PHÔI SỦNG

Thẩm Ý Đông thật nghi ngờ, Nam Nhược hẳn là đang cười cợt anh không hiểu thế nào là “nhị thế tổ”(*) còn muốn ở chỗ này lòe ra bộ sỏi đời đi.

(*) Nguyên văn “二世祖”: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền bố mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.

Giọng anh lạnh lùng, “Trông qua sắc mặt của cô Nam Nhược đây, có vẻ như không tin tôi là có thường thức với sàn catwalk nhỉ. Hay là cô không tự tin vào chính mình?”

Nam Nhược nhún vai, “Nào dám ạ.”

Giờ còn đang ở trước mặt nhiều người, tạm thời anh không muốn so đo với cô vấn đề này.

“Hôm nay là tôi bảo cô Ngô đưa cô Nam đến công ty. Một là để cho các cổ đông trong công ty biết đến cô, cũng chính là trình diện thôi, về sau có gặp nhau bên ngoài cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hai là muốn nói về chuyện chụp ảnh bìa cho《Magazine》vào tuần tới.”

Vừa nói đến công việc, Nam Nhược liền nhanh chóng tạm gạt chuyện cá nhân sang một bên.

“Dù sao thì《Magazine》cũng được coi là tạp chí dẫn đầu xu hướng thời trang ở trong nước, họ muốn chụp ảnh tạp chí, mặc kệ là chụp ảnh trang bìa hay là chụp ảnh trang thường, thì vẫn luôn được bảo mật tuyệt đối. Kể cả khi chúng ta là đối tác của họ đi chăng nữa, nếu vẫn chưa đến ngày tiền kì chụp ảnh, thì họ vẫn sẽ không thông báo chủ đề ảnh chụp cho chúng ta biết.”

Ngô Già gục gặt đầu, về điểm này cô ấy đã sớm rõ. Cho nên cô ấy mới phải tự mình xem hết thảy các ảnh bìa của《Magazine》 trong một năm trở lại đây, hòng muốn đoán thử phong cách chụp hình của họ là gì.

Chính là để cho Nam Nhược chuẩn bị một chút.

Thẩm Ý Đông liếc qua Ngô Già, tức thì biết rằng cô ấy cũng rõ điểm này.

Anh thở dài, “Dựa theo những phong cách chụp trước đây của《Magazine》, đại khái có thể nói bọn họ đi theo góc nhìn quốc tế đi.”

“Chính là nó.” Ngô Già tỏ ý tán thành.

“Có điều – –”

Một tiếng này của Thẩm Ý Đông, đủ khiến Ngô Già và Nam Nhược tập trung hết thảy sự chú ý lên người anh.

Anh chống khuỷu tay lên sofa, ngón tay đặt bên khóe môi, “Cá nhân tôi lại nghĩ rằng. Lần này bọn họ sẽ thay đổi phong cách chụp. Hẳn là sẽ dựa theo Nam Nhược mà lên một concept khác.”

“???”

Ngô Già cau chặt hai đầu mày, “Xin hỏi Thẩm tổng, tin tức này có đáng tin không?”

“Đáng.” Thẩm Ý Đông nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt Ngô Già, “Nhiếp ảnh gia lần này là một người bạn tốt của tôi. Anh ta gần như là người phụ trách chụp chính cho《Magazine》. Bọn họ đã quyết định ảnh bìa kỳ này, sẽ dùng loại váy “vải gạt” làm concept chủ đề.”

“Váy vải gạt?” Nam Nhược không hiểu.

“Cho dù trước kia định hướng của《Magazine》không phải là thời trang hiện đại thì, cũng là sử dụng những mẫu phục cổ(*) làm nên thương hiệu của bọn họ. Như thế nào sẽ dùng “váy vải gạt” làm concept ảnh bìa?”

(*) Phục cổ: Khôi phục lại những giá trí cổ, những gì thuộc về thời kì trước.

Trái lại Ngô Già lại là người thông thấu hơn cô nhiều, “Dựa theo những tin tức thời trang gần đây chị đọc được, dường như có một nhà thiết thời trang mới nổi tên là Vu Giá Sa. Cách đây không lâu vừa nhận được một giải thưởng thiết kế quốc tế. Cho đến nay hầu hết các thiết kế của cô ấy, hơn phân nửa là sử dụng loại vải gạt làm chủ đề.”

Nghe xong, Thẩm Ý Đông hững hờ cười, “Không hổ danh là quản lí.”

Chút vấn đề nhỏ ấy cũng tìm hiểu cho ra.

Rốt cục Nam Nhược cũng hiểu, “《Magazine》là muốn nâng Vu Giá Sa?”

Đang ngồi trên ghế làm việc bằng da, Thẩm Ý Đông hơi di chuyển chiếc ghế, nhìn về phía Nam Nhược tiếp đến anh chỉ ngón trỏ về hướng cô.

“Thật may vẫn còn không ngốc lắm.”

“…” Ngốc cái đầu anh í.

“Lần này ảnh bìa và ảnh bên trong của《Magazine》sẽ không chung một concept. Cho nên, phong cách chụp hình cũng sẽ khác nhau. Từ bây giờ hết thảy các bài tập cô ấy đang luyện, đều dừng lại cho tôi. Tìm một giáo viên khác, những ngày này cùng chuyên gia định hình lại cơ thể.”

Nam Nhược gục gặt đầu. Nếu đã biết phong cách chụp ảnh bìa đã thay đổi, vậy thì kế hoạch của bọn họ hiển nhiên cũng phải thay đổi sao cho phù hợp.

Này không thành vấn đề.

“Bên cạnh đó, tôi sẽ để thư kí Trương gửi hết những tư liệu ảnh chụp về váy vải gạt trong hai năm qua cho cô. Vẫn còn vài ngày nữa, cô vẫn đủ thời gian để xem tư liệu.”

“Không cần.” Nam Nhược không chút do dự từ chối.

“Tuy rằng những tư liệu đó đều là thành quả mà người khác đã chụp, xem xong có thể giúp hình ảnh chúng ta chụp ra càng đạt được hiệu quả hơn. Nhưng mấy này sẽ rất dễ dàng mô phỏng, như vậy tôi sẽ hoàn toàn không tìm được chính mình trong những short hình nữa.”

Thẩm Ý Đông chau mày, nhìn về phía cô. Ánh mắt tựa như đang hỏi: “Bằng không em muốn làm sao?”

“Tôi sẽ có cách của riêng tôi, tôi sẽ tự tìm ra cảm giác của mình.”

Trái lại Ngô Già đứng ra nói, “Phương hướng Thẩm tổng vạch ra giúp chúng tôi thật sự rất tốt rồi. Có điều ở khía cạnh chụp ảnh này, chúng tôi sẽ tự mình xem xét.”

“Ok. Vậy tôi sẽ chờ kết quả của các cô.”

Cuộc họp cứ vậy mà kết thúc.

Thẩm Ý Đông nhìn Ngô Già nói, “Liên quan đến sự phát triển của Nam Nhược ở công ty, vẫn còn một số vấn đề nhỏ khác, tôi sẽ để thư kí Trương bàn bạc với cô Ngô đây.”

Thư kí Trương nhanh tay lẹ chân lòi đầu ra, “Cô Ngô, làm phiền cô đi theo tôi đến phòng hội nghị một chuyến?”

“Đi thôi.”

Ngô Già nhìn Nam Nhược một chút, lờ mờ như hiểu ra thứ gì. Nhưng cô ấy cũng không nhiều lời, vỗ vỗ vai cô, “Vậy em ở đây trò chuyện với Thẩm tổng nhé.”

Nam Nhược thầm lườm cô ấy một cái.

Không biết người này muốn làm cái gì nữa.

Thư kí Trương cùng Ngô Già đi ra ngoài, còn đặc biệt thân thiết đóng cửa lại giúp bọn họ.

Nam Nhược bình tĩnh ngồi ở ghế sofa, người cô hơi hơi nghiêng sang phải, tựa nửa thân trên vào ghế sofa.

Hôm nay cô mặc một áo sơ mi lụa màu lam nhẹ, rất mềm mại. Men theo dáng ngồi hơi nghiêng của cô, áo sơ mi mềm mại rũ xuống, như ẩn như hiện ra đường cong hoàn mỹ bên eo.

Tầm mắt Thẩm Ý Đông dừng lại ở ngay eo cô trong một chốc lâu, rồi mới chầm chậm di lên trên, đi đến khuôn mặt cô.

Ngón tay còn không an phận gõ lên mặt bàn.

Thanh âm rất nhẹ. Tách. Tách. Tách.

Ngay lúc tầm mắt anh đậu trên gương mặt cô, liền trông thấy khóe môi cô hơi hơi mỉm cười, trong đôi mắt như vấp phải dải ngân hà tụ cả vạn vì sao, vô cùng rực rỡ.

Khóe miệng cô giương lên, cười đầy lễ phép hỏi anh: “Nhìn đủ rồi nhỉ? Thẩm tổng.”

Ngón tay đang gõ bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt mười phần bình tĩnh, “Vẫn không đủ.”

“Vậy làm sao bây giờ đây? Tôi cũng không có ý định ngồi ngốc ở đây làm người mẫu cho anh nhìn.”

Anh bật cười ra tiếng, hai tay vòng trước ngực, đứng lên, đi tới trước mặt Nam Nhược.

“Được thôi. Vậy bây giờ tính hết đi nào, những thứ cô Nam nợ tôi ấy.”

Anh đứng, Nam Nhược ngồi.

Tầm mắt hơi hơi nằm ngang, tức thì rơi xuống cái vị trí nào đó trên người anh.

Cô cười đến càng quỷ dị, “Tôi trông ra trạng thái của Thẩm tổng đây thật sự tốt ah. Nơi nào mới cần tôi bồi chứ? Sẽ không phải Thẩm tổng có cái bệnh gì không tiện nói ra nhá, rồi trùng hợp gặp phải chuyện này, cho nên liền xuôi thuyền cố ý đẩy sang tôi đi?”

Anh tức đến bật cười.

Khom lưng, bàn tay phải đặt trên ghế sofa, mặt áp gần đến mặt cô, khóe miệng như có như không dán lên má cô.

Giọng anh rất nhẹ, “Ông đây có cái bệnh gì không tiện nói ra hay không, lẽ nào em không phải là người rõ nhất sao. Làm sao, ngày ấy nhiêu đó sức vẫn còn chưa đủ?”

Nam Nhược khẽ hừ trong lòng mắng trên dưới anh một lượt.

Má nó, vẫn không nghĩ ra cái người này, bây giờ mức độ xấu hổ của anh đã đạt đến cái trình này rồi.

Trông thấy nét khó chịu hiện trên mặt cô, tâm tình Thẩm Ý Đông trái lại càng thêm thoải mái.

Ánh nhìn của anh đóng đô trên gương mặt cô.

Gương mặt cô gầy gò, tựa như có một điêu khắc gia nào đó gọt ra những đường sắc ngọt tạo nên các góc cạnh rõ ràng. Có lọn tóc màu nâu đi lạc ở cổ…

Thẩm Ý Đông cắn chặt hàm dưới, cố gắng kiềm chế cỗ xung động muốn vươn tay ra giúp cô vén sợi tóc đi lạc kia.

“Tôi còn chưa tính xong nợ với em đâu.”

Nam Nhược lườm anh, “Thẩm tổng, tôi với anh có cái nợ gì cần tính à?”

“Món nợ giữa tôi và em mới nhiều đấy!”

Lúc nào cũng trêu ông đây.

Trêu xong liền xách mông chạy.

Hồi về liền lúc nào cũng chọc ông đây tức anh ách.

Nợ ngày một nhiều nhưng một khoản còn chưa tính với em đâu.

Nam Nhược nhìn thẳng vào mắt anh, “Thẩm Ý Đông, rốt cục là anh muốn làm gì?”

Tận trong nơi thăm thẳm của con tim không có nói ra.

Thẩm Ý Đông nhìn cô đăm đăm, “Tôi muốn làm gì, con tim em thật sự không biết chút nào sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Em gái Nam: Anh rốt cục là muốn làm gì?

Đông ca: Anh muốn làm gì… em còn không biết à?

Cởi thắt lưng…

Ngày hôm nay phải để cho em nhớ rõ ông đây lợi hại như thế nào!

Byy có lời muốn nói:

Các cậu nếu ai theo bộ truyện “Tùy hứng gặp kiêu ngạo” ngày trước Byy chuyển ngữ sẽ biết nhân vật Lam Diệu Dương trong truyện, văn án truyện về Lam ca Byy từng dịch trong bộ Tùy hứng.

Hiện tại Phong Phong đang viết truyện về nhân vật này, tên truyện “Nắng hạn gặp mưa to.”

Các cậu cứ search tên Phong Phong là ra í mà, truyện này đang có nhà edit. Các cậu ủng hộ nhà đó nhé. =))

Chú thích: Váy vải gạt (hiểu nôm na tựa váy lưới nhiều tầng hoặc váy lưới xếp li…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi