PHÔI SỦNG

Ngắt điện thoại, thế giới quay trở về với sự yên tĩnh vốn có.

Nam Nhược ngồi co quắp trên ghế sofa, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đây chính là kết quả sau khi vận động luyện tập quá mức, cô cũng không lấy làm bất ngờ.

Ăn qua loa một bát cháo loãng, sau đó cả người cô hệt một con zombie, hai cánh tay buông thõng rủ xuống, đi về phía phòng ngủ, ngã người xuống giường.

Chỉ kịp kéo chăn phủ lên người, sau đó nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cô ngủ thật sự say, nhưng chất lượng giấc ngủ tựa hồ không tốt.

Cả một buổi tối cô đều gặp mơ.

Trong mơ, cô trở về Nhất Trung(*).

(*) Chỗ này là “一中”, ở chương trước Byy dịch là “năm nhất – lớp 10”, nhưng sau khi đi hỏi lại các cấp học ở Trung, năm nhất chính là ‘高一’, cho nên ở đây là “Nhất Trung” là tên một ngôi trường.

Thầy cô giáo ở Nhất Trung ai cũng đều oai phong, có rất nhiều phòng học, cây cối trong trường cũng xanh um tốt tươi.

Ở đằng sau của sân thể dục có một bãi cỏ lớn, bãi cỏ thăm thẳm xanh hệt như nét màu của ai đó lỡ tay quệt nên.

Nơi góc phía đông của sân, chính là địa bàn của lão đại Nhất Trung Thẩm Ý Đông.

Sau mỗi giờ tan học, anh đều sẽ đi đến đó, nằm trên sân cỏ tắm nắng, dáng vẻ không có quá nhiều thoải mái.

Đi theo anh không chỉ có mỗi nhóm huynh đệ của anh, mà còn có thêm Nam Nhược.

Từ sau khi tặng que kem kết bạn bè, cứ hễ hết giờ tan học nhưng lại không có chuyện gì làm cô liền sẽ đi theo bọn họ. Phần lớn thời gian, Thẩm Ý Đông đều không cùng cô nói chuyện, chỉ chăm chỉ ngủ.

Nhưng mọi người ai cũng nhìn ra được, Nam Nhược chính là điểm đặc biệt của Thẩm Ý Đông. Cho nên đám huynh đệ đều ngầm lòng thừa nhận, gọi cô hai tiếng “chị dâu”.

Nam Nhược cũng nghĩ vậy, tự cô cũng xem bản thân là chính cung của Thẩm Ý Đông.

Hôm đó, một đám to xác vẫn giống hệt mọi ngày, đang ngồi trên sân cỏ nói chuyện phiếm.

Nam Nhược còn đương tranh chấp với Trần Trạm, tuần tới đã là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh rồi, đến cùng là muốn đi chơi nơi nào? Thẩm Ý Đông thì vẫn nằm ngoan trên sân cỏ, hai cánh tay vòng ra sau đầu làm gối, trên người là bộ đồng phục học sinh vậy mà vẫn có thể cắm đầu ngủ ngon ơ.

Lúc lâu sau, bỗng nhiên có hai bạn học nữ đẩy tới đẩy lui đi về phía bên này.

Nam Nhược là người nhìn thấy bọn họ đầu tiên, khẽ nâng mí mắt, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm. Trần Trạm giống như nhận ra gì đó, cũng xoay người nhìn theo.

Trông thấy hai bạn học nữ đang đi về phía bọn họ, cậu ta còn cố ý huýt sáo.

Hai bạn học nữ nọ càng thêm quẫn bách tợn, nhưng vẫn kiên trì đi tới.

Nam Nhược có một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, hai người kia đi vòng qua đám bọn họ, đi đến trước mặt Thẩm Ý Đông, nhè nhẹ kêu: “Bạn học Thẩm Ý Đông ơi.”

Lão đại vẫn ngủ ngoan không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.

Bạn học nữ nọ vẫn không bỏ cuộc, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay bả vai anh một hồi. Rốt cục lão đại cũng tỉnh dậy, rất là không vui kéo kéo cổ áo lên che khuất đỉnh đầu.

Vẫn còn buồn ngủ, vẻ mặt chẳng mấy thiện cảm, đầu mày nhíu tợn, “Làm gì?”

Nam Nhược trông thấy đầu vai bạn học nữ kia hơi co rút, len lén nắm chặt nắm tay đón lấy dũng cảm nói, “Bạn học Thẩm Ý Đông, ôi thật ngại quá, đã quấy rầy bạn rồi.”

“Có rắm mau thả.” Anh đang rất là thiếu kiên nhẫn.

“Cái kia, bọn mình đến từ Hội học sinh. Tuần tới trường chúng ta có tổ chức cuộc thi bắn súng, nghe nói cậu biết cái này, bọn mình muốn mời cậu tham gia hoạt động lần này, có thể không?”

“Thi bắn súng?”

“Ừm! Đúng vậy! Lần này bọn tớ đã lôi kéo được một nhà tài trợ súng rất có tiếng tăm, súng đều là loại tốt cả, rất mong cậu có thể tham gia thi, có được không?”

Thẩm Ý Đông phất tay áo một cái, “Biết rồi.” Sau đó lại kéo cổ áo lên cao, tiếp tục ngủ.

Hai cô gái vui mừng nhảy nhót, “Vậy chúng ta liền quyết định như thế nhé.”

Cái người đang che kín đầu kia không hề lên tiếng trả lời.

Hai cô gái không dám quấy rầy anh nữa, đứng dậy rời đi.

Nam Nhược nhấc chân đá đá anh, “Thẩm Ý Đông, cậu thật sự muốn tham gia cái giải đấu kia à?”

Thẩm Ý Đông không trả lời câu hỏi của cô.

Cô lại đá anh thêm cái nữa, “Này, không phải cậu luôn luôn không thích mấy thể loại hoạt động kia ư, lẽ nào là cậu xem trúng sắc đẹp nhà người ta, cho nên đồng ý?”

Thẩm Ý Đông kéo áo xuống, “Cút lẹ giùm ông, còn không thấy phiền?!”

Nam Nhược cáu rồi, đứng lên, nhằm về phía đùi anh đá một cú thật mạnh, sau đó thở phì phò rời đi.

Bảy năm, Nam Nhược luôn không để cho bản thân nhớ lại những chuyện liên quan tới Nhất Trung, lại không nghĩ rằng vậy mà từ những ký ức trong mơ có thể chầm chậm nhớ lại.

Khi đó Nam Nhược vẫn còn đứng trên mảnh cỏ xanh um của trường Nhất Trung, nhìn Thẩm Ý Đông tức giận mắng cô: “Cút! Cút nhanh cho ông!”



Lúc cô tỉnh lại, đã là bốn giờ sáng.

Bên ngoài cửa sổ vẫn là một vùng trời thăm thẳm tối, có thể lờ mờ nghe được tiếng gió thổi, tiếng hoa rời nhè nhẹ.

Cô nằm im trên giường, sửng sốt một hồi lâu, phải thật lâu sau cô mới có lại phản ứng.

Hóa ra tất cả chỉ đều là mơ.

Nhưng mơ như vầy, đã rất lâu rồi cô chưa bao giờ gặp.

Vào giờ phút này, cô thật muốn đánh Thẩm Ý Đông một trận cho hả giận.

Trái lại không thể ngủ tiếp, Nam Nhược đi xuống lầu chạy bộ. Sau khi trở về, cầm lấy khăn tắm trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa.

Mới vừa cởi quần áo ra thì, nhìn vào cơ thể không mặc áo quần ở trong gương. Đầu mày khẽ chau.

Lại tiếp tục nhìn xuống, phát hiện ở chỗ ngực mình có một mảng bầm tím lớn.

Đập vào trí nhớ cô chính là hình ảnh ngày ấy ở sơn trang Trung Trì cùng Thẩm Ý Đông triền miên cả một tối, anh đúng là quá; đáng; lắm; luôn, dày vò cô nhiều lần như vậy đau đớn cũng nhiều không kém.

Nam Nhược ném khăn tắm vào trong bồn tắm, “Thật sự bám dai như đỉa!”

Cô cho rằng, tối ngày qua cô mắng anh một câu đó, còn dứt khoát ngắt điện thoại như thế.

Dựa theo tính cách của Thẩm Ý Đông, đoán chừng sẽ không bao giờ tìm cô dây dưa nữa.

Không nghĩ tới chỉ cách một ngày sau liền nhận được điện thoại của anh.

Lúc đó, Nam Nhược đang ngồi trên thảm tập yoga pose dáng. Nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, dừng lại sau đó xoay người nhìn di động.

Trên màn hình hiển thị một dãy số, cô không có lưu.

Chỉ là, cô lại nhớ vô cùng rõ ràng cái dãy số ấy. Không nhận.

Di động đặt trên thảm yoga, vừa vang vừa rùng một hồi lâu, cuối cùng cũng ngừng hẳn.

Nam Nhược đứng tư thế Virksasana(*) trong năm phút đồng hồ, sau đó mới đổi sang một tư thế khác, ngồi trên thảm yoga, toan chuyển sang trồng cây chuối thì.

(*) Nguyên văn “金鸡独立”: Dịch Hán – Việt là ‘Kim kê độc lập’; là một dạng đứng thẳng một chân với nhiều tư thế, hai tay cung ra hai bên với nhiều điệu bộ khác nhau. Trong yoya có thể hiểu nó như Virksasana.

Đúng lúc này, di động lại lần nữa vang lên.

Cô nghiêng đầu nhìn nhìn, vẫn là dãy số kia.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, từ tốn vươn tay lướt ngang qua màn hình.

Điện thoại được kết nối – –

“Nam Nhược, em đừng có quá đáng! Cả điện thoại của ông đây cũng không nhận. Em có biết không, em suýt thì đem ông đây đá phế, như thế nào bây giờ lại muốn trốn tránh trách nhiệm?!”

Nam Nhược không còn cách nào khác đành buông lỏng hai vai, cúi đầu nhìn màn hình di động hỏi: “Lẽ nào Thẩm tổng còn có suy nghĩ muốn tôi chịu trách nhiệm sao?”

“Đúng!” Thẩm Ý Đông vô cùng quả quyết, “Em đến chịu trách nhiệm đi. Bây giờ lập tức mang hoa quả tới, đến phòng làm việc bồi tội xin lỗi cho tôi!”

Cô lườm một cái, “Thẩm tổng, anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”

“Ồ? Mười giờ sáng.”

“Ban ngày bửng sáng, anh cũng không nên nằm mơ, được chứ?”

“…”

Im lặng trong ba giây đồng hồ, đầu bên kia lần nữa nghiến răng kèn kẹt.

“Nam Nhược, em đây là có ý gi? Là không muốn xin lỗi đi nhỉ! Còn mắng tôi nằm mộng ban  ngày! Tôi nói với em rồi, ngày hôm nay tôi và em sẽ không xong dễ như vậy đâu. Hôm nay em nếu như không đến đây nói xin lỗi tôi thì, em đến… chịu trách nhiệm!”

“… Xin hỏi Thẩm tổng, tôi phải làm sao mới có thể chịu trách nhiệm thật tốt?”

“Tôi nghĩ rồi, cũng không thể làm khó em quá mức. Em cút lại đây, cùng tôi ăn bữa cơm là được.”

“Không ăn.”

“Há, Nam Nhược, em thật là đủ độc ah. Em là cố ý muốn tức chết tôi nhỉ, có đúng không?! Nam Nhược, tôi đã nói với em, người…”

Nam Nhược không để anh nói xong, lần nữa ngắt điện thoại.

Chỉ là sau đấy ba giây, điện thoại lại reo lên. Nam Nhược vẫn nhận nghe.

“Nam Nhược.” Lần này giọng anh trầm đi rất rất nhiều, “Có phải em cảm thấy, ngắt điện thoại như vậy rất thoải mái?”

“Đúng vậy, rất thoải mái.”

“Năm đó, tôi cũng là nói với em một câu nhỉ?”

“Hai câu.”

“Được, là hai câu. Tôi liền nói em hai câu, em lập tức tác thành như thế, cũng đã đủ rồi nhỉ. Hửm!”

Một tiếng “Hửm” cuối cùng được anh kéo dài, tỏ rõ sự kiên trì của Thẩm Ý Đông đã đi tới cực hạn.

Nam Nhược ngừng lại cầm điện thoại lên, đưa đến bên môi, trịnh trọng nói, “Không đủ.”

“Cạch” một tiếng, lại lần nữa ngắt điện thoại trước.

Men theo đó cả người cô ỉu xìu hệt quả bóng xì hơi, hoàn toàn xẹp lép.

Trên bàn trà trong phòng khách đặt một chiếc máy tính xách tay mini, máy tính truyền ra âm thanh nước chảy róc rách, còn có cả âm thanh sào sạt vang của lá trúc bị gió thổi.

Âm nhạc này vốn là được bài trí để tập yoga, nhưng lúc này nghe vào, cảm thấy cả tim đều lạnh chới với.

Anh có lẽ sẽ không gọi thêm lần nữa.

Tuy đã tự khẳng định với lòng mình như vậy, cô vậy mà có chút mất mát khó chịu.

Cũng tốt.

Quan hệ của bọn họ, từ bảy năm trước, đã triệt để kết thúc rồi.

Khoảnh khắc cô đinh ninh tự nói với lòng mình như thế thì, di động đặt bên cạnh lại lần tiếp tục reo lên! Là reo lên!

Nam Nhược cúi đầu nhìn, vẫn là dãy số kia!!!

Khóe miệng trong vô thức cong lên.

Cô cố ý để điện thoại reo một hồi lâu, sau đó mới nhận cuộc gọi ấy.

Thẩm Ý Đông: “Nam Nhược, tôi nói cho em biết, nếu em còn ngắt thêm lần thứ ba, ông đây ngay lập tức phóng xe đến nhà em! Để em phải nghe tôi nói xong mới thôi! Quan hệ của hai ta, còn khuya mới xong yên như vậy! Không được xong! Có nghe hay không!”

Nói xong, cạch – –

Ngắt đứt rồi.

Nam Nhược: “…”

Một mặt đen thui đầy đặc cả đống dấu chấm hỏi.

Khóe miệng lại không nhịn được cong cao.

Người này thật sự là ấu trĩ!

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm chìa khóa cắm vào ổ, cửa bị đẩy ra.

Nam Nhược hồi hộp nâng mí mắt, trông thấy người tới là Ngô Già và Kha Khả, như có như không thở hắt một hơi nhẹ nhõm.

Không biết như thế nào nhưng, chính là cảm thấy Thẩm Ý Đông bỗng nhiên vọt đến nhà cô, là chuyện Thẩm Ý Đông có thể làm được.

Còn tốt. Bệnh thần kinh của người kia cũng không nặng đến vậy.

Vừa vào cửa liền bắt thấy ánh nhìn đấy của Nam Nhược, Ngô Gia đem hết thảy vẻ mặt của cô cất trong đáy mắt.

Nghi ngờ hỏi một tiếng, “Sao vậy? Sốt sắng như vầy? Em đang đợi ai à?”

Nam Nhược lắc đầu, “Không có.”

Kha Khả đặt cháo lên bàn trà phía trước sofa, “Nam tỷ, trước nghỉ một chốc, ăn cháo đi ạ.”

Cũng vận động như này hồi lâu rồi, cô quả thật cũng có mệt mỏi, bèn bò người dậy bắt đầu ăn cháo.

Ngô Già ngồi phía đối diện với cô, nói: “Xế chiều hôm nay giành ra chút thời gian, chúng ta đi Húc Hoa một chuyến.”

“Hả?” Trong miệng Nam Nhược còn ngậm thìa, vẻ mặt không tin nhìn cô ấy.

“Đi Húc Hoa trình diện với Thẩm tổng. Em đã là một thành phần của Húc Hoa rồi, sau này nhất định sẽ phải cùng người ta tiếp xúc. Hơn nữa, nếu mối quan hệ giữa em với Thẩm tổng tốt, thì công việc của em cũng sẽ thuận lợi phát triển hơn.”

Nam Nhược choáng váng. Ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Ngô Già không hề nghi ngờ cô, “Chị đã đặt trước một phần hoa quả rồi. Chiều nay chúng ta mang theo nó đến. Thời điểm tới đó, em nhớ nói là em chuẩn bị cho Thẩm tổng, biết chưa!”

“Phụt – –” Nam Nhược thật sự không thể nhịn được nữa, phun hết cháo trong miệng ra ngoài.

Ngô Gia với Kha Khả thấy vậy bèn sợ dính đạn không thôi, lập tức rụt cổ trốn về đằng sau.

Ngô Già: “Em nổi điên cái gì thế?”

Nam Nhược che miệng lại, hơi hơi trở lại bình thường rồi, “Không phải, chị nói cái gì?”

“Xế chiều đi Húc Hoa?”

“Không phải, câu tiếp theo.”

“Chị giúp em đặt trước một phần hoa quả, buổi chiều em mang đến cho Thẩm tổng.”

“… …”

Mặc dù không phải là cô chịu đi nhận lỗi, nhưng cô dám khẳng định rằng, thời điểm Thẩm Ý Đông trông thấy cô mang theo hoa quả đi vào văn phòng anh, Thẩm Ý Đông nhất định là sẽ vui đến điên cỡn lên.

Vì lẽ đó, mặc kệ Ngô Già có nói như nào, cô đều nhất nhất từ chối mang hoa quả theo.

Nhưng Ngô Già là kẻ già lõi lăn lộn ở cái giới giải trí này mười mấy năm trời, hẳn sẽ tự nhiên biết nên dùng cách thức gì hoặc ‘giọng khách át giọng chủ’ ra sao để chiếm lĩnh lòng người.

Cô ấy hoàn toàn mặc kệ sự kháng cự của Nam Nhược, mang theo hoa quả cùng với người, tựa chém tựa giết đi tới Húc Hoa.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đến Húc Hoa, Ngô Già nghĩ có như nào đi nữa cũng chỉ cần một nhân viên ra đón dẫn bọn họ đi tới phòng họp hoặc là đi tới văn phòng của Thẩm tổng mà thôi.

Làm sao cũng không nghĩ tới, vừa mới bước vào sảnh chính của công ty(*) Húc Hoa, liền ngay lập tức trông thấy hai hàng người đứng nghiêm chỉnh tề.

(*) Chỗ này tác giả type là “商厦”, dịch ra là trung tâm thương mại, nhưng nghĩ sao cũng thấy sai sai nên Byy để là ‘công ty’.

Nhìn kỹ còn có mấy gương mặt cô ấy từng thấy trên sàn catwalk.

Có lẽ là người mẫu thực tập của công ty Húc Hoa.

Trong lúc nhất thời cô ấy nghĩ không ra, Húc Hoa này là muốn làm cái gì?

Đứng ở cửa lớn nhìn hai hàng người thẳng tắp chỉnh tề, ở giữa chính là Thẩm Ý Đông và thư kí Trương, Nam Nhược nghiến chặt quai hàm, âm thầm mắng: “Mợ nó.”

Cả sảnh chính nguy nga tráng lệ, bốn phía đều là tường kính trong suốt cao lớn, phản chiếu hết thảy ánh mắt rực rỡ.

Thẩm Ý Đông đứng ngay chính giữa, mặc đồ tây phong lưu phóng khoáng nhìn thẳng vào cô nháy nháy mắt, đưa tay lên vỗ tay.

“Chào mừng.”

Thư kí Trương thật sự có chút không hiểu nổi Thẩm tổng nhà bọn họ.

Sáng sớm hôm nay cố ý gọi cho anh ta, bảo anh ta nói với Ngô Già rằng, hôm nay Thẩm tổng bỗng nhiên thật thích ăn xoài.

Sau đó lại biết Ngô Già muốn đưa Nam Nhược đến đây, bèn triệu tập hết thảy thực tập sinh lại nơi đây, nói muốn phô trương với Nam Nhược.

Nhưng mà, anh ta thật sự cảm thấy, phô trương như này đặc biệt… ngốc ah.

Thẩm tổng có ngốc đi nữa, cũng vẫn là Thẩm tổng của anh ta.

Thư kí Trương chỉ có thể mặt không cảm xúc hùa theo vỗ tay.

Đến thư kí Trương cũng nghe lời vỗ tay, mấy thực tập sinh chỗ nào còn dám nhiều lời, cũng a dua bắt đầu vỗ tay theo.

Tiếng vỗ tay cứ vậy đợt sau to hơn đợt trước.

Đến nỗi Ngô Già cũng phải nghi ngờ, rốt cuộc là muốn làm cái chó má gì đây!

Cũng may cô ấy là người cáo đến độ gió mưa gì cũng ăn qua, tuy rằng trong bụng là một ruột nghi ngờ nhưng trên mặt lại không mảy may chút gì.

Cô ấy kéo Nam Nhược đi tới trước mặt Thẩm Ý Đông.

“Thẩm tổng, ngài xem ngài ah… Nam Nhược chúng tôi đúng là được Thẩm tổng coi trọng. Này không phải, vẫn là cho người mang hoa quả đến đây đi, hi vọng sau này có thể cùng mọi người trong công ty chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.”

Thẩm Ý Đông cố ý chau mày, nhìn nhân viên phía sau mang hoa quả đi vào, làm bộ thật ngạc nhiên.

“Cô Nam như thế nào biết hôm nay tôi đặc biệt muốn ăn hoa quả vậy!”

“Đặc biệt”, hai từ đặc biệt này thật là khiến Nam Nhược giận đến muốn đánh người.

Làm sao Thẩm Ý Đông có thể không trông thấy biểu tình nghiến răng nghiến lợi của cô cơ chứ, lại lần nữa cố ý nói, “Cô Nam mời mọi người ăn trái cây đấy!”

Hai hàng thực tập sinh đứng ở cửa tức thì trăm miệng một lời nói: “Cảm ơn cô Nam!”

Nam Nhược: “…”

Bệnh thần kinh. Fuck you.

Cảm thấy chỉnh người nọ gần đủ rồi, Thẩm Ý Đông bèn thu hồi tâm tư, để thư kí Trương sắp xếp giữ lại một phần hoa quả, phần còn lại thì chia cho những thực tập sinh đứng nơi cửa.

Anh đã sớm bảo thư kí Trương chuẩn bị điểm tâm, đưa đến mỗi phòng luyện tập một phần.

Thẩm tổng đích thân ra lệnh tặng hoa quả cho bọn họ làm điểm tâm, đám thực tập sinh vui muốn điên cỡn lên.

Hai người mẫu thực tập vừa mới vào công ty được chia cho hai quả xoài, vô cùng vui vẻ ôm hai quả xoài đi về hướng phòng luyện tập.

Vừa lên đến cầu thang tầng hai thì, trông thấy Phương Nhã Phi từ phòng họp đi ra.

Hai cô người mẫu nọ rất lễ phép khom người chào, “Chị Phi.”

Phương Nhã Phi vẫn luôn là nữ thần dịu dàng, nhìn thấy bọn họ bèn dừng bước chân. Chỉ vào hai quả xoài trong tay bọn họ hỏi: “Đi mua hoa quả ăn à?”

“À, không phải ạ, đây là quà gặp mặt cô Nam tặng ạ.”

“Cô Nam?” Phương Nhã Phi nhíu mày, “Là chị Nam Nhược sao?”

Thực tập sinh nọ liều mạng đầu, “Vâng, đúng ạ! Hôm nay chị Nam Nhược đến công ty, Thẩm tổng bảo bọn em ra ngoài sảnh chào mừng chị ấy. Sau đó bọn em may mắn được chia trúng hai quả xoài này ạ. Ha ha ha.”

Phương Nhã Phi gật gật đầu, “Thì ra là như vậy ah.”

Vẻ mặt cô ta bỗng nhiên xìu xuống, thực tập sinh nọ có hơi nghi ngờ.

Nhưng rất nhanh cô ta đã dọn dẹp xong vẻ mặt kia, cười cười với bọn họ nói, “Luyện tập rất khổ cực nhỉ. Lần sau chị cũng sẽ mang đến cho bọn em ít hoa quả. Cố gắng luyện tập nhé.”

Thực tập sinh nọ mặt đầy vui vẻ, nhìn cô ta khom người nói, “Cảm ơn chị Phi.”

“Không cần khách sáo.” Phương Nhã Phi vẫn lòe nguyên cái bộ hiền dịu kia, “Vậy chị đi trước nhé.”

“Tạm biệt chị Phi ạ!”

Hôm nay Phương Nhã Phi tới công ty, chủ yếu là đến tham gia một cuộc họp. Họp xong, lúc này cô ta vốn là có thể về nhà rồi.

Từ tầng hai đi xuống, trông thấy ở tầng một có nhân viên còn đang dọn dẹp vệ sinh, nơi đó có vài ba cánh hoa trên sàn nhà, trăng trắng mịn mịn.

Bỗng nhiên cô ta cảm thấy thật khó chịu.

Lần trước ở sơn trang Trung Trì, biết được Nam Nhược cùng Bùi Kính với Hà Xương đi tới chỗ bìa rừng, kỳ thật cô ta cũng qua đó tìm thử.

Thời điểm tìm ra Bùi Kính đang ngồi ở sân sau thì cô ta lén nghe được bọn họ nói rằng, Nam Nhược chạy về phía sau rồi.

Cô ta lại tiếp tục cố ý đi về phía sau, muốn tìm cho ra Nam Nhược.

Không hề nghĩ tới, bị thư kí Trương đứng canh giữ ở đó ngăn cản.

Phương Nhã Phi lấy làm nghi ngờ, còn hỏi thư kí Trương có nhìn thấy Nam Nhược hay không.

Thư kí Trương không trả lời câu hỏi đó của cô ta mà chỉ nói: “Bên trong là nhà riêng của Thẩm tổng, xin cô Phương vui lòng dừng chân.”

Không biết tại sao nhưng, Phương Nhã Phi chính là cảm thấy thấp thỏm không yên.

Quả nhiên, mãi cho đến khi mọi người trong buổi tiệc lần lượt ra về hết, cô ta đều không hề nhìn thấy Nam Nhược. Bèn cố ý đi tìm Bùi Kính hỏi thăm tin tức.

Thật giống như Bùi Kính nghe được gì đó từ chỗ thư kí Trương, cười cười trả lời: “Nam Nhược? Giờ đoán chừng cô ấy có muốn đi cũng không đi được.”

Phương Nhã Phi nhanh chóng rõ ràng.

Sợ rằng, kế hoạch của đám bọn họ đã thành rồi.

Cô ta cứ vậy bỏ nhỡ cơ hội có ngay trước mồm, trơ mắt nhìn Nam Nhược leo lên giường Thẩm Ý Đông.

Phương Nhã Phi đứng ở sảnh lớn tức đến độ hai tay nắm chặt thành quyền.

Cô ta không cam tâm.

Ở một diễn biến khác, Nam Nhược cùng với Ngô Già đi theo Thẩm Ý Đông tới văn phòng của anh.

Cũng giống hết thảy các ông chủ lớn, văn phòng của Thẩm Ý Đông tọa ở tầng lầu cao nhất. Bên trong được bố trí tối giản đến mức vừa bước vào liền có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo vốn có từ anh, chỉ vỏn vẹn hai gam màu, tường trắng hợp cùng ghế sofa đen.

Hoàn toàn là phong cách của Thẩm Ý Đông.

Không dây dưa dài dòng, trắng đen rõ ràng.

Sau khi vào văn phòng, Thẩm Ý Đông đi tới ghế đằng sau bàn làm việc ngồi xuống.

Chiếc ghế da màu đen to lớn vì chịu đựng sức nặng của anh mà hơi hơi ấn xuống. Anh khoanh hai tay trước ngực ngẩng đầu lên, đánh cằm về phía ghế sofa đen dài bên cạnh, ra hiệu cho Nam Nhược ngồi xuống.

Nam Nhược ngước mắt nhìn anh. Ở trước mặt nhiều người như vậy, thật hiếm lúc mới thấy cô cho anh mặt mũi đi tới ghế sofa ngồi xuống.

Ngô Già cũng ngồi xuống theo.

Rất nhanh thư kí đã mang vào hai ly cà phê, đặt trước mặt bọn họ. Ngô Già cầm lên uống một ngụm nhỏ.

“Thật may khi có thể cùng Thẩm tổng kí hợp đồng, đấy thật sự là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”

Ngô Già lên tiếng trước, “Thẩm tổng có thể yên tâm, mấy năm gần đây địa vị của Nam Nhược chúng tôi ở trên trường quốc tế luôn ổn định tăng tiến, tiếng tăm cũng đã khác xưa. Chỉ cần được bồi dưỡng đầy đủ, chắc chắn có thể tạo ra được nhiều lời ích cho công ty.”

Một tay Thẩm Ý Đông đặt trên bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

“Điều này, tôi hoàn toàn tin tưởng.” Khóe miệng anh mang theo ý cười, “Lịch trình năm ngoái của cô Nam tôi đã xem qua. Không thể không thừa nhận, cô Ngô thật đúng là một quản lí rất chuyên nghiệp. Có cô dẫn dắt, tiền đồ cô ấy liền không thể đo lường. Chỉ là…”

Anh cố ý ngừng lại, tầm mắt rơi trên người Nam Nhược, “Năng lực của cô Nam đây cũng không tệ. Tại buổi biểu diễn lần trước của M.J, tôi đã được tận mắt nhìn thấy.”

Chân dài như thế, eo cũng nhỏ mềm tinh tế như thế.

Nhưng những này bây giờ không thể nói ra.

Anh chỉ có thể nói, “Catwalk đi rất là tốt.”

Nam Nhược cười “Hì hì” hai tiếng. Mọi người tròn xoe mắt nhìn cô.

Cô ngước mắt, “Thẩm tổng hiểu biết thật là nhiều.”

Vẻ mặt Thẩm Ý Đông bày tỏ một kiểu ‘Ông đây vô địch thiên hạ không gì là không biết’, “Cũng bình thường thôi.”

Ý cười trên môi Nam Nhược càng thêm sâu.

Anh run lên. Như thế nào lại có cảm giác vẻ mặt người đó rất là trào phúng chứ!

Tác giả có lời muốn nói:

[Liên quan đến công việc cùng sở thích.]

1.

Một tối nào đó của N năm sau.

Đông ca: Vợ ơi, đến đây catwalk một lượt cho anh xem đi.

Em gái Nam: Anh coi em là đứa ngốc à?

Đông ca:???

Em gái Nam: Não em cũng không có hỏng, không có chuyện mắc mớ gì phải đi ghẹo anh.

Đông ca: … …

Đêm đó, ngược lại em gái Nam mới chính là người bị ghẹo. Cả một đêm đều không thể leo xuống.

2.

Em gái Nam: Ơ ôi, nghe nói anh còn biết bắn sủng nhỉ?

Đông ca: Đó là hiển nhiên.

Em gái Nam: Nhìn cái vẻ vênh vênh tự đắc cằm vểnh tới trời của anh, chắc là bắn súng rất lợi hại nhỉ?

Đông ca: Cũng bình thường thôi. Một phát trúng đích.

Không phải vậy – –

Tiểu ngọt ngào nhà Đông ca làm sao tới ah…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi