PHONG CẢNH GIẤU TRONG HỒI ỨC

Buổi trưa, trong lớp học không có nhiều người. Một cô gái bước ra khỏi lớp học, tay trái cầm cây bút chì bấm, tay phải cầm một xấp danh sách. Lúc này, rốt cuộc Từ Bạch cũng nghe thấy được cuộc nói chuyện của cô ấy và Tạ Bình Xuyên.

Bạn nữ đó hỏi: "Tạ Bình Xuyên, cậu đồng ý rồi hả?"

Tạ Bình Xuyên nói thật: "Nếu không ai sẵn lòng đi thì tớ có thể dạy thay một học kỳ."

Bạn nữ đó cau mày, hình như không tán thành lắm.

Cô ấy đứng cùng hướng gió, tóc bị gió thổi hơi rối. Cô ấy vừa dùng tay vuốt tóc, vừa tiếp tục đề tài của họ: "Cực cho cậu rồi Tạ Bình Xuyên, tụi mình vì muốn xin đi Mỹ học mới đi hỗ trợ dạy học với phục vụ cộng đồng, ai dè bây giờ....."

Cô ấy chợt dừng lại, bất bình thay cậu, nói: "Cậu cũng làm một học kỳ rồi, vậy mà giáo viên đội tình nguyện vẫn làm phiền cậu. Mấy thầy cô này vô dụng quá rồi đấy, họ ăn không ngồi rồi hết à?""

Từ Bạch đứng sau Tạ Bình Xuyên, bởi vì trong miệng cô đang ngậm kẹo dâu nên cô không nói gì, nhưng trong lòng cô lại biết rất rõ. Học kỳ trước, Tạ Bình Xuyên đã bắt đầu đến giảng dạy tại một trường tiểu học ở ngoại ô, dạy trẻ em là con của dân nhập cư, thế nên tuần nào cũng có ba ngày nhìn anh rất mệt mỏi.

Người tổ chức hoạt động này là một giáo viên khoa Quốc tế của trường cấp 3. Ban đầu, dựa theo quy định của họ, thời gian tham gia chỉ là một học kỳ, nhưng vì số lượng ứng viên trong học kỳ này rất ít, Tạ Bình Xuyên đứng ra bổ sung. . ||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||

Bạn nữ kia cũng nói: "Tạ Bình Xuyên, số lượng người vẫn chưa đủ đâu hả? Không thì thế này đi, tớ với cậu hai đứa mình cùng ra ngoại thành.""

Nhưng Tạ Bình Xuyên lại nói: "Gián chỗ đó biết bay.""

(Editor: từ chối người ta quá đáng hết sức lun á =))))))

Anh chậm rãi giơ một bàn tay lên, ước lượng đến đỉnh đầu Từ Bạch: "Có thể bay cao cỡ này." Sau đó sờ đầu Từ Bạch: "Đậu trên tóc."

Từ Bạch đang ngậm kẹo dâu, vốn đang rất vui vẻ... nhưng không biết vì sao, cô chợt thấy đỉnh đầu hơi ngứa.

Trên tầng cao nhất, ánh mặt trời vô cùng sáng sủa, có trời xanh có mây trắng, gạch men sứ trên tường sáng chói, nhưng mặt của bạn nữ đứng đối diện thì cứng ngắt.

Trên đời này làm gì có cô gái nào thích gián, bạn nữ đó cũng không phải ngoại lệ. Nụ cười của cô ấy trở nên vô cùng ngại ngùng, hai tay nắm chặt làn váy rồi buông ra; "Này, Tạ Bình Xuyên, cậu không nói giỡn với tớ đâu hả? Đừng đùa thế này, không vui chút nào.""

Tạ Bình Xuyên nói: "Có thể thấy chuột ở góc tường, mùa đông không có máy sưởi. Để đốt ong trong phòng, giáo viên buộc phải đi lượm than củi. Trước khi tham gia hoạt động này, tớ cũng không nghĩ tới sẽ có trường học kiểu này." Anh tạm dừng một lát, sau đó lại hỏi: "Cậu nhìn tớ giống đang nói đùa không?"

Không nhận được câu trả lời, cho nên giọng nói của anh càng nhẹ nhàng hơn: "Cậu nói không sai, đúng là còn thiếu một giáo viên tiếng Anh, tớ thay họ cảm ơn cậu đến giúp đỡ. Chừng nào cậu rảnh?"

Tạ Bình Xuyên là kiểu người khó đoán, anh rất hiếm khi cư xử nhẹ nhàng thế này.

Nhưng bạn nữ đối diện lại rất tỉnh táo, không hề cảm thấy bối rối, ngược lại còn rất bình tĩnh nói: "Ấy, xin lỗi nhé, lúc nãy tớ quên nói, dạo này bắt đầu điền đơn xin nhập học rồi, tớ bận quá."

Tạ Bình Xuyên cười khẽ.

Cậu nói: "Chúc cậu nộp vào được trường đại học tốt."

Bạn học nữ đó trề môi, xoay người quay vào lớp.

Quý Hành nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, vỗ vai Tạ Bình Xuyên: "Tao rảnh nè, dạo này tao ở không lắm, hỏi đội trưởng của mày giùm tao cho tao dự thính vài tiết được không?""

Từ Bạch nói: "Anh cũng muốn đi hỗ trợ dạy hả?"

Quý Hành gài chặt đồng hồ đeo tay, chống tay lên bệ cửa sổ. Cậu dùng sức một chút, ngồi lên bệ cửa.

Tuy đã mười tám tuổi nhưng chẳng ra dáng gì cả, lúc nào cũng trông lười biếng, cà lơ phất phơ. Từ một góc độ nào đó, cậu và Tạ Bình Xuyên hoàn toàn trái ngược, nhưng lại giống nhau ở chỗ, nói chuyện thật thật giả giả lẫn vào nhau.

Quý Hành hơi ngẩng đầu, gõ gõ vào gạch men sứ: "Ừa, anh muốn hỗ trợ dạy, tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa mới dễ xin vào đại học. Nhưng mà tụi này thi đấu có giải rồi, vất vả thế này làm gì nữa. Tạ Bình Xuyên, mày không muốn thoải mái chút sao?""

Tạ Bình Xuyên trả lời: "Mày nghĩ thoải mái là gì, không có gì để làm à?"

Quý Hành cười trêu: "Sếp Tổng, sau này mày lớn nhất định là người cuồng việc."

Ngay cả Từ Bạch cũng không biết liệu Tạ Bình Xuyên có thể trở thành người cuồng việc trong tương lai hay không. Thế nhưng giữa trưa hôm đó, sau khi cô và Giản Vân về lớp, Tạ Bình Xuyên đã nhắn tin cho cô, bảo cô chiều nay không cần chờ anh về chung.

Lý do rất đơn giản, Tạ Bình Xuyên và Quý Hành phải đi ra ngoại thành.

Họ ngồi xe buýt lớn của trường. Trên đường đi, Quý Hành có chút phấn khích. Cậu xắn tay áo lên rất cao, lộ ra cánh tay rắn rỏi, sau đó khiêu khích Tạ Bình Xuyên: "Này, Tạ Bình Xuyên, vật tay với tao.""

Tạ Bình Xuyên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: "Tao nhận thua."

"Đừng hèn vậy chứ." Quý Hành kéo tay áo anh, "Ai thua thì hôm nay lúc dạy phải chọc học sinh cười ba lần."

Giọng của Quý Hành hơi lớn, giáo viên ngồi ở phía trước nghe thấy, quay đầu lại nhìn cậu.

Xe buýt đã chạy ra khỏi thành phố, nhà cao tầng dần biến mất. Tạ Bình Xuyên thoáng nhìn ra cửa sổ, sau đó lấy giáo án trong cặp ra, đặt lên tay Quý Hành.

"Mày biết đó, tụi mình tới đó để dạy học." Tạ Bình Xuyên lời ít ý nhiều.

Quý Hành ngầm hiểu câu tiếp theo của Tạ Bình Xuyên hẳn sẽ là: "Tụi mình không phải đến để làm trò đâu."

Quý Hành không khỏi thở dài một hơi: "Ngày đầu tiên tao tới, cũng chưa chuẩn bị gì, chỉ có thể làm không khí sôi động để mấy đứa nhỏ vui vẻ chút.""

Lý do của Quý Hành lay chuyển Tạ Bình Xuyên.

Tạ Bình Xuyên miễn cưỡng đưa tay ra. Anh đặt khuỷu tay lên tay vịn, thậm chí không thèm vén tay áo lên, dáng vẻ từ bỏ tranh đấu ai muốn giết thế nào thì giết.

Nói thật lòng, tuy Quý Hành đã hợp tác với Tạ Bình Xuyên nhiều năm, nhưng cậu vẫn hơi khó chịu với cậu bạn mình. Cậu luôn muốn áp chế nhuệ khí của Tạ Bình Xuyên, muốn kéo cậu bạn từ trên mây xuống mặt đất, nhét cho cậu chút không khí của người phàm.

Bây giờ đúng là một cơ hội tốt.

Trong lòng Quý Hành có chút hào hứng.

Cậu nắm bàn tay của Tạ Bình Xuyên, hai người âm thầm thi đua trên xe. Quá trình cũng không dài, bởi vì chẳng bao lâu sau, Tạ Bình Xuyên dùng ưu thế áp đảo, ấn tay của Quý Hành xuống tay vịn.

Quý Hành kêu một tiếng: "Mày lấy đâu ra nhiều sức vậy?"

"Mày thua." Tạ Bình Xuyên cứ như đang an ủi bạn, "Đừng tự trách, ày có thể làm không khí sôi động mà không cần thấy gánh nặng tâm lý."

Tạ Bình Xuyên là một người phức tạp. Có lúc nhìn anh như người tốt, có khi lại vô cùng xấu xa – chẳng hạn như lúc này.

Chút hào hứng trong lòng Quý Hành cũng trở thành chút ủ rũ. Cậu không khỏi trách móc: "Tạ Bình Xuyên, mày không giống như người có thể chăm tốt em trai em gái. Mày nhìn mày đi, nhường người khác cũng không biế, mày thường xuyên bắt nạt Tạ Từ Bạch đúng không?"

Vì trước mặt Quý Hành, Tạ Bình Xuyên từng gọi "Tiểu Bạch" vài lần, sau đó Từ Bạch lon ton chạy tới, hơn nữa cô cứ mở miệng ra là ""anh ơi"", thế nên Quý Hành cứ thế cho rằng tên của Từ Bạch là "Tạ Tiểu Bạch".

Tuy nhiên, Tạ Bình Xuyên nói ra sự thật: "Tên đầy đủ của em ấy là Từ Bạch, tao với em ấy không có quan hệ huyết thống.""

Quý Hành ngẩn người vài giây mới hỏi: "Em ấy là con dâu nuôi từ bé của nhà mày?"

(Editor: Chuẩn hong cần chỉnh lun =)))))

Tạ Bình Xuyên nói không cần nghĩ: "Làm gì có chuyện tốt vậy.""

Sau khi một hỏi một đáp, cả hai đều yên lặng nghĩ ngợi.

Tạ Bình Xuyên rất ít khi nhắc đến chuyện riêng của mình. Hoàn cảnh gia đình, nơi làm việc của bố mẹ, thu nhập và tiền tiết kiệm của anh, cho đến giờ, đều là bí mật chưa được bật mí.

Quý Hành nuốt nước bọt, nói chuyện khác: "Tao nghe giáo viên nói mày dạy tiếng Anh, vì tao chưa xác định nên có thể dự thính lớp mày."

Tạ Bình Xuyên kéo tấm màn cửa sổ, đầu tiên là nói: "Tụi mình sắp tới rồi." Sau đó nói: "Chiều nay tao có hai tiết, mày muốn dự thính à?"

Quý Hành gật gật đầu.

Lúc họ đến nơi là vừa qua hai giờ trưa. Ngồi xe hơn hai tiếng, Quý Hành nóng lòng thả lỏng bản thân. Mới vừa xuống xe, cậu đã đeo cặp chạy mất dạng.

Sau đó cậu dừng ở cổng trường tiểu học – nếu có thể gọi đây là trường tiểu học.

Tạ Bình Xuyên đi ngang qua cậu, trên tay còn cầm hai cuốn giáo án.

Mặt đất không phải gạch men, chỉ có đất cát vàng. Trường học có hai tầng, cũng không biết có mấy lớp. Nói đây là trường học, không bằng nói là một vùng đất hoang được bọc lại bởi hàng rào thì đúng hơn, nằm trong một khu dân nghèo ở ngoại thành, không mang lại nhiều tiện lợi cho người xung quanh.

Lú này đang trong giờ học, trên sân thể dục không có người lớn. Mười mấy đứa trẻ rượt nhau đùa giỡn làm cát bụi dưới đấy bay khắp nơi.

Bọn trẻ đang chơi "Diều hâu bắt gà con". Đóng vai "diều hâu" là một cậu bé tám chín tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi không vừa người, tay áo dính đầy vết ố vàng từ nước mũi khô lại.

Có lẽ là vì quá nhập vai, cậu bé chạy rất nhiều vòng, muốn bắt được một bạn học. Nhưng lúc xoay người, cậu bé bị vấp, té "bụp" một cái xuống đất.

Tạ Bình Xuyên đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống.

Anh kéo tay của cậu bé, nhìn thấy cổ tay cậu bị trầy do sượt qua đá. Bên cạnh có một đứa trẻ khác gọi "thầy Tạ", nhưng thầy Tạ ít khi nói cười lại trả lời: "Lúc mấy em chơi trò chơi phải chú ý an toàn trước tiên.""

Tuy Tạ Bình Xuyên ít cười ít nói, nhưng không hề làm người khác sợ hãi.

Vấn đề này rất dễ hiểu, có hai lý do chính: một là vì anh còn trẻ, hai là vì anh đẹp trai.

Lúc Quý Hành bước đến, chỉ thấy Tạ Bình Xuyên lấy băng keo cá nhân trong cặp ra. Tạ Bình Xuyên xé bao ngoài, dán băng keo cá nhân lên tay cậu bé, dán xong còn hỏi thêm một câu: "Đau không?"

Vốn chỉ là trầy xước một chút thôi, cậu bé đó không hề để ý, đáp: "Dạ không."

Tạ Bình Xuyên sờ sờ đầu cậu bé: "Sắp tới giờ học rồi, về lớp đi.""

Anh nói xong, đám trẻ đó lập tức giải tán.

Quý Hành đứng một bên, nói ra lòng mình: ""Hình như tao có thể nhìn ra cách mày dạy con trai sau mấy chục năm nữa.""

Tạ Bình Xuyên đứng lên, nói đùa với bạn: "Vậy mắt mày đúng là tinh thật.""

Buổi trưa, trời quang mây trắng, trên sân không có bao nhiêu người. Chuông ở góc tường vang lên vài tiếng, nhưng âm thanh lúc có lúc không. Bình Xuyên nhìn thoáng qua đồng hồ, bước đi trên đất cát vàng lên hành lang phòng học.

Trong phòng có một nhóm học sinh. Bọn trẻ có chiều cao khác nhau, tuổi cũng không giống nhau. Đang là cuối hè đầu thu, mấy đứa trẻ vẫn mang dép lê, đặt chân trên sàn xi măng, lắc lư chiếc ghế nhựa.

Quý Hành sửng sốt trong chốc lát, sau đó lấy một chiếc ghế nhựa, chủ động xuống cuối hàng ngồi.

Khác với Quý Hành, Tạ Bình Xuyên bước lên ba bậc thang bục giảng.

Tiết này là tiết tiếng Anh. Đối với người nói tiếng Anh lưu loát như Tạ Bình Xuyên, dạy chương trình tiểu học không phải là một chuyện khó khăn. Ngoài nội dung bài học, anh còn chuẩn bị hoạt động tương tác – có cuộc thi hỏi đáp tặng thưởng, dường như rất được bọn trẻ yêu thích.

Vài phút trước giờ tan học, anh ôn lại từ vựng cho bọn trẻ. Ngay cả Quý Hành cũng không ngờ rằng, người vừa kiêu ngạo vừa cố chấp như Tạ Bình Xuyên sẽ kiên nhẫn cho học sinh tiểu học đọc lại mấy bài khoá ấu trĩ một lần nữa.

Trường không có máy ghi âm và loa. Người phụ trách phát âm chính xác trong tiết học này, chỉ có Tạ Bình Xuyên đang đứng trên bục giảng.

Sau khi kết thúc tiết học, anh đi đến cuối lớp. Quý Hành vẫn đang rung chân, Tạ Bình Xuyên hỏi: "Mày tính thế nào, học kỳ này có chắc muốn tham gia hoạt động không?""

Anh muốn "chiêu mộ" Quý Hành, cho nên nói thêm: "Lúc nộp đơn đại học, có thể giúp lý lịch của mày xuất sắc hơn.""

Quý Hành đeo cặp đi ra khỏi lớp: "Mày thôi đi, cứ muốn dụ tao lên thuyền tặc."

Bên cạnh có một cô bé cột tóc hai chùm, rất chăm học, hỏi: "Thầy Tạ ơi, hai người đang nói gì vậy ạ?"

Thầy Tạ cố ý nói lớn: "Đang thảo luận tầm quan trọng của thầy Quý."

Quý Hành cười nhạo: "Mày đứng nói dối cô bé.""

"Bộ không phải sao?" Tạ Bình Xuyên đứng ở cửa lớp, nói một cách thẳng thắn, "Hoặc là mày cảm thấy, tham gia mấy hoạt động kiểu này chẳng có ý nghĩa gì, như muối bỏ biển."

Anh đeo cặp một bên vai, đưa ra một vấn đề: "Nói tao nghe mục đích của giáo dục là gì?"

Mục đích của giáo dục là gì, có lẽ là báo đáp xã hội, hơn nữa còn phục vụ xã hội, như một mạch điện tuần hoàn. Hoặc là để học sinh có thể tư duy độc lập, làm họ trở thành người tích cực, để họ an cư lạc nghiệp, không xem nhẹ bản thân, mang lại tác động tích cực cho người xung quanh.

Tiếc là tài nguyên trên đời này không đồng đều, bên trọng bên khinh. Không thể xem thường sự phân hoá giàu nghèo, vì nó được thể hiện rất rõ.

Thế nên Quý Hành thầm nghĩ, hoạt động này của Tạ Bình Xuyên, tuy góp ít sức, nhưng vẫn giàu ý nghĩa.

Quý Hành phất tay: "Được được được, tao cũng tham gia." Cậu đứng cạnh Tạ Bình Xuyên: "Trước giờ sao tao không phát hiện ra, mày ấy, thật ra chính trực lắm."

_________________

Tác giả nói:

Lúc tôi đi hỗ trợ dạy học hồi thời sinh viên là hồi tầm 2012, bây giờ sếp Tạ làm là có hơi sớm. Vì là bối cảnh hư cấu, nếu có tương đồng cũng chỉ là trùng hợp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi