PHÙ LAM

Sau khi Doãn Tiểu Đao lên xe, cảm thấy bầu không khí trong xe có chút dị thường.

Chiếc xe cô ngồi này, có ba người đàn ông. Mặc âu phục đen, thân hình rất cao lớn. Vẻ mặt đều lạnh như băng. Chiếc xe thượng vụ bảy chỗ này, vì sự có mặt của họ mà có vẻ chật chội.

Doãn Tiểu Đao đảo qua từng người một, sau đó ngồi xuống. Cô không chủ động đi đóng cửa xe. Một người đàn ông áo đen ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế xuống xe, "Ầm" một cái kéo cửa vào.

Trong xe có ba hàng ghế, ngoài trừ người đàn ông áo đen ngồi ghế phụ, hai người đàn ông khác hơi gầy ngồi ở hàng cuối cùng.

Doãn Tiểu Đao ngồi ở giữa. Bình tĩnh như thường.

Ba người đàn ông và tài xế cũng không nói chuyện.

Lúc này điều Doãn Tiểu Đao lo lắng không phải mình có gặp nguy hiểm ở đây hay không, mà là Lam Diễm ngồi ở chiếc xe kia có an toàn hay không.

Cô thấy chú Lam mang theo chim cú mèo như vậy, thật kỳ lạ. Tuy rằng trong ấn tượng đầu tiên, dáng vẻ chú Lam rất hiền lành.

Có thể tự cô cảm thấy kỳ lạ.

Người Lam thị, cô gặp ba người. Lam Úc, Lam Diễm, cùng với người mang chim cú mèo Lam Thúc. Lam Diễm thuộc loại người tốt.

Khoảng cách của hai chiếc xe không xa không gần, bầu không khí rất trầm lặng.

Chú Lam nói xong công chuyện, liền không nói chuyện nữa.

Lam Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về chuyện nếu như người đuổi giết hắn đã được chú Lam giải quyết, vậy còn giữ lại Doãn Tiểu Đao làm gì.

Lam Diễm mong sao cô ngốc này trở về sớm một chút. Tốt nhất là sau này đều sống trong núi sâu, đừng làm nhiệm vụ nữa. Ai có thể đảm bảo cô vẫn có thể gặp phải một ông chủ tốt. Nếu như gặp phải dạng người như Lam Úc, thì phiền toái.

Con cú mèo đằng trước bay chạy trong xe một lúc, sau đó đứng vào lồng chim.

Nó trừng đôi mắt to nhìn Lam Diễm.

Dáng vẻ chậm chạp này, rất giống Doãn Tiểu Đao.

Lam Diễm thực sự không nhịn được, không tiếng động nở nụ cười.

Lúc này, chú Lam liếc nhìn con chim cú mèo, khóe miệng câu lại.

Lam Diễm cười xong thì không nhìn con chim cú mèo nữa, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vẻ mặt khôi phục lại yên tĩnh.

---

Ngoại ô Thương thành cũng là núi lớn, thời điểm những ngày nghỉ lễ, sẽ khá náo nhiệt. Hôm nay thời tiết không quá nắng ráo, hơn nữa không phải chủ nhật, vì vậy khách hành hương bái Phật rất ít.

Trên đường xe dừng lại ở lưng chừng núi.

Chú Lam xuống xe.

Thói quen của ông là thấy Phật liền bái. Cốp sau xe đựng đầy hương nến. Nơi này từ lưng chừng núi bắt đầu liên tục có những chùa miếu lớn nhỏ, vì vậy ông đi qua thắp hương dọc đường.

Lam Diễm ở phía sau làm theo răm rắp, bái lạy từng cái.

Xã hội này cũng thật kỳ lạ, càng có tiền càng đi bái Phật. Nghe những người kia nói ở chùa linh thiêng, giá cả hương nến đều bị nâng lên rất cao. Cũng không biết câu nói "Thành tâm thì linh” có phải là do người dân bình thường tự an ủi chính mình không.

Doãn Tiểu Đao cùng ba người đàn ông áo đen đi cách xa ở phía sau.

Hàng ngũ vẫn là một người đàn ông đi phía trước, cô ở giữa, hai người đàn ông còn lại đi sau.

Khuôn mặt người đàn ông áo đen đầy hung dữ, không phù hợp với nơi chùa chiền thờ Phật nên không được vào. Thời điểm chú Lam đi vào khấn bái, những người đàn ông áo đen chỉ đứng canh giữ ở cửa chùa.

Doãn Tiểu Đao cũng không cảm thấy mình cũng bị ngăn cản bên ngoài Phật đường. Cô quân tử đường hoàng, ngẩng đầu bước qua bậc cửa, tiếp tục bước theo Lam Diễm ở trong miếu.

Người đàn ông áo đen cường tráng muốn ngăn cô lại, lại bị một người khác ngăn cản.

Người đàn ông áo đen cường tráng cau mày, lui về phía cửa.

Doãn Tiểu Đao không để ý những người đàn ông này, một mình đi về phía trước.

Cô nhìn Lam Diễm và chú Lam thắp hương ở phía xa, khom người cúi đầu trước tượng Phật.

Góc độ chú Lam khom lưng thấp hơn rất nhiều với Lam Diễm.

Cô cảm giác Lam Diễm có chút làm có lệ.

Không thể nói Doãn Tiểu Đao rất mê tín quỷ thần, nhưng cô vẫn luôn giữ lòng kính trọng với Phật tổ. Cô nhìn bóng lưng Lam Diễm, nghĩ đến một chuyện rất quan trọng. Thế là cô chắp hai tay, nhắm mắt lại cầu nguyện.

Cô cách tượng Phật rất xa, thế nhưng thính giác Phật tổ nên rất nhạy cảm.

Vì vậy, hi vọng Lam Diễm sớm ngày cai nghiện.

Cô không có hương nến, chỉ bằng tâm không tạp niệm. Nếu như ngày nào đó, Lam Diễm thật sự thoát khỏi ma túy, cô nhất định sẽ mua gói hương to trở lại lễ tạ thần.

Doãn Tiểu Đao đi theo bước chân Lam Diễm chuyển qua mấy ngôi miếu. Cô vừa đi đến đâu liền đọc thầm trong lòng.

Thực ra đều cùng là một ý nguyện. Ý nghĩ của cô là, Phật tổ này mất linh, không biết chừng Phật tổ sau có phương pháp.

Chú Lam bái Phật đúng là kiểu thông suốt, ngay cả miếu Nguyệt Lão nho nhỏ trên đỉnh ngọn núi cách đó không xa cũng không bỏ qua. Lam Diễm bên cạnh nhìn, khuôn mặt không biểu cảm. Không biết người đàn ông trung niên này nhiều tuổi rồi, còn muốn tìm duyên phận thế nào.

Doãn Tiểu Đao vẫn là thấy Phật liền vái lạy. Cô ước nguyện trước Nguyệt Lão, hi vọng Lam Diễm sớm ngày cai nghiện.

Trước Nguyệt Lão có một ống thẻ, dùng để nam nữ cầu duyên thuận lợi.

Doãn Tiểu Đao nhìn ống thẻ, rất chú tâm lắc lắc.

Lắc mấy lần, thì rơi ra một thẻ.

Sau khi cô đi đổi que lấy thơ, thì rơi vào trong sương mù, không hiểu đây là tốt hay xấu.

Cuối cùng, cô gấp giấy thăm, cất vào trong túi, nghĩ tìm thời gian hỏi Lam Diễm một chút xem có hiểu ý thơ này hay không.

Sau khi chú Lam bái xong tất cả chùa miếu, đã gần hai tiếng.

Miếu thờ có một nhà ăn. Mỗi lần chú Lam tới, đều ăn chay ở đây. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Ông quen đường quen cửa đi nhận phần đồ ăn chay, ngồi trên một chiếc ghế đơn sơ.

Lam Diễm vẫn răm rắp làm theo như cũ.

Mấy người đàn ông áo đen và Doãn Tiểu Đao ngồi cách khá xa. Có chút ý tứ khác biệt giữa chủ và tớ.

Buổi sáng Doãn Tiểu Đao chỉ ăn hai cái cổ vịt ở khu phục vụ trên đường cao tốc, hiện tại bụng đói đến sợ. Đồ ăn không đủ, cơm tẻ vừa đến gần. Cô không ngại ngùng chút ào ăn bốn bát cơm lớn.

Ba người đàn ông ngồi cạnh liếc nhìn cô.

Cô không chú ý nhiều.

Lam Diễm vừa ngẩng đầu lên chỉ thấy Doan Tiểu Đao ở cách mấy cái bàn đang hung hăng vùi đầu vào ăn. Trong lòng hắn thầm than, đúng là đã đánh giá cô quá cao, sao có thể chờ mong cô không phải thùng cơm đây.

Chú Lam và Lam Diễm ăn cơm xong, đi tới sân trong của chùa.

Người đàn ông áo đen trông giữ ngoài cửa như cũ.

Doãn Tiểu Đao muốn đi vào, lại bị ngăn cản.

Ngăn cản cô là một hòa thượng của chùa, hắn chắp hai tay trước ngực, khiêm tốn nói: "Người không phận sự không được vào."

Cô nhìn chú hòa thượng, lại nhìn vào bên trong. Suy nghĩ một chút, không xông vào.

Chú Lam ở bên trong hơn một tiếng, lúc ra khỏi sân, hắn đảo mắt nhìn thấy Doãn Tiểu Đao dáng đứng thẳng như tùng trúc.

Trong mắt hắn chớp hiện một tia sáng, vẫy Doãn Tiểu Đao nói: "Cô gái, tới đây một chút."

Chuông báo động trong lòng Doãn Tiểu Đao vang lớn, chẫm rãi đi về phía ông ta, "Ngài đây?" Giọng của cô nói ra không chút nhiệt độ.

"Hắn buồn ngủ, đang ngủ." Lam thúc ôn hòa cười, "Chúng ta trước tiên nói chuyện được không?"

Cô mới không muốn nói chuyện cùng ông ta, đặc biệt dưới tình huống Lam Diễm không ở bên cạnh mình. Cô lập tức quay người muốn quay trở về.

Ba người đàn ông áo đen nhanh chóng xông tới ngăn cản.

Doãn Tiểu Đao liếc nhìn họ một chút, bất ngờ nghiêng người chạy đến dưới một cái cây lớn. Mượn những đoạn đan nhau của cành cây, cô lập tức trèo lên, leo tường mà đi.

Những người đàn ông choáng váng, sau khi phản ứng lại lập tức muốn đi bắt cô. Nhưng nhớ tới chú Lam không cho bọn họ vào trong sân.

Cho nên bọn họ dừng lại ở cửa, chờ chỉ thị của chú Lam.

Chú Lam ngẩng đầu lên, nhìn cây lớn. Ánh sáng thưa thớt xuyên qua khe hở của những lớp lá cây chiếu vào, làm hắn nheo mắt lại, "Khả năng đúng là không tệ. Tiếp tục huấn luyện, nhất định sẽ là một sát thủ hoàn mỹ."

Sau đó, hắn nở nụ cười. Mặt mày hiền hậu.

---

Doãn Tiểu Đao nhảy xuống từ tường cao, nhảy lên trên hàng ngói. Nhờ vào cột trên hàng lang, trượt xuống mặt đất.

Hành lang có mấy phòng.

Cô mở tung một phòng gần đó.

Trống không.

Doãn Tiểu Đao đang muốn gọi tên Lam diễm, bỗng nhớ lại lời hắn từng nói, liền sửa lại nói, "Tứ lang!" Cô mặc kệ tên gọi này đúng là không bình thường, nếu như hắn muốn nghe, cô sẽ gọi cho hắn nghe.

Cô lại mở tung một phòng.

Vẫn là trống không.

"Tứ lang!"

Hơn một tiếng trước, nơi này còn có một chú hòa thượng. Hiện tại đến một người cũng không có, toàn bộ sân trống không.

"Tứ lang!"

Giọng nói của Doãn Tiểu Đao không nũng nịu, còn có chút mộc mạc. Kém xa bạn gái dịu dàng mà ba đồng đưa tới.

Trong phòng Lam Diễm nghe thấy, nhưng lại khẽ cười.

Thức sự rất ngu ngốc. ‘Lang’ có thể gọi tùy tiện như vậy sao.

Lam Diễm nửa ngã trên mặt đất, thân thể thỉnh thoảng co giật. Ý thức khi thì mơ hồ, khi thì tỉnh tảo. Hắn không muốn đáp lại tiếng gọi của cô. Thứ nhất, hắn không phải là lang của cô. Thứ hắn, hình như tình hình của hắn bây giờ rất xấu.

Đáng tiếc, trên hàng lang chỉ có mấy phòng như vậy. Cô sớm muộn sẽ tìm được nơi này.

Lam Diễm vịn vào ghế, muốn ngồi dậy. Ít nhất không muốn để cho mình thảm hại như vậy.

Khi đang cố gắng, cửa mở.

Doãn Tiểu Đao nhìn thấy hắn, thở phào nhẹ nhõm, "Anh tỉnh ngủ." Thế như, sau khi cô vừa bước vào, liền phát hiện không ổn,

Trên mặt đất rải rác hai ống kim tiêm, đầu ống còn có vết máu. Hơn nữa, nhìn động tác của hắn rất chậm chạp.

Cô nhanh chóng tới đỡ hắn.

Sắc mặt Lam Diễm tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, miễn cười nở nụ cười, "Bị cô tìm được rồi..." Hắn nói chuyện hơi thở rất yếu.

"Anh... Làm sao vậy?" Giờ phút này Doãn Tiểu Đao chỉ hi vọng hắn như vậy chỉ là triệu chứng đau bụng.

"A." Hắn thở gấp nói: "Có thể sắp tắt thở..."

Trong lòng Doãn Tiểu Đao kinh hoảng.

Không biết Lam Diễm làm sao, vừa nhìn thấy cô sẽ đặc biệt có ham muốn sống tiếp. Rõ ràng một phút trước hắn còn có ý nghĩ cam chịu, hiện tại lại cấp bách muốn sống sót. Hắn dựa vào cô, "Có thể tôi dùng quá liều rồi..."

Suýt chút nữa thì cô hỏi qua liều cái gì. Thế nhưng trong chớp mắt, cô hiểu được.

Doãn Tiểu Dao chăm chú đỡ cánh tay hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi