PHU QUÂN NÓNG TÍNH THIẾU QUẢN GIÁO

Nam Cung Hi vừa nghe phụ thân muốn cùng hắn tâm sự, thì lập tức chạy nhanh hơn so với bất kỳ ai. Bởi vì hắn đã đoán được phụ thân muốn nói gì, chắc chắn là bắt hắn thành gia lập thất gì gì đó! Nhưng với bộ dạng như quỷ của hắn, còn có nữ nhân nào chịu gả cho hắn? Mà hắn cũng không trách ý tứ chê bai của bọn họ, cho nên những động tác kia, hắn đều không thèm để ý, bọn họ thích giày vò như thế nào, thì cứ giày vò như thế thôi.

Nhìn nhi tử chạy trối chết, Nam Cung Hạo lắc đầu thở dài, mỗi lần hai người muốn nói chuyện lấy vợ cho hắn, thì hắn đã co chân chạy, chỉ là lần này, tám phần có hy vọng rồi, nghĩ như vậy, Nam Cung Hạo xoay người, đi về hướng khác.

Quý Tinh nhìn nữ nhân hòa nhã dễ gần đang đứng trước mặt, trong lúc nhất thời, cũng không biết nói gì cho phải.

“Cô nương, không biết năm nay bao nhiêu tuổi?” Thượng Quan Mân nhìn nàng, mặc dù ghi trên giấy là không quan trọng, nhưng vẫn hỏi thì tốt hơn.

"Ừ. . . 25 tuổi." Khá tốt, chỉ là lớn như vậy còn chưa có lập gia đình? Thượng Quan Mân không khỏi hồ nghi. Quý Tinh cũng biết bà đang nghĩ gì, nhưng cũng lười giải thích. Chẳng lẽ phải nói với bà rằng nàng chính là người xuyên không, là người đến từ mấy ngàn năm sau, nếu nói như vậy, chắc đã bị xem là người điên rồi.

“Vậy trong nhà còn có cha mẹ…..?” Bà tiếp tục hỏi, Quý Tinh lắc đầu một cái, ở đây đương nhiên là không có rồi. Thượng Quan Mân không khỏi đồng tình nhìn nàng, không trách được lớn như vậy mà chưa thành thân, “Vậy, cô nương có nguyện ý gả cho Hi nhi chúng ta không?” Một câu hỏi này đã lôi Quý Tinh đến.

"Khụ khụ. . ." Nàng nỗ lực khụ, thiếu chút nữa đã bị nước miếng của mình làm cho sặc chết. Ngay cả nhi tử của bà, nàng còn chưa thấy, thì bảo nàng phải trả lời sao đây? “Cái đó, hình như tôi còn chưa thấy nhi tử của các vị.” Nghe được lời nói của nàng…Thượng Quan Mân có điểm chột dạ cúi đầu.

"Cô nương yên tâm, mặc dù Hi nhi chúng ta không phải thuộc loại ai nhìn mắt cũng tỏa sáng, nhưng là người rất tốt, thật đấy, vô cùng thích hợp làm một phu quân.” Từ cửa truyền đến giọng nói của Nam Cung Hạo, nghe thế nào cũng giống như đang…..bán hàng ế.

"Đúng a! Đúng a! Nếu là Hi nhi dám khi dễ cô nương, cứ tới tìm chúng ta, khẳng định chúng ta sẽ đánh nó đến choáng váng." Lời nói của Thượng Quan Mân làm cho Quý Tinh im lặng triệt để. Rốt cuộc tên kia như thế nào? Nếu không, tại sao cha mẹ hắn lại nói bộ dạng hắn không ai muốn?

"Cái đó. . . Tôi cần suy nghĩ một chút." Nghe được lời nói của nàng có chút dãn ra, Thượng Quan Mân thừa thắng truy kích, “Không cần nghĩ nữa, ta đảm bảo với cô nương. Nếu không hài lòng, có thể trả hàng lại!” Một câu thôi đã làm Quý Tinh á khẩu, không nói được gì nữa. Nam Cung Hạo đứng ở một bên cũng dùng hết sức mà nháy mắt với bà, vợ ông đang nói bậy bạ gì đấy! Thượng Quan Mân cũng ý thức được mình đã nói lỡ lời.

"Không phải, không phải, nói sai rồi, ai nha!" Bà ảo não không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể trừng mắt nhìn Nam Cung Hạo, đều tại chàng! Ánh mắt bà tố cáo, nhi tử bà muốn diện mạo thì không có, muốn tính khí thì tính khí rất lớn, làm cho Nam Cung Hạo phải áy náy, cúi đầu.

Nhìn hai người trước mặt, Quý Tinh cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, rốt cuộc đây là như thế nào? Nhưng sự thật là đôi vợ chồng kia cũng rất dễ nói chuyện, dù sao nàng cũng là người hiện đại, vậy còn sợ người cổ đại sao? Lại nói tiếp, tạm thời nàng cũng không thể trở về, ở đây lại không quen, không có người thân, đi ra ngoài cũng không biết đi đâu. Nghĩ như vậy, quản cái tên Nam Cung Hi khỉ gió có bộ dạng như thế nào, nàng nhất định phải lưu lại!

"Được! Tôi gả!" Còn muốn nói điều gì, thì hai người đã bị ba chữ của nàng làm cho ngẩn ra đó, tiếp đến, hai người bùm một tiếng, cùng nhau té xỉu. Quý Tinh nhìn hai người té xỉu, thì ngẩn người, nàng chỉ là đồng ý gả thôi mà, có cần khoa trương như vậy không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi