PHƯỢNG HOÀNG HOA

Bởi vì hệ thống quản lý của nhà xưởng có thể nói là hoàn thiện, những phần cần chuẩn bị trước cũng đã đầy đủ, bên công ty thứ ba xét duyệt trong hai ngày, rất thuận lợi mà thông qua. Kỷ An làm bồi thẩm viên, sau hai ngày xét duyệt, biến thành nhân viên đi cùng, cùng làm việc cùng dùng cơm. Sau khi xét duyệt xong, ở thời điểm dùng cơm, Đại lão bản khẽ đảo môi nói hàng loạt lời lẽ tuyệt vời rồi bắt đầu ký kết hợp đồng. Kỷ An nhìn thấy hợp đồng hai bên được ký và đóng con dấu thật to, tuy rằng đây là hợp đồng đầu tiên mà nàng ký kết được từ khi chuyển tới bộ phận Kinh Doanh, nhưng nàng không có chút vui sướng, nàng cảm thấy chính mình chỉ là một người khán giả lạnh lùng chứng kiến quá trình mở rộng và kết thúc này.

Đưa tiễn khách hàng, Đại lão bản ở trong cuộc họp của bộ phận Kinh Doanh khen ngợi nàng một phen, còn nói hợp đồng lần này sẽ trích ra 1% hoa hồng cho nàng. Đơn đặt hàng lớn như vậy, cho dù là chỉ trích 0,5% hoa hồng, cũng đủ để cho nhân viên kinh doanh khác đố kị thật lâu, phấn đấu hơn nửa năm, đối với nhân viên làm công ăn lương mà nói, đây có thể xem là một tài sản tuyệt vời. Quản lý Kinh Doanh nhìn nàng mà con mắt sắc như dao cạo, nhưng trước mặt Đại lão bản lại cười nói gì đó giống như làm trò, rồi không ngừng khen Kỷ An, nhưng mà lời khen rõ ràng có sự cay độc ngấm ngầm. Kỷ An không nói lại điều gì, chỉ ngồi buồn cúi đầu, tiền nhiều có bỏng tay không, nàng muốn từ chối cũng không được. Buổi tối hôm đó, công ty bao một quán bar để mở tiệc ăn mừng, rất nhiều đồng nghiệp không có quen biết vây quanh chỗ Kỷ An kính rượu, Kỷ An thản nhiên đáp lại, từ chối không xong, uống rất nhiều, sau đó lại vọt vào toilet ói ra. Sau khi nôn xong đi ra ngoài, chỉ thấy trên chính giữa sân khấu đã có mấy người đồng nghiệp nhảy múa, bộ dáng như quỷ ma múa loạn xạ trông rất khôi hài, nhưng mà mọi người đều rất xuất thần, giống như là tha hồ mặc sức thả lỏng tới mức phóng túng. Một ngọn đèn chiếu xuống, ngợp ở giữa cảnh xa hoa đồi trụy, dã thú bình thường được đè nén dưới đáy lòng đã xông ra, mọi người chơi đùa không kiêng nể gì. Qua đôi mắt đầy mê say, nhìn thấy đồng nghiệp ở các bộ phận trên sân khấu không phân biệt được nam nữ già trẻ, toàn bộ đều chen chúc thành một đống uốn éo xoay bên này xoay bên kia, nhìn thấy điệu bộ vặn vẹo kì quái, tự dưng có chút khó chịu nói không nên lời. Nhạc dance hay như vậy, rõ ràng đã bị chà đạp. Kỷ An xuất hiện trên sân khấu, cởi giày, tiện tay ném tới cái bàn đánh bóng bàn ở bên cạnh, đem áo vest cởi ra bỏ lại đó, để lộ chiếc áo màu đen bó sát người ở bên trong. Nàng nhắm mắt lại, tìm cảm giác của bài nhạc, bắt đầu nhảy múa cùng với âm thanh sôi động. Theo động tác của nàng, gió được tạo ra từ bên cạnh thân thể của nàng, nhịp của bài nhạc dance rất nhanh, âm thanh giống như những đợt sóng nặng nề lặp đi lặp lại rồi dừng ở trong lòng của nàng, rung động làm cho trái tim đau nhói. Nàng đã từng là quán quân trong một giải thi đấu hip hop lớn của thiếu niên thành phố, qua bài nhạc dance này mà lấy được giải thưởng. Nhưng do sau này, trái tim không khỏe lại bị thương cổ tay khi khiêu vũ, cho nên đã rời khỏi sân khấu hip hop. Nghe lại bài nhạc mà mình đã tập luyện vô số lần, hồi tưởng lại ký ức dường như đã làm cho nàng thức tỉnh, dáng nhảy múa tự nhiên thoải mái, giống như gặp lại lão bằng hữu lâu năm. Đây chỉ là động tác bắt đầu khởi động, đây là nhiệt tình thoải mái của tuổi thanh xuân, đây là một loại ánh sáng so với mặt trời còn nồng nhiệt hơn, đây là một loại vận động có sức bền tràn trề. Nhắm mắt lại, Kỷ An liền quên đi thế giới bên ngoài, nàng đắm chìm trong thế giới vũ đạo của nàng, đem những động tác đã được chôn sâu trong trí nhớ một lần nữa biểu diễn từng cái từng cái ra ngoài. Nàng xoay tròn trong gió, nàng nhảy solo trong tiếng âm thanh như sóng cuồn cuộn, nàng tiếu ngạo vũ lâm!

Mượn lúc say rượu, Kỷ An cũng không hề cố kỵ, mặc kệ trái tim không tốt, mặc kệ cổ tay bị gãy xương, mặc kệ chuyện giữ gìn sức khỏe. Chẳng lẽ khi say còn phải đè nén chính mình! Nàng không muốn! Nàng càng muốn nhảy, nàng càng muốn chỉ lên trời la một tiếng thật lớn "NO!". Làm người không kiêu ngạo uổng phí tuổi thanh xuân!

Tiếng hoan hô vang lên, làm kinh động đến Lí Minh Tuấn đang ngồi nói chuyện phiếm với Tiêu Ngân Phong, nàng liếc mắt nhìn lại một cái, liền nhìn thấy một thân ảnh đang ở trên sân khấu nhảy giống như cánh bướm bay trong gió, những đám mây rồng. Tầm mắt của nàng trong chớp nhoáng liền tập trung, lòng cũng bị kéo theo. Thân ảnh trên sân khấu kia nhảy múa thật điên cuồng, đó là một kiểu tận lực cố gắng không quản đến tính mạng mà biểu diễn, giống như là hóa bướm trong khúc nhạc cuối cùng, giống như phượng hoàng hoa trong thời kì cuối mùa. Khí thế nhảy múa hừng hực, giống như đem hết tất cả năng lượng cuối cùng của mạng sống để cháy hết lần cuối cùng, sau đó tắt lụi.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc dừng lại.

Người trên sân khấu cũng ngừng theo, quán bar đột nhiên chìm vào một mảng yên tĩnh, yên tĩnh khác thường.

Cho đến khi người ở trên sân khấu hoàn thành xong động tác xoay vòng cuối cùng thì đột nhiên dừng lại, sau đó dường như ngã trên sân khấu.

"A--" Tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Tiêu Ngân Phong không chút suy nghĩ liền vọt lên trên, trong đầu thầm nghĩ đã xảy ra chuyện rồi! Nàng chạy tới bên người Kỷ An, một tay ôm lấy Kỷ An, kêu lên "Kỷ An!". Vuốt đầu tóc đang rối của Kỷ An sang hai bên, liền thấy được vẻ mặt tràn đầy nước mắt. "Làm sao vậy? Có bị thương không?" Những người khác trong công ty cũng vây quanh lại đây, có người hét lên mau gọi điện thoại cho xe cứu thương tới.

"Không cần. Ta không sao". Kỷ An cố gắng mở mắt ra, từ trong lòng của Tiêu Ngân Phong đứng dậy, xoay người nhảy xuống bàn đánh bóng bàn, tìm được áo vest cùng với giày của mình, mặc lại, sau đó đi tới cái bàn bên cạnh tìm chỗ ngồi, thuận tiện lại khui một chai bia đưa lên miệng uống. Quá khứ, trước sau gì cũng chỉ là quá khứ; đã mất đi rồi, vĩnh viễn sẽ không lặp lại lần nữa. Nàng để ý cái gì chứ? Vũ đạo vẫn còn là vũ đạo mang đến ánh sáng chói lóa sao? Vẫn là trái tim đã bị giải phẫu một lần, bị gãy xương một lần đã cắt đứt sự rực rỡ của thanh xuân, còn từng nghĩ tới tình bằng hữu tưởng như rằng có thể không tiếc cả mạng sống mà giúp đỡ bạn bè. Chỉ vì một giải thi đấu hiphop lớn của thành phố lại được tổ chức, trong lúc nàng luyện tập xoay điệu gió lốc này bằng hữu tốt nhất của nàng đột nhiên đẩy nàng một phen, lúc nàng đang nhảy múa liền té ngã gãy cổ tay. Đau, cái đau lúc đó không chỉ là xương cốt, không chỉ là cổ tay mà còn có cả tâm!

Uống từng ngụm từng ngụm bia, sau đó lại hút một điếu thuốc, Kỷ An chỉ cảm thấy ánh mắt ngày càng mông lung, chuyện cũ càng ngày càng rõ ràng, rất nhiều những điều được che giấu sâu tận đáy lòng lại bắt đầu xuất hiện, làm nàng cảm thấy tâm can như xé nát rất đau, khiến cho nàng muốn khóc, làm cho nàng muốn nằm bò dài ra cái bàn bên cạnh mà khóc rống. Đặt cái chai bia xuống một bên, bỏ cái ly xuống, nàng lắc lư lắc lư đứng dậy, đến vị trí mình ngồi lúc ban đầu tìm được túi xách của mình, sau đó lại lắc lư lắc lư đi ra ngoài quán bar.

Vừa ra ngoài quán bar, gió đêm bên ngoài lạnh lùng thổi tới trước mặt, âm thanh cuồn cuộn rung động bên trong quán bar dần dần nhỏ lại. Bầu trời thật tối, không có một ánh sao nào, đèn neon rực rỡ chiếu sáng trong đêm tịch mịch, cách đó không xa, có mấy thanh niên uống rượu gào thét ở chỗ kia. Taxi vội vàng chạy qua trước mặt, giống như nhân sinh đời người lại có thêm một vị khách qua đường.

Kỷ An cảm thấy chân có chút yếu, cả thân người cũng không có lực, đã muốn đứng không nổi, nàng dựa vào vách tường của quán bar đứng lên, trước mắt một hồi lại một hồi biến thành màu đen, đứng không vững, trời đất quay cuồng, đã không phân rõ được phương hướng. Không buồn nôn, nhưng mà là mệt, mệt chết đi được, mệt đến mức mà nàng muốn nằm ra trên mặt đất mà ngủ. Nàng có thể phóng túng để bản thân ngủ ở ngoài đường một đêm có được không? Kỷ An cười khổ, nàng biết là mình không thể làm được. Kiên cường chống đỡ đứng dậy, muốn đi ra ven đường kêu một chiếc taxi, nhưng trước mắt lại tối đen, đại não như trống rỗng. Sau khi phục hồi lại tinh thần, lỗ mũi lại ngửi được một cỗ hương thơm nhàn nhạt, nàng bị một cái gì đó thật mềm mại ôm lấy giúp nàng đứng vững.

"Ngươi say rồi". Có vẻ giống như thanh âm của Đại lão bản.

Kỷ An quay đầu nhìn lại, mông mông lung lung nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt không rõ. Nàng dùng sức lắc đầu, rốt cuộc tỉnh táo được một chút, thấy một gương mặt cười đang ở rất gần, nhưng rất nhanh chóng lại trở nên mơ hồ. Nhưng nàng vẫn nhận ra, bộ dạng người này rất giống Đại lão bản. Nàng nhẹ nhàng cười cười nói: "Ngươi đừng ôm ta, giúp ta kêu một chiếc taxi đưa ta trở về, ta sẽ thực cảm tạ ngươi". Nàng biết là mình say rồi, bằng không như thế nào có thể đem người qua đường nhìn thành Đại lão bản chứ! Không chống đỡ được cơ thể như mềm nhũn ra, nàng vô lực dựa vào lòng người kia, nhắm mắt lại, thầm nghĩ muốn ngủ. Mơ mơ màng màng, nàng có cảm giác có người kéo nàng đi, nàng mở mắt ra, thấy một chiếc xe đỏ thẫm đang đậu ở trước mặt, đoán rằng là người ta giúp nàng kêu xe taxi. Nàng thuận thế ngồi ở vị trí phó lái, thắt dây an toàn, nói ra địa chỉ nhà mình, sau đó liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An như vậy, vừa tức vừa không biết làm sao. Bị chuốc rượu như vậy lại còn uống thật nhiều, say đến mức không biết gì còn dám đi ra một mình! Nếu say ngã ở trên đường rồi xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào bây giờ? Nàng thấy mừng vì mình đuổi theo kịp! Tiêu Ngân Phong đem xe chạy đến dưới lầu chung cư nhà Kỷ An, gọi Kỷ An dậy, mới phát hiện nàng đã ngủ như con heo chết rồi, gọi như thế nào gọi thì cũng không được. Tiêu Ngân Phong phải dùng tay chân mảnh khảnh của mình mà khiêng người đang bất động là nàng, mở cửa phải nhờ bảo an hỗ trợ, sau đó mới đưa Kỷ An về nhà rồi đưa vào giường.

Thấy gia cảnh của Kỷ An có thể coi như là giàu có, nhìn thấy cách bài trí đồ nội thất từ phòng lớn cho tới phòng nhỏ, đều tuyệt đối không phải là của người làm công ăn lương bình thường. Đối lập với sự xa hoa của phòng khách, phòng ngủ của Kỷ An rất đơn giản, chỉ có một cái giường lớn, bàn làm việc, dãy kệ sách, dàn âm thanh stereo CD. Trên giá sách có rất nhiều sách cùng với bản phác họa, trên tường còn treo một bức tranh phong cảnh phượng hoàng hoa.

Tiêu Ngân Phong giúp Kỷ An cởi áo khoác cùng giày, sau đó giúp nàng đắp chăn, nhìn một vòng quanh phòng ngủ của Kỷ An rồi chuẩn bị rời đi.

Kỷ An khi nằm xuống giường, liền đem chăn phủ lên trên đầu, sau đó cả người cuộn thành một khối giống như hình dáng của con tôm.

Có tiếng điện thoại vang lên, Kỷ An không có phản ứng, Tiêu Ngân Phong nghĩ nghĩ, sau đó tới cầm lấy điện thoại nghe giúp nàng, nàng còn chưa kịp lên tiếng, đối phương đã bắt đầu nói chuyện: "Uy, An An a, ngươi ở nhà sao? Hôm nay như thế nào lại không đi nhà mợ ngươi, có phải là không muốn đi hay không? Ngươi đứa nhỏ này, ta đã nói với ngươi, cậu mợ của ngươi sẽ không khách khí hoặc sẽ không khó xử đâu mà ngươi không nghe, ai, không chịu nổi ngươi mà. Nếu ở nhà, thì phải tự mình kiếm cái gì đó để ăn, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút. Hơn mười giờ rồi, chắc ngươi cũng buồn ngủ rồi, ta cũng không quấy rầy ngươi nữa, nghỉ ngơi cho tốt, đừng đá chăn, coi chừng bị cảm lạnh, vậy đi, ta cúp máy, cuối tuần ta trở về". Sau đó đối phương liền "Cạch" một tiếng cúp điện thoại. Tiêu Ngân Phong cầm ống nghe điện thoại, một lần nữa lại không biết phải diễn tả như thế nào. Nàng cảm thấy được mẹ của Kỷ An là một cực phẩm, gọi điện thoại về đây, một mình nói cho xong hết, sau đó liền cúp máy, cũng không hỏi một tiếng xem thử người bắt máy có phải là con gái của mình hay không. Nàng cảm thấy hai người này không hổ là hai mẹ con, ai cũng đều chôn vùi trong thế giới của chính mình mà mặc kệ phản ứng của người khác như thế nào.

Tiêu Ngân Phong cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn xem người đang chui ở trong chăn, đột nhiên nhớ tới Kỷ An khi ở quán bar. Nàng ngồi xuống ở bên giường, đem chăn gỡ xuống, liền thấy Kỷ An giống như trẻ con nằm cuộn tròn lại, hai tay đặt ở thế thủ bảo vệ, ngủ rất say, nhưng không có chút hương vị ngọt ngào, khóe mắt có nước mắt, chau mày. Tư thế ngủ này của Kỷ An cho thấy nàng là một người có thiếu khuyết cảm giác an toàn đến cực điểm. Đột nhiên, Kỷ An giật giật, không thoải mái giãn cơ thể ra, sau đó lại đem chăn ôm vào trong lòng, thì thầm, "Nước, khát. Mẹ, ta muốn uống nước". Cái đầu dốc sức cọ vào trong chăn, thân mình vẫn cuộn tròn như cũ.

Có một chút cảm thụ không nói nên lời, có lẽ là mẫu tính dâng lên đi, Tiêu Ngân Phong đứng dậy rót cho Kỷ An ly nước, cho Kỷ An uống xong, sau đó canh giữ ở bên giường. Nàng cảm thấy Kỷ An là người có thế giới nội tâm cực kì phong phú, chính là ở quá khứ có chút chuyện gì đó, khiến cho Kỷ An hiện tại giấu đi, đem bản thân mình chôn xuống thật sâu. Ở quán bar nhảy rất hăng hái, đối diện với La Thánh Minh thì tính tình nóng nảy, rất nhiều tình huống cho thấy Kỷ An không phải là người lạnh lùng, ít nhất là nội tâm không phải như vậy.

Tiêu Ngân Phong nhè nhẹ thở dài, đứng dậy định đi ra ngoài phòng ngủ.

Đột nhiên Kỷ An xoay người ngồi dậy, làm cho Tiêu Ngân Phong hoảng sợ. "Mẹ!" Kỷ An gọi to.

Tiêu Ngân Phong quay lại.... Kinh ngạc nhìn Kỷ An, người này thật sự không phải là say bình thường.

Kỷ An lại "Đông" một tiếng ngả đầu ra ngủ, nhưng sau đó lại nhanh chóng ngồi dậy, nhắm mắt lại nói: "Mẹ, ta muốn đổi công việc khác".

Đổi việc khác? Tiêu Ngân Phong trợn tròn mắt, Kỷ An này không phải đang làm việc rất tốt sao? Tại sao lại muốn đổi việc? Nàng quay trở lại, tới bên cạnh giường hỏi, "Vì sao lại muốn đổi việc khác?" Chính mình đối với nàng cũng không có bạc bẽo a.

"Đông!" Kỷ An lại nằm ra giường, kéo gối lên che mặt, "Ta sợ Đại lão bản của ta".

Sợ nàng? Tiêu Ngân Phong có chút hờn giận, ngồi xuống ở bên giường, đè nén sự bực bội, thấp giọng hỏi, "Tại sao lại sợ lão bản của ngươi?"

Kỷ An không có trả lời nàng, nàng kéo cái gối che mặt của Kỷ An ra, phát hiện người kia đã ngủ lại. Tiêu Ngân Phong khẽ cắn môi, có chút căm giận trừng mắt nhìn Kỷ An, bị một chút đả kích. Chính bản thân mình từ nhỏ người nào gặp cũng đều thích, hoa gặp hoa nở, ngay cả Lí Minh Tuấn luôn cho mình đẹp trai mỗi lần quay về đều bị nàng cho xuống thấp một bậc, nhưng mà Kỷ An này dường như xem nàng giống như là tội phạm, cũng không thèm để nàng vào trong mắt, vì muốn tránh nàng mà ngay cả công việc được đãi ngộ vậy cũng không cần. Tiêu Ngân Phong đè nén cơn tức giận đang dâng lên, thầm nghĩ rằng ngươi muốn từ chức, ta sẽ không cho ngươi từ chức, ngươi sợ ta, ta bắt ngươi ngày nào cũng đi theo ta.

Tiêu Ngân Phong ra khỏi nhà Kỷ An, đóng cửa lại sau đó rời đi.

Ngày hôm sau, Kỷ An thức dậy nằm ở trên giường, hậu quả sau khi say rượu chính là đau đầu, cổ tay đau đến mức không thể nhấc lên được. Nàng bóp bóp cái trán, sau đó đi rửa mặt. Vừa mới bọc khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, chợt nghe tiếng điện thoại di động vang lên không ngừng, Kỷ An cầm di động lên, nhìn xuống dãy số, rõ ràng là số điện thoại di động của Đại lão bản. Oh, cuộc gọi hiếm có từ thánh thần a, Đại lão bản gọi điện thoại cho nàng có việc gì? Có nên nghe máy hay không? Suy nghĩ một chút thì thấy điện thoại đã tắt, nhưng sau đó còn không chịu từ bỏ ý định mà tiếp tục gọi tới, là số điện thoại của công ty, gọi từ đường dây riêng của văn phòng Tổng Giám Đốc. Trời ạ, chuyện gì đã xảy ra? Kỷ An nhấn nút nghe điện thoại, chợt nghe tiếng thư ký đặc biệt của Đại lão bản truyền đến, "Kỷ An a, Tiêu Tổng bảo ngươi thu thập một chút, mười giờ đến công ty chờ nàng, theo nàng đi đến thành phố S công tác". Sau đó cúp điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi