Thẩm Ý Đông ôm cô ngồi trên xích đu, anh ngồi phía dưới, cô ngồi trên người anh.
Anh lấy di dộng nằm dưới tấm thảm ra, thì nhìn thấy bốn chữ “Chú tiểu Cảnh” hiển thị trên màn hình di động, thật sự hận không thể ném luôn điện thoại đi cho rồi.
Nam Nhược nhanh tay lẹ mắt cướp lấy di động, đập vào mu bàn tay anh một cái.
Tay còn lại linh hoạt lướt qua màn hình, nhận cuộc gọi.
“Tiểu Nam.” Giọng của Phương Hà Cảnh truyền tới.
“Hả? Có chuyện gì cần tìm em sao?”
“Sức khỏe vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Im lặng một lúc, Phương Hà Cảnh mới nói tiếp, “Có nhớ anh từng nói với em, về nước là vì có một dự án muốn hợp tác với đàn em không?”
“Ừm. Hóa ra đàn em của anh là nhà thiết kế mới kia, Vu Giá Sa?”
“Là cô ấy.”
“Cô ấy là một nhà thiết kế rất giỏi.”
“Bọn anh hợp tác sáng lập một thương hiệu cao cấp, mọi thủ tục đều đã chuẩn bị xong. Dự định tổ chức một buổi trình diễn nhỏ vào tuần sau. Vẫn chưa xác định vị trí vedette.”
Nam Nhược nghe hiểu ý anh ta, hỏi: “Anh cảm thất em thích hợp?”
“Không thích hợp.” Anh ta nói rất dứt khoát, “Nếu có thể, ngược lại anh rất hi vọng em có thể đến tham gia. Nhưng bây giờ em đang mang thai, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Anh ta không dám để cho cô mạo hiểm.
Nam Nhược cười khúc khích, “Đùa anh thôi. Có cần em đề cử người cho anh không?”
“Được. Sau này thiết kế phục trang cho em, em có thể xem.”
“Được.”
“Hôm nay gọi điện thoại cho em, là muốn mời em đến xem buổi trình diễn.”
“Được.”
Cô ngước mắt, thì trông thấy Thẩm Ý Đông như vô tình như cố ý chòm qua, muốn nghe xem Phương Hà Cảnh đang nói gì trong điện thoại.
Cô đè đầu anh lại, đẩy anh ra.
Thẩm Ý Đông vòng hai tay trước ngực, nhìn cô với gương mặt đầy khó chịu.
Cô chọc chọc đầu ngón tay anh vào gò má tức giận đến đen của anh, hỏi người ở đầu bên kia điện thoại, “Có thể cho em hai vé không?”
Người ở bên kia im lặng một lúc, như thể hiểu kế hạch của cô, “Được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Nam Nhược đặt di động xuống, khoát tay lên vai Thẩm Ý Đông, “Tức giận cái gì? Không phải có mang anh theo đó sao?”
Thẩm Ý Đông không trả lời, rất chi là chảnh cún.
Cô xích đến gần, vòng hai tay qua eo anh, “Bảo bối, em yêu anh.”
Lại ngẩng đầu lên, thì trông thấy anh đang có gắng ngăn không cho phép bản thân cười, rõ là đã dỗ được anh rồi.
Chuông cửa vang lên, cả hai đều có chút sửng sốt.
Thẩm Ý Đông đặt cô ngồi trên xích đu, tự mình đi qua mở cửa. Nhìn thấy người đứng ở cửa là Nam Thượng Thiện cũng không ngạc nhiên gì.
“Người đến rồi ạ.”
Nam Thượng Thiện đã còn không còn bỡ ngỡ với anh, ông nhìn Nam Nhược, đưa bình giữ nhiệt cho anh.
“Hôm nay bố có chút việc nên đến muộn. Canh vừa mới hầm xong, nên uống nhân lúc còn nóng.”
Thẩm Ý Đông đẩy cửa ra, nói với ông: “Hôm nay bảo mẫu không đến, bố có muốn vào nhà không ạ, làm cơm tối cho Nam Nam?”
Một tiếng “Bố” kia làm cho Nam Thượng Thiện ngẩn ra, ông muốn đi vào nhưng lại lo lắng sẽ làm Nam Nhược không vui. Ngước mắt nhìn Nam Nhược đương ngồi cách đó không xa, không biết trả lời sao cho đặng.
Rõ ràng Nam Nhược nghe được đoạn đối thoại này, nhưng cô không mở miệng nói, mà là cúi đầu tiếp tục lướt di động.
Thẩm Ý Đông mời thêm lần nữa, “Bố, vào đi ạ.”
Nam Thượng Thiện mơ mơ tỉnh tỉnh đi vào, nhìn thấy trong nhà trang trí rất đẹp. Có thể thấy rõ kinh tế gia đình Thẩm Ý Đông xem như không tệ, hơn nữa anh còn rất dịu dàng với Nam Nhược.
Từ điều này có thể đoán ra, Nam Thượng Thiện rất hài lòng với người con rể này.
Cái cớ của Thẩm Ý Đông rất rõ ràng, muốn để Nam Thượng Thiện làm một bữa cơm cho Nam Nhược.
Sau khi vào cửa, anh dẫn Nam Thượng Thiện vào bếp.
Tủ lạnh trong nhà bếp có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Nam Thượng Thiện nhìn, nhanh chóng chọn chút ít rau cùng thịt bò, lấy ra, đặt chúng trên bàn dài.
Thẩm Ý Đông đứng bên cạnh hỏi: “Có cần con giúp một tay không ạ?”
Nam Thượng Thiện xua tay, “Không cần đâu. Con ra chơi với Nam Nam đi.”
“Vâng ạ.”
Nam Thượng Thiện đeo tạp dề, bắt đầu làm cơm.
Thẩm Ý Đông nhìn nhìn, cảm thấy ông hoàn toàn có thể bắt đầu, bèn xoay người trở lại phòng khách.
Nam Nhược cúi đầu xem di động, anh cũng không mặt nóng dán mông lạnh đi nói chuyện với cô.
Tuy nhiên trong nửa giờ, Nam Thượng Thiện đã làm xong bốn món ăn một món canh, bưng lên bàn.
Thẩm Ý Đông đi qua, kéo tay Nam Nhược, đi tới trước bàn cơm, “Ăn cơm thôi.”
Nam Thượng Thiện đứng trước bàn cơm, tháo tạp dề ra, “Làm cơm xong rồi, vậy bố về đây.”
“Thời gian cũng không còn sớm. Bố cũng ngồi đi ạ, cùng ăn cơm với bọn con.”
Nam Thượng Thiện nhìn Nam Nhược, thấy cô không ngăn cản, đồng ý một tiếng, rồi ngồi xuống.
Ba người cùng ngồi vào bàn cơm, suốt bữa cơm cả ba đều không nói gì.
Ăn xong, Nam Thượng Thiện muốn thu dọn, lại bị Thẩm Ý Đông ngăn lại, nói rằng để ngày mai bảo mẫu đến thu dọn.
Thẩm Ý Đông đưa Nam Thượng Thiện ra ngoài, tự mình lái xe đưa ông trở về nhà.
Trước khi Nam Thượng Thiện xuống xe, Thẩm Ý Đông đã gọi với ông lại, hỏi: “Bố biết, cô ấy từng bị trầm cảm rất nghiêm trọng sao?”
Nam Thượng Thiện vừa mới mở cửa ra bỗng choáng váng, quay đầu nhìn anh, biểu cảm vô cùng nghi ngờ, còn mang theo cả khiếp sợ.
“Mặc kệ khi đó tại sao bố để Vãn Thanh Ngưng đưa cô ấy đi, con muốn nói với bố, cô ấy ở Paris chưa từng vui vẻ. Cô ấy đã từng đứng trên tầng mười sáu, muốn nhảy xuống.”
Viền mắt Nam Thượng Thiện đỏ ửng, bàn tay khẽ run.
Thẩm Ý Đông lờ đi, “Nếu không phải cô ấy chiến thắng chính bản thân mình, chúng ta sẽ mãi không được gặp lại cô nữa.”
**
Thương hiệu mới Phương Hà Cảnh và Vu Giá Sa tên là “JJ”, tập trung vào thiết kế thời trang thời đại mới, cả nam lẫn nữ.
Sau khi xem qua bản thảo thiết kế do Phương Hà Cảnh gởi tới, Nam Nhược đề cử với anh ta Tấn Vị Vị và Hoa Linh làm người mẫu chính.
Từ lâu trước kia, Hoa Linh đã đứng đầu trong danh sách siêu mẫu quốc tế.
Danh tiếng và năng lực đều không thể coi thường, đảm nhiệm vị trí vedette nữ, quả là một lựa chọn không tồi.
Năng lực của Tấn Vị Vị không thể so bì với Hoa Linh, có điều gần đây rất được yêu thích, dang tiếng rất cao.
Sau khi xem xét cẩn thận Phương Hà Cảnh và Vu Giá Sa tiếp nhận đề nghị của Nam Nhược.
Mọi công tác chuẩn bị đều đang đi theo đúng chu trình của nó, Nam Nhược vô cùng vui mừng cho Phương Hà Cảnh, trong thời gian đó cũng giúp anh ta đưa ra một số ý tưởng.
Cả thảy quá trình Thẩm Ý Đông đều đặt ở trong mắt, mơ hồ nhận thấy rằng, người phụ nữ này thông minh như vậy, nhưng trước giờ đều không hay biết Phương Hà Cảnh đã yêu cô từ lâu.
Phát hiện này khiến anh vui vẻ suốt mấy ngày.
Trước buổi trình diễn một ngày, Nam Nhược nhận được tin tức từ Phương Hà Cảnh.
Nói cho cô rằng, lần này Vãn Thanh Ngưng cũng sẽ đến tham gia buổi trình diễn.
Lúc nhìn thấy tin này, Nam Nhược nắm chặt di động, đầu óc trống toát.
Cô biết, Phương Hà Cảnh lo lắng cô bất thình lình nhìn thấy Vãn Thanh Ngưng, sẽ đau khổ.
Thật ra, cô không hề sợ sệt khi nhìn thấy Vãn Thanh Ngưng, phải là cô không muốn gặp.
Cô do dự một hồi, không nói chuyện này với Thẩm Ý Đông.
Ngày hôm sau, cô và Thẩm Ý Đông lên trang phục đi đến địa điểm tổ chức buổi trình diễn.
Địa điểm là phòng trưng bày của trung tâm thương mại Ninh Hồng, lúc bọn họ đi vào cửa, có nhân viên đi qua dẫn đường.
Nam Nhược nắm lấy tay Thẩm Ý Đông, đi theo nhân viên đi về phía thang máy.
Bỗng nhiên cô nhìn lướt qua cửa sổ hướng Tây Bắc, thì trông thấy hai người đứng bên ngoài cửa sổ sát đất.
Thật sự là Nam Thượng Thiện và Vãn Thanh Ngưng đã lâu không gặp.
Nam Nhược dừng chân, Thẩm Ý Đông cảm thấy kì lạ bèn quay đầu nhìn cô. Men theo tầm mắt của cô, cũng nhìn ra phía bên ngoài.
Anh cho rằng Nam Nhược sẽ đi tới hỏi thăm bọn họ. Nhưng cô không, thu lại biểu cảm, bước chân bình ổn đi về phía thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Thẩm Ý Đông ôm lấy bả vai cô, ôm người vào ngực.
Anh không muốn cô bị tổn thương thêm lần nữa, nghĩ trăm phương ngàn kế nghe ngóng mọi chuyện, chăm sóc tâm trạng của cô. Nhưng cô cái gì cũng đều không nói với anh.
Anh chỉ có thể điều tra qua loa mà thôi.
“Vẫn tính nói cho tôi biết chứ?” Thẩm Ý Đông đột nhiên hỏi.
Nam Nhược ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, “Không phải em không muốn nói với anh. Chỉ là em không biết nên nói với anh như thế nào.”
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Ý Đông nắm tay Nam Nhược, không đi vào hội trường, mà là đưa cô đi tới cuối hành lang.
Hành lang là một không gian kín nằm bên ngoài phòng triển lãm, được ngăn cách bởi một tấm kính pha lê lớn, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ không gian bên ngoài.
Ngày hôm nay Nam Nhược mặc một chiếc váy xù ngắn màu tím, hoàn toàn che lấp bụng cô.
Da cô vốn trắng, đứng ở hành lang, ánh sáng bên ngoài soi vào, khiến gò má cô trắng bợt như một tờ giấy.
Anh cúi đầu nhìn cô đang trông ra thế giới bên ngoài ô kính, có vẻ như có rất nhiều tâm sự.
Có một số chuyện, cả Vãn Thanh Ngưng và Nam Thượng Thiện cùng nhau xuất hiện, cô đã không thể không đối mặt.
“Tại sao em lại đột nhiên quay về nước?”
“Cũng không hẳn là đột nhiên, thật ra em đã đã chuẩn bị hơn nửa năm.” Nam Nhược không nhìn anh, tầm mắt vẫn rong ruổi bên ngoài.
“Sáu tháng trước khi em về nước, trong lúc vô tình em nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Vãn Thanh Ngưng, phát hiện nhóm máu của bà ấy không đúng lắm”
Thẩm Ý Đông nhíu mày.
“Nam Thượng Thiện có nhóm máu A, nhóm máu của em là B, nhưng Vãn Thanh Ngưng lại có nhóm máu O.”
Cô quay sang nhìn Thẩm Ý Đông nói: “Bà ấy không phải là mẹ em. Em quay về là muốn tìm mẹ em.”
Trên mặt cô không mang theo bất kì biểu cảm nào, nhưng Thẩm Ý Đông nhìn thấy mất mát trong mắt cô.
Anh đi đến ôm lấy cô, “Không sao, tôi sẽ cùng tìm với em, có được không?”
Cô hít một hơi thật sâu, ôm eo anh, gò má đặt trên vai anh.
Buổi trình diễn sắp bắt đầu, Thẩm Ý Đông cúi đầu nỏi cô: “Còn muốn xem buổi trình diễn này không?”
Cô chỉnh đốn lại tâm trạng, “Đây là thương hiệu đầu tiên của anh ấy ở quốc nội, em phải đi cổ vũ cho anh ấy.”
Thẩm Ý Đông chẹp chẹp miệng, vẫn là nắm lấy tay cô, “Vậy chúng ta vào thôi.”
Hai người quay người, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Vãn Thanh Ngưng và Nam Thượng Thiện.
Vãn Thanh Ngưng mặc một chiếc váy sa đương là xu hướng, dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng trên mặt bà không có quá nhiều dấu vết của thời gian.
Da mặt bà rất trắng, đôi môi tô son đỏ rực, trông rất gợi cảm.
Mà Nam Thượng Thiện đứng bên cạnh bà, vẫn như cũ áo sơ mi và quần âu đen, nhìn rất tiều tụy.
Hai cánh môi ông run lên, như thể muốn nói chuyện, lại không thể phát ra âm thanh. Viền mắt đỏ hồng, ngập tràn đau khổ.
Hồi lâu sau, ông mới mở miệng nói: “Nam Nam, bố xin lỗi.”
Nam Nhược không xác định được, bọn họ có nghe được cuộc trò chuyện của cô và Thẩm Ý Đông hay không. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô cũng không muốn lén lén lút lút điều tra nữa.
Chuyện cô muốn biết, Nam Thượng Thiện là người rõ ràng nhất.
Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay Thẩm Ý Đông, đi về phía Nam Thượng Thiện.
Đứng trước mặt ông hỏi: “Con muốn biết, mẹ con là ai? Bà ấy thật sự đã đi rồi ư?”
Nam Thượng Thiện ngước mắt lên, nhìn vào mắt Nam Nhược, lắc lắc đầu, “Không còn. Bà ấy đã sớm đi.”
“Vậy bà ấy?”
Vãn Thanh Ngưng đứng đằng sau Nam Thượng Thiện đi lên phía trước, thay ông trả lời, “Mẹ con tên là Vãn Thanh Nhược, là chị gái sinh đôi của dì.”
**
Công chúa Vãn Vãn, về mặt ý nghĩa lẫn cả bản chất, thành thật mà nói là hai người, Vãn Thanh Nhược và Vãn Thanh Ngưng.
Hai chị em bọn họ mất bố mẹ từ nhỏ, sống nương tựa nhau và lớn lên ở Thiệu Thành. Sau đó cả hai cùng thi đậu Thiệu Đại, trở thành sinh viên khoa máy tính.
Khi đó, bọn họ đã bắt đầu nhận chụp rất nhiều tạp chí người mẫu.
Vãn Thanh Nhược là một người nhiệt tình, rất dễ hòa nhập với mọi người, so với một người có tính cách kiêu ngạo như Vãn Thanh Ngưng mà nói thì, bà càng được người xung quanh yêu thích hơn.
Bà là một người rất có chính kiến và sống có kế hoạch.
Bà cho rằng nghề người mẫu này không thể làm cả đời được, đây là cái ngành ăn cơm theo thanh xuân, cho nên bà đã cố gắng hết sức học tốt chuyên ngành đại học.
Hi vọng rằng, tương lai nếu không thể hành nghề người mẫu thì cũng thành thạo một nghề khác, có thể tiếp tục sống.
Nam Thượng Thiện là giáo sư chuyên ngành của bà.
Sinh ra trong một gia đình thư hương, chuyện khác người nhất ông từng làm chính là, ngay lúc Vãn Thanh Nhược tỏ tình với ông, ông đã đồng ý cô gái xinh đẹp này.
Sau khi Vãn Thanh Nhược tốt nghiệp đại học, bọn họ nhanh chóng kết hôn, sống cùng nhau.
Vãn Thanh Ngưng không thể nào chấp nhận được, chị gái có thể đi đến đỉnh cao quốc tế, lại gả cho một giáo sư nghèo, đồng thời còn định giải nghệ không tiếp tục làm người mẫu.
Không muốn bước tiếp tín ngưỡng cùng lý tưởng bọn họ đã từng kiên định.
Trong một lần nóng nảy, Vãn Thanh Ngưng đã đoạn tuyệt quan hệ chị em với Vãn Thanh Nhược, không còn liên lạc.
BYY nói: Thật sự nam phụ là dành cho chị em chúng ta, thôi chú Cảnh ơi về đây cháu thương =))). Byy thi xong rồi ạ, nhưng lại bắt đầu ôn tiếng Trung để thi tiếp, chả biết rảnh được bao lâu, may mà nay là kì đồ án cuối, chả phải đến trường nên có thể làm truyện ~~À, các cậu có nhớ truyện “Em đừng hòng chạy thoát” tên khác là “Tôi và em lật nghiêng thời gian” t dịch trong chương trước không? Nó cũng là một truyện khác của Nghiễn Lãng đó, văn án nè:Có làm sao Cư Nhất Nhiên cũng không nghĩ tới,
Gặp lại bạn gái của mối tình đầu, là trong một chương trình tạp kỹ(*) mai mối quy mô lớn.
(*) Chương trình tổng hợp tài nghệ.
Bộ vã không thể cưới chồng đến cái độ này?
Cư Nhất Nhiên nhìn mỹ nhân đứng chính giữa sân khấu, nghiến răng nghiến lợi.
…
Người dẫn chương trình hỏi: “Tại sao cô lại đập hết đèn của đám đàn ông bọn họ vậy?”
Mối tình đầu: “Bởi này hôm nay tôi đến đây, mục đích không phải cái này.”
Người dẫn chương trình: “Vậy mục đích của cô là gì?”
Mối tình đầu: “Tới lôi kéo nhà tài trợ.”
Khán giả: … … …
Cư Nhất Nhiên: “Ah.”
Tôi tin em cái quỷ í.
Sau đó không lâu ——
Ảnh đế Cư Nhất Nhiên đã xác nhận anh đối với mối tình đầu nhớ mãi không quên.
Còn nói cái gì, chỉ cần cô ấy gật đầu, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cho cô ấy một hôn lễ long trọng nhất?!
Hết thảy fan nữ, nhốn nháo rồi nhốn nháo rồi.
Đào ra vị mối tình đầu chính là người gần đây đột nhiên bạo hồng – cựu bác sĩ không biên giới, Ngôn Nặc.
Hết thảy fan nữ, đậu móa nó bất mãn bèn nạt mạng diss.
Ngôn Nặc: “Còn dám nói nhảm nữa, tôi sẽ cho thầy Cư các người mỗi ngày đều quỳ bàn phím!”
Hết thảy fan nữ: “Đậu móa! Cô người phụ nữ xấu xa! Bla bla bla…”
Cư Nhất Nhiên: “Còn mắng vợ tôi thêm, giải nghệ!”
Hết thảy fan nữ: “Khóc ah khóc ah, không muốn đâu!”
Từ đây, che chở mối tình đầu như con gái.
Chú thích:
- Mối tinh đầu, gặp lại, không ngọt không lấy tiền.
- Mấp mé giới giải trí.
- Tên khác: Tôi cần em, chỉ cần em.