PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT (TRÙNG DƯƠNG VƯƠNG CẦU KIẾN PHU NHÂN)

Trong một khu biệt thự trắng, cạnh cửa sổ có rèm cửa trắng tinh đơn giản, ở nơi cao nhất của ngôi nhà được tách ra khỏi biệt thự, tạo nên sự bình lặng yên bình tới mức an toàn, bước vào cánh cổng to lớn của khu biệt thự cổ kính đó, điều đầu tiên đập vào mắt chính là vẻ đẹp mê hoặc , như  một bức tranh nghệ thuật hình ảnh tựa như tranh của người phụ nữ cạnh cửa sổ, toát lên một cảm giác trống trải cô đơn và tĩnh lặng, vẻ đẹp khiến ai cũng phải ngước nhìn mà không nỡ rời, đó không phải là vẻ đẹp bình thường của một người phụ nữ hiện đại dễ dàng có. đó cũng không phải vẻ đẹp nhân tạo mà có thể làm nên, người phụ nữ nhẹ nhàng , bình lặng như cành liễu ,nổi bật với làn da trắng mịn màng như cành hoa lê , tựa như ở xa đã ngửi thấy mùi thơm tự nhiên toát ra từ làn da mềm mại, hương thơm không thể nào tìm thấy ở bất kì loại dầu thơm nào, mÀ ĐÓ chính là hương thơm tự nhiên, nhẹ nhàng, không quá nồng nặc khiến người cạnh dễ dàng nhàm chán, mà đó chính là hương  thơm dễ dàng gây nghiện, mùi hương ngào ngạt làm rung động lòng người, chính là hương khí độc nhất. 

hai bàn tay cô, nhẹ nhàng di chuyển trên rèm cửa bằng lụa nhẹ nhàng, cánh tay như búp cỏ non, bàn tay úp măng thon dài, thanh mảnh,mềm mại trắng ngần, tựa như mỗi cửa chỉ nhẹ nhàng của bàn tay đều tỏa ra hương khíu, ít ai biết bàn tay như ngọc ấy là cả một bài thi ca cổ từng làm rung động bao người qua tiếng đàn cổ đại. 

Lúc Nhược Hàn mới tới đây, mái toác đen dài, bồng bềnh chấm gót đã bị thay thế bởi mái tóc uốn lượn sóng nâu lạnh bồng bênh, đã tôn lên vẻ đẹp kiêu sa, gương mặt đầy đặn với những nét thanh tú diễm lệ. hai hàng lông mày  đã được cạo đi rồi lại được vẽ bằng than xanh chính là lông mày của người phụ nữ cổ đại xưa, hai cặp mắt vừa đẹp vừa to sáng, đôi mắt phượng hoàng biết khóc, biết cười, biết đong đưa, ở Nhược HÀN đôi mắt luôn đầy sự trống rỗng, huyền bí, không cách nào đoán được suy nghĩ của cô, đôi môi đỏ mọng, mím hờ đã làm lộ hàm răng trắng bóng của cô.

Người cổ đại không nhất thiết phải có vòng ngực nóng bỏng hay quá kích cỡ,  chỉ cần có bộ ngực đầy đặn và hài hòa với cơ thể,  cộng với vẻ đẹp tuyệt sắc giai nhân,  đã làm tôn lên vẻ đẹp hoàn hảo của mỹ nữ cổ đại này.

Hôm nay,  Nhược Hàn lại quá đỉnh hoàn hảo với chiếc váy dự tiệc trắng dài chạm sàn,  chiếc váy cúp ngực, làm lộ bờ vai trắng nõn nà của cô,  xương quai xanh đầy sức quyến rũ ma mị,  Nhược Hàn cố tình đưa tóc ra trước để che phần bị hở, mái tóc dài lượn sóng nhẹ nhàng, bách bàn nan miêu *, chiếc đầm dạ hội đơn giản được chiết eo tôn lên vòng eo nhỏ nhắn thon gọn của cô,  chiếc đầm trắng tinh không bị chen lấn bởi màu gì khác,  Chính sự đơn giản không cầu kỳ đó mới làm vẻ đẹp của cô nổi bật hơn bao giờ hết,  thật đúng là Bách Niên nan ngộ *,  nhan sắc vốn không cần quá điểm thêm phấn son,  Nhược Hàn  cũng đã quá đẹp rạng ngời.
*Bách bàn nan miêu : vẻ đẹp khó có thể miêu tả được.
* Bách Niên nan ngộ: trăm năm khó gặp,  ý  chỉ vẻ đẹp trăm năm hiếm thấy.

Nhược Hàn đã xong,  cô vẫn đang đứng im cạnh cửa sổ,  đôi mắt vẫn chỉ hướng về một chỗ,  nơi Chiếc ghost dừng lại và một hoàng tử tựa thiên sứ bước ra.

Khoảnh khắc 4 mắt nhìn nhau,  trời đất như dừng lại, không gian như chỉ có cô và cậu,  vẻ đẹp động lòng trời cao,  đôi mắt phượng hoàng to tròn sáng, đầy bí mật,  đôi mắt nâu khói lạnh lẽo đầy ấm áp,  lại chứa chất sự yêu thương đầy tình cảm rung động.

Tôn Tử Hàm đứng đấy,  ngước lên nhìn,  không chút di chuyển,  cậu chỉ hơi mỉm cười nhẹ nhàng,  lúc này đây,  tựa như câu chuyện cổ tích cô nàng tóc mây,  Tử Hàm mặc bộ vest trắng lịch lãm,  làn da trắng mịn tựa như phái nữ nhưng lại sở hữu một thân hình cường tráng,  lưng vai rộng,  rắn chắc, chiều cao lý tưởng của phái yếu,  1m87, mái tóc nâu nhạt vuốt ngược ra sau,  mùi hương tự nhiên của phái mạnh khiến bao người rung động,  vừa nam tính vừa gây nghiện, đôi mắt nâu khói trầm ấm,  nhẹ nhàng khi đối diện với người phụ nữ trước mặt.

Ánh mắt Tử Hàm như muốn nói lên câu " Em cứ ở yên đó,  chờ anh lên ".

Dứt dòng suy nghĩ Tôn Tử Hàm cũng sải bước nhanh hơn.

---------

bữa tiệc lớn được tổ chức tại sảnh chính của khu trung tâm thương mại & nghỉ dưỡng tổng hợp của tập đoàn Viêm Gia, và cũng chính là khu trung tâm thương mại & khách sạn lớn nhất thành phố II.

bữa tiệc tổ chức vừa hoành tráng vừa hào nhoáng đã thể hiện sự giàu có và  phồn hoa của Vêm Gia, khắp nơi được bao bọc bởi vệ sĩ cấp cao, được bảo vệ một cách cẩn trọng và đầy khí thế, trải dài khắp khu thương mại khắp khách sạn , mỗi vệ sĩ đều có bộ đàm riêng hay trên tai đều nhét thiết bị nghe truyền , khuôn mặt ai nấy đều lãnh khốc tựa băng không chút cảm xúc tựa như chủ nhân của bữa tiệc này.

những vị khách tới dự đều là những người tai to mặt lớn nổi tiếng trong giới kinh doanh trải dài khắp thế giới đều có mặt, họ đều là những doanh nhân khét tiếng, những ông trùm thế giới ngầm, những nhà tài phiệt, những nhà đầu tư lớn và đặc biệt là họ đều đa số dắt theo cô con gái thiên kim quí báu của mình, chứng tỏ thành ý muốn cùng làm ăn lâu dài, cùng một nhà.

tất cả đều phải qua khâu kiểm tra của đội bảo an, an ninh, thiệp mời phải kiểm tra kĩ càng đề phòng giả danh, thiệp mời được đính lên những hột kim cương nhỏ, mỗi thiệp kim cương ít nhất cũng phải 30 carrat, để chứng tỏ thành ý. dĩ nhiên đó đều là chủ ý và hành động của viêm Hạo và phu nhân Triệu Tử Hy. 

Viêm Dạ Phong không xem trọng những việc như vậy, cậu không tỏ ra phản đối, càng không phản kháng lại.

Viêm Dạ Phong, mặc chiếc bộ vest màu tối, kết hợp crravat màu tối, màu ưa chuộng của cậu, cả người cậu đều được bao bọc bởi một màu tối đầy ma mị, thân hình cao lớn, rắn chắc mặc dù đã được che lấp bởi mảnh vải kia, nhưng vẫn để lộ ra khuôn ngực rắn chắc, bờ vai rộng đầy quyến rũ, tấm lưng rộng chắc, Làn da từng mang một màu trắng mịn dường như trải qua nhiều chuyện đã dần hơi ngăm, trong một ngày Viêm Dạ Phong đã không biết bao lần bay từ nơi này sang nơi khác, thời tiết mỗi nơi một khác chính vì vậy vừa thích ứng lại vừa thay đổi, cũng khiến làn da cậu mỗi  nơi đổi màu khác nhau, nhưng dù như thế nào, vẻ đẹp của người đàn ông này tất cả đều như kiệt tác nghệ thuật được khắc họa từ bàn tay hàng trăm họa sĩ nổi tiếng, khuôn mặt vuông chữ điền tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách sáng tinh anh toát lên vài tia ôn nhu, bình lặng bình thản như mọi việc đang diễn ra đều quá sức bình thường, không chút căng thẳng hay hồi hộp, mà lại rất bình tĩnh. 

đôi mắt hổ phách trong căn phong riêng lạnh kẽo tối òm lại trở nên sáng rực, hương khói thuốc bay nghi ngút thấu trần nhà, Viêm Dạ Phong vẫn đang chìm trong thế giới riêng, cậu tựa lưng vào ghế, hút một hơi cạn hết điếu thuốc trên tay, đoi môi từ từ nhẹ nhàng nhả khói ra, rồi lại mím chặt môi, khẽ nhắm hờ mắt,cậu biết đã tới lúc phải ra khỏi nơi này.

cach!

cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra.

- Phong Thiếu, đã tới lúc rồi, mời ngài.

Viêm Dạ Phong, mở mắt ra, khẽ cười nhạt, cậu đưa tay vuốt mẹ mái tóc hất ngược ra sau, tôn lên vẻ đẹp nam tính, vừa lịch lãm vừa man lì của cậu.

Viêm Dạ Phong không nói gì mà đi ra để lại mùi thuốc còn đọng lại trong căn phòng tối tĩnh lặng này.

Bữa tiệc đã gần như khá đông đủ,  những món quà lớn được biếu tặng chất thành núi được đặt sang bên,  mặc dù có không ít người không phục nhưng họ nào dám lên tiếng hé nửa lời bởi vì chính họ cũng thầm công nhận và nhận thấy những cống  hiến những thành tựu từ cậu mà ra,  họ  không phục ở chỗ tuổi trẻ tài cao. Năng lực vô biên của cậu, 
Có thể khiến một Lý Thị đang phồn vinh từ từ xuống dốc,  thậm chí còn có ý định mua lại tập đoàn Lý Thị.  Đó chính là năng lực.

Khiến hàng loạt các doanh nhân toàn tâm toàn ý đầu tư và hợp tác trên mọi điều kiện đó chính là uy tín mà cậu gây dựng được.

Những năm gần đây lại có thể mở ra nhiều chi nhánh khắp nơi đặt ở nhiều nước trên thế giới.

Viêm Gia đang thời kì phồn hoa,  Viêm Hạo lại không chút lo nghĩ hay nhúng tay vào,  tất cả đều do một tay cậu làm nên.. Một người tài giỏi như vậy , hỏi sao mỹ nữ của các doanh nhân không toàn tâm toàn ý một lòng  một dạ hướng theo.

Nhưng cho tới tận bây giờ,  Viêm Dạ Phong chưa bị vướng vào một mối tình nào cả,  thậm chí ngay cả mùi vị tình yêu cậu cũng chưa từng nếm trải,  khác hẳn so với các doanh nhân thành đạt khác,  không phải cậu không muốn mà chính là cậu không có thời gian,  căn bản chuyện tình cảm với cậu là một thứ xa xỉ.

Viêm Dạ Phong đã bắt đầu đi tiếp các doanh nhân tai to mặt lớn,  cùng uống rượu cùng noi chuyện.  Cử chỉ hành động quen thuộc,  như đã quá quen với mấy chuyện này,  tửu lượng của cậu cũng vì  chuyện làm ăn xã giao mà ngày càng cao hơn.

- Viêm Tổng đúng là tuổi trẻ tài cao,  lão già như ta đây thật đáng hổ thẹn.

Phi Vũ cùng Phi Yến vi từ đâu đi tới,  cậu nói đầy ẩn ý của Phi Vũ lập tức nhận được sự chú ý của Viêm Dạ Phong.

- Phi Tổng quá lời rồi.

Viêm Hạo cùng phu nhân Triệu Tử Hy cũng đi tới,  Triệu Tử Hy vẫn vẻ đẹp huyền thoại ấy,  trông bà đã gần 50 những thần sắc vẫn không già đi chút nào,  vẻ đẹp mặn mà động lòng người. Tựa như nữ hoàng.  Bà tươi cười nhẹ nhàng hiền hậu.  Bước tới cạnh Viêm Dạ Phong.

Phi Yến Vi, hôm nay cố tình mặc một bộ đầm lấp lánh màu đỏ chói với hàng trăm viên kim cương đính khắp thân váy,  chiếc váy đuôi cá xòe ra chạm đất,  mái tóc bối lên kèm chiếc cài đính kim cương sáng lóa,  làm chói mắt người nhìn,  ả mặc chiếc váy này  công nhận rất gợi cảm,  vòng nào ra vòng nấy đều đặn nóng bỏng,  Khuôn mặt không kém phần sắc sảo,  được trang điểm khá đậm nhấn mạnh phần môi đỏ.

Ả vừa thấy Viêm Dạ Phong lại ỉ có phi Vũ nên như mèo thấy mỡ,  liền chạy tới kéo cánh tay cậu lại,  hành động khiến rất nhiều vị tiểu thư dòng tộc không thoải mái nhìn theo.

Viêm Dạ Phong không tỏ vẻ thích thú cũng không có ý định phản kháng,  cậu đứng yên đó,  đôi  môi khẽ cười nhạt,  Phi Vũ nhận ra nặng mùi sát khí cũng không dám đắc tội khi chưa được định ngày đính hôn,  lão khẽ ho nhẹ , phi yến vi cũng không ngu ngốc không hiểu,  ả luyến tiếc buông cánh tay mình ra khỏi người cậu.

- Yến Vi hôm nay đẹp lắm,  nào qua đây ta xem.

Triệu Tử Hy đưa bàn tay ra đón lấy ả, a vui mừng khôn xiết,  nhanh chóng chạy qua ba.

- Bác gái,  bác quá lời rồi,  bác  gái hôm nay cũng đẹp thật.

Triệu Tử Hy nhe nhàng xoa nhẹ mái tóc cô như cô con gái,  ba nuôi chiều.

Viêm Hao đưa bàn tay ra trước mặt Phi Vũ.

- Phi Tổng,  lâu rồi không gặp,  Ông vẫn quản lý tốt chứ?

Phi Vũ cười ha hả,  đưa bàn tay ra bắt lấy, rồi một tay lại vỗ nhẹ vai Viêm Dạ Phong.

- Tất cả là nhờ Viêm Tổng,  tôi mới không vất vả,  à... Bây giờ phải gọi là Phong Thiếu mới phải.

Viêm Hao liếc nhe nhìn cậu,  Viêm Dạ Phong bình thản,  khẽ cười nhạt.

- Hậu bối làm sao bằng tiền bối, Phi Tổng,  ngài quá lời,  có điều Phong Thiếu tôi xin nhận.

- Viêm Hạo,  ông xem,  con trai ông quá bản lĩnh,  xem ra chúng ta đã già rồi.

Viêm Hạo đúng là đã già. Ông đã gần 70, Còn Phi Vũ ,  lão chỉ mới tròn 60, còn quá hồ ly,  Viêm Dạ Phong chỉ hơi nhíu mày,  xem ra lời nói của lão đều chứa đựng sự gen tị. 

- Lão Phi,  Ông nói phải, tôi già rồi,  đã tới lúc giao cho nó cả Viêm Gia Tổng này rồi.

Nói vậy,  Viêm Hạo vuốt râu cười mãn nguyện.

- Phong Thiếu,  ta kính cậu một ly chúc mừng vậy,  đồng thời NHân tiện cũng kính lão Viêm một ly coi như chúc ông tuổi già sức cao ha ha ha..

Lão  cười rồi kính một Ly hết cạn,  Viêm Dạ Phong cũng một hơi uống cạn.

- Xem nào,  các ông lúc nào gặp nhau cũng bàn chuyện kinh doanh chính sự.

Triệu Tử Hy vừa vỗ nhẹ bàn tay Phi Yến Vi vừa nhẹ nhàng nói. Phi yến vi đưa đôi mắt vẻ ra hiệu cho Phi Vũ chỉ hai cha con họ mới hiểu.

Phi Vũ định nói gì, nhưng lại ngừng lại khi Dương Tích đi tới,  thì thầm vào tai cậu chuyện gì đó.  Ánh mắt của Viêm Dạ Phong đột ngột sáng lên khó hiểu.

- Viêm Chủ tịch,  Phi Tổng cứ từ từ bàn chuyện,  Dạ Phong phải đi kính rượu các vị khác.

Xin phép! 

- Dạ Phong,  anh đưa em đi cùng với.

Cậu định dứt lời,  Phi Yến vi đã dở ra chất giọng nũng nịu, 

- Chuyện đàn ông. Phụ nữ vẫn là không nên xen vào.

Dạ Phong bình thản nói giọng chắc nịch,  vô cảm hờ hững trước mỹ nữ giải trí showbiz này,  Cậu ghét mùi nước hoa nồng nặc trên người cô,  mùi quá nhàm chán vừa vô vị.

Phi Vũ cũng không dám nói gì, vì quả thật lão cũng đoán ra con người Viêm Dạ Phong quyết đoán như thế nào , như vậy chỉ khiến cậu ghét con gái lão thêm thôi.

Viêm Dạ Phong vừa đi được một bước,  liền nhận thấy đám đông đang tản ra dần. Cùng lúc đó hai bó hoa khổng lồ cùng hộp quà to đùng đặt tới bên cạnh đó không xa lắm, 
- Là Tôn Thiếu.

Giọng Dương Tích như con muỗi vò ve cạnh tai. Cậu đủ nghe thấy.

Và cũng mong đợi,  ai cũng vậy....

Tôn Tử Hàm đầy khí thế ,  nhẹ nhàng,  bình thản khoác tay Nhược Hàn bước tới.

Ai cũng phải nhìn theo giai nhân cạnh Tử Hàm với ánh mắt khác thường,  dò hỏi. Người họ nghĩ theo Tử Hàm phải là Vân Thư chứ không phải cô gái lạ lùng ấy.

Nhưng.. Vẻ đẹp ấy khiến người người phải rung động lạ thường.  Phải đơ người ra nhìn.

Tử Hàm nhận thấy vậy lại càng lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm như lúc Lý Mạnh đưa đi.

Nhưng để  cô một mình  cậu càng không yên tâm.

Nhược Hàn như nữ  chủ nhân của bữa tiệc này,  như một tiên nữ hạ phàm mang vẻ đẹp cổ đại của mỹ NHân thời xưa.  Nhẹ nhàng giản dị đơn sơ nhưng lại vô cùng nổi bật.

- Dạ Phong,  chúc mừng cháu .cuối cùng cháu cũng đạt được mục đích tối thượng này.

Tôn Tử Hàm hiếm khi cười. Lần này nụ cười tuy nhẹ nhưng lại lộ ra một bên má lúm làm lộ ra vẻ đẹp tựa hoàng tử  thiên sứ .

Viêm Dạ Phong nhận lấy bắt tay,  đôi mắt hổ phách không chút gợn sóng hay liếc nhìn cô gái trước mặt,  mà hơn nữa lại rất bình thản,  Hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau vẻ đẹp hoàn hảo,  nếu Tôn Tử Hàm nhẹ nhàng trầm ấm,  thì  Viêm Dạ Phong lạnh lùng, tàn nhẫn tựa như quỷ.

Hai hàng lông mày xanh mướt khẽ giật giật,  Viêm Dạ Phong cười nhẹ, khuôn mặt lại quá đỗi lạnh khốc.

- Cháu cứ tưởng cậu sẽ không đến.

- Sao có thể chứ?  Trong suy nghĩ của cháu, cậu tệ tới mức đó sao?

Tử Hàm cười nhẹ.

- Phải đấy,  thật quá tệ nếu cậu không tới.

Phi Yến Vi từ đầu nhảy tới,  khoác lấy cánh tay Viêm Dạ Phong.

- Nhược Hàn,  cô  cũng có tư cách đến đây sao?
Câu hỏi đầy sự khinh thường,  Nhược Hàn vốn cúi gằm mặt xuống,  hai hàng lông mi cụp lại,  Tử Hàm nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay cô,  di chuyển nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run nhẹ của cô.

- Phi Tiểu Thư thấy đấy,  cô ấy đi cùng tôi.

Nhược Hàn không ngẩng đầu nhưng lại thấy rõ cánh tay của Phi Yến vi đang quấn lấy cánh tay người đàn trước mặt.  Cô nhận thấy cánh tay người đàn ông đó thả lỏng,  không chút vướng víu với cánh tay kia,  càng không có ý định phối hợp nhưng lại không phản kháng.

- Dạ Phong,  hôm nay là ngày vui của Cháu,  cậu kính cháu một ly.

- Được! Kính cậu một ly.

Viêm Dạ Phong nhếch mép cười nhẹ, rồi lại di chuyển đôi mắt dừng lại chỗ Nhược Hàn.

- Nhược Hàn. Cô cũng nên chúc mừng tôi nhỉ?

Nhược Hàn  ngặc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu,  hai đôi mắt bắt gặp nhau,  đôi mắt phượng hoàng dài sắc sảo,  biết nói biết suy nghĩ biết khóc là cửa sổ tâm hồn của Nhược Hàn,  Nhược Hàn cảm nhận người đàn ông trước mặt đang mục đích Tấn công minh,  cô lại lúng túng.

Những lúc như vậy Tử Hàm lại nắm chặt tay cô.

- Cậu uống thay cô ấy,  cháu thấy như thế nào?

- cũng Chỉ là một ly rượu,  cậu không thể nào ích kỉ như vậy.

Câu nói vừa dứt,  Nhược Hàn không suy nghĩ mà giật lấy ly

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi