâu vào tim Thẩm Ý Đông. Cảm giác trái tim đau quặn như có một cơn sóng lớn ập đến, rồi một đường dâng lên.

Phải là cái tình huống như thế nào, mới đưa người tới bệnh viện để bác sĩ theo dõi.

Trái lại Nam Nhược không xem đó là chuyện to tát gì cho cam, cảm thấy hết thảy đều đã qua cả rồi. Bây giờ tâm trạng của cô luôn rất ổn định, cũng không cần uống thuốc nữa.

Nếu không phải vừa rồi nằm mơ, để lộ ra cái tên Ôn Dịch, anh không hỏi, thì cô sẽ không chủ động đề cập đến.

Chỉ là không nghĩ tới, người đàn ông trước mặt nghe được chuyện này, quai hàm bạnh ra, viền mắt tức thì đỏ hồng.

Trái tim cô kêu lộp bộp, đưa hai tay ra bưng lấy mặt anh, “Kìm nén một chút!”

Thẩm Ý Đông vỗ vào tay cô, “Kìm cái gì nén! Em cho rằng ông đây muốn khóc à.”

“Hai mắt anh đều đỏ ửng cả rồi kìa.”

“Ông đây là đang tức giận!” Anh nghiến răng nghiến lợi, “Bà ấy còn mang em đến cả bệnh viện?”

Nam Nhược khoác hai tay lên cổ anh, ôm lấy anh lắc lắc.

“Có một đoạn thời gian, đến em cũng cảm giác sắp không thể khống chế nổi tâm trạng của mình nữa rồi, e rằng bọn họ là sợ sẽ xảy ra chuyện đi. Cho nên đưa em vào bệnh viện.”

“Trong viện có bác sĩ theo dõi em?”

“Ừm. Sẽ có bác sĩ thay phiên nhau túc trực theo dõi em, ngoài ra còn có y tá riêng theo dõi nữa.”

Thế còn không phải đang dõi mắt lom lom nhìn phạm nhân sao?

Tâm trạng có thể tốt lên? Mới là lạ.

Như thể nhìn thấu vẻ mặt trong ánh mắt anh, cô cười nói, “Lúc đó, trái lại càng khiến em khó chịu hơn. Về sau, cũng là em dựa vào chính mình thoát ra.”

Anh ôm lấy eo cô, vẫn là hỏi cái vấn đề vướng bận trong lòng, “Lúc trước, em uất ức, là có liên quan đến tôi sao?”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ngập ngừng một lúc. Lát lâu sau mới thành thật trả lời: “Ít nhiều cũng có chút liên quan đi.”

Cô mở lòng bàn tay ra, sờ sờ mái tóc húi cua của anh.

“Lúc đó em vừa mới tới Paris. Cảm thấy như bị cả thế giới chối bỏ, bố không cần em nữa, anh cũng không cần em nữa, mà Vãn Thanh Ngưng thì luôn nhốt em lại.”

Khi đó cô vẫn là một cô gái mười mấy tuổi, tâm tư kín đáo, nào có cái khí phách như bây giờ chứ. nên lúc gặp phải chuyện chỉ có thể giấu trong lòng tự mình làm khổ mình mà thôi.

Làm sao biết được tự mình điều chỉnh, càng sẽ không thể nào giúp chính mình bước ra được chứ.

Cuối cùng, đã nhốt  bản thân mình trong một tòa thành vừa lớn vừa kín, như thế nào cũng không ra được.

Nhưng sau này, cô phát hiện ra rằng, kì thật muốn bước ra khỏi tòa thành xấu xí kia rất đơn giản.

Chỉ cần cô tự tay mở cửa thành ra, là có thể bước ra ngoài rồi.

Có lẽ nhân sinh chính là như vậy đi. khi

Chỉ khi thật sự trải qua, mới biết cũng chỉ có một câu “Hóa ra là vậy” mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi