PHƯỢNG HOÀNG HOA

Tiểu Vương vui mừng vì lúc đó Kỷ An không có ở đây, nếu không hắn tin chắc rằng Kỷ An thế nào cũng bùng nổ ngay tại chỗ, mà gặp tình huống này, ai cũng sẽ đều nổi trận lôi đình. Tiểu Vương cũng ở chỗ đó khéo léo báo với Trình quản lý biết Kỷ An là bạn gái của hắn. Kết quả, tên chó má Trình quản lý kia cư nhiên không biết xấu hổ còn nói bạn gái lúc nào cũng có thể tìm được, còn mấy ngàn đơn đặt hàng không phải lúc nào cũng có, Tiểu Vương tức giận đến mức cái mũi cũng muốn lệch sang một bên, ôm một bụng tức giận quay trở lại công ty, lại bị quản ký Kinh doanh kêu hắn cùng Kỷ An vào trong văn phòng một chút rồi tàn nhẫn mắng hắn đầu óc để cho nước vào, chi mấy vạn tiền quan hệ xã hội, đến thời điểm cuối cùng lại đắc tội với khách hàng, nếu như không ký được hợp đồng này, thì sẽ sa thải anh ta. Nguyên nhân là do Trình quản lý gọi điện thoại báo trách cứ hắn thái độ làm việc có vấn đề.

Ra khỏi văn phòng quản lý, Kỷ An thấp giọng hỏi Tiểu Vương, "Sao lại như vậy?" Nàng nghĩ nhất định là có việc gì đó mà khó giải quyết được, bằng không thì Tiểu Vương sẽ không có khả năng nào đi mạo muội đắc tội với khách hàng.

Tiểu Vương đen mặt nghiêm túc nói, "Ta gởi tin nhắn MSN cho ngươi".

Kỷ An gật đầu, trở lại trước bàn làm việc, thông qua tin nhắn MSN từ Tiểu Vương mới biết được nguyên nhân, tức giận đến mức phát run, mặt trắng không còn chút máu.

"Đừng nóng giận, cùng lắm thì không nhận hợp đồng này là được". Tiểu Vương tiếp tục gởi tin MSN lại. "Ngươi đừng ra mặt, việc này ta đối phó được".

Kỷ An đứng dậy, pha tách cà phê, uống xong một ly, đến khi bình tĩnh lại mới giở một tin nhắn cho Tiểu Vương, "Không thể không nhận đơn đặt hàng này được". Kỷ An lặng lẽ nhìn chằm chằm cho thấy là đang tức giận, uống xong một ly cà phê, cả người bình tĩnh lại, cũng tìm được biện pháp ứng phó. "Hẹn hắn đi ra ngoài, cùng hắn nói chuyện! Đợi cho hắn say khướt thì nói sau".

"Cái tên đáng khinh đó có tửu lượng như thế nào đâu phải là ngươi không biết, chúng ta hai người luân phiên cho nhau cũng không phải đối thủ của hắn". Tiểu Vương gởi tin nhắn kèm theo hình một cái búa.

"Ngươi nghĩ biện pháp tìm mấy cô có tửu lượng tốt tới. Lần này chúng ta không đi nhà ăn cao cấp, mà đi nơi đó". Kỷ An nhếch miệng, cau mày lại, toàn thân đều tỏa ra hàn khí. "Còn nữa, nhớ rõ phải đem hợp đồng theo, chúng ta còn phải diễn một vở kịch nữa, làm cho hắn ký hợp đồng ngay tại chỗ". Dứt lời, Kỷ An đem kế hoạch nói cho Tiểu Vương biết.

"Tuyệt, Đại tiểu thư, ngươi thật tuyệt, ta phục ngươi". Tiểu Vương kêu lên, "Biện pháp này mà ngươi cũng nghĩ ra được a". Gọi một người tới giả trang Kỷ An thừa lúc anh trai Trình quản lý uống say để mà tạo nên một màn ầm ĩ, ở ngoài mặt ầm ĩ với Tiểu Vương là không nên để cho bạn gái đi tiếp khách uống rượu, trên thực tế lại nhìn chằm chằm Trình quản lý này, hai người thay phiên nhau ra trận, một người vai chính diện, một người vai phản diện dồn ép Trình quản lý phải ký hợp đồng ngay tại chỗ. "Chơi trò khiêu dâm là phạm pháp, hơn nữa, mang ngươi đi tới chỗ đó, mặc kệ hợp đồng có thể ký kết được hay không, ta liền bị La quản lý chuẩn bị cho một cái kết thúc thê thảm đó là đuổi việc".

Kỷ An nhíu mày, "Loại chuyện này họ Trình sẽ không công bố ra đâu. Đi tới mấy chỗ đó, ngươi không nói ta không nói thì ai biết được?"

Tiểu Vương ở đầu bên kia thật lâu không có tin tức gì, Kỷ An cảm thấy là Tiểu Vương đã ngầm đồng ý. Nhưng hai phút sau, đột nhiên nhận được tin nhắn của Tiểu Vương, "Kỷ Đại tiểu thư, để cho ngươi đi tới phòng Karaoke, cho dù là diễn theo như lời ngươi nói, ngươi có vui lòng đối với tên Trình đầu heo đó diễn trò lúc đầu hay không?"

Kỷ An nhăn mặt rất nhanh, chính xác, nàng không vui, rất không vui. Chỉ cần nghĩ tới cùng loại người này giao tiếp, trưng ra khuôn mặt tươi cười để tiếp rượu cũng không thoải mái, liền cảm thấy rất bẩn. Nhưng nàng không thể liên lụy Tiểu Vương, cùng lắm thì không ký hợp đồng này, bằng các điều kiện của trang thiết bị, các hạng mục của công ty cũng rất ưu đãi, Trình quản lý không có lý do để không ký. Mà nếu ký không được, thì cũng do tên Trình đầu heo kia không biết phân biệt tốt xấu, công tư không phân biệt được, vì ích lợi của cá nhân mà gây chuyện, không can hệ gì tới nàng. Nàng nghĩ nghĩ, sau đó gởi tin nhắn cho Tiểu Vương, "Việc này ngươi để cho ta suy xét lại". Nàng quyết định một mình hẹn gặp Trình quản lý, nếu chuyện không thành thì chỉ một mình nàng từ chức, không liên lụy tới Tiểu Vương.

Kỷ An ra khỏi văn phòng Kinh Doanh, đến khu vực hút thuốc rút ra một điếu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Trình quản lý, "Alo, Trình quản lý, ta là Kỷ An công ty XX, buổi tối ngươi có rảnh không? Ta muốn hẹn ngươi ăn cơm, chỉ hai chúng ta thôi".

Trình quản lý kia khi nghe Kỷ An nói chỉ có hai người bọn họ, liền mở miệng đáp ưng thuận ngay, "Có có, lúc nào cũng được".

"Tốt lắm, vậy sáu giờ tối, ở lầu bốn nhà hàng của Khách sạn lớn XX đợi ngài đại giá". Kỷ An nói xong liền cúp máy. Nơi mà nàng hẹn là một nhà hàng năm sao, ngay thẳng mà nói thì chỉ là nơi để phí tiền. Bất quá, ba chữ "khách sạn lớn" này lại làm cho tâm hồn lệch lạc của người khác hiểu sai.

Năm giờ ba mươi, Kỷ An thu thập lại mọi thứ, mang theo túi công văn đi qua đó, tiếp theo lại thấy Trình quản lý đã sớm ngồi ở chỗ kia, vừa nhìn thấy Kỷ An bước tới, khuôn mặt lập tức tươi cười đón chào, thịt béo trên mặt xếp thành một đống, Kỷ An vừa nhìn đã thấy ghê tởm. Hắn thay Kỷ An kéo ghế dựa, Kỷ An trực tiếp quẹo qua phía bên kia ngồi xuống, sau đó gọi người phục vụ mang một ly nước trái cây tới. Nàng lúc trước thấy Trình quản lý này hai lần, về sau việc đàm phán vẫn do Tiểu Vương phụ trách, nàng chỉ ở công ty thay Tiểu Vương cung cấp những tư liệu có liên quan. Kỷ An lần đầu tiên gặp Trình quản lý đã thấy phản cảm, cũng không chú ý nhiều. Nói thật, Kỷ An thật sự không mong muốn gặp người này liếc mắt một cái, người phì nộn béo ú lại cười vô cùng giả dối, hơn bốn mươi tuổi trên đầu còn xịt đầy keo, tóc từ gốc tới ngọn cứng còn hơn mì sợi.

"Kỷ tiểu thư thật xinh đẹp, ta thích nhất là người như Kỷ tiểu thư đây, có khí chất, có bằng cấp, có tướng mạo, lại là tuổi trẻ có năng lực...." Câu nói kế tiếp liền bị Kỷ An xem nhẹ thẳng tay, nàng từ xong túi xách lấy ra hợp đồng, đưa tới trước mặt của Trình quản lý, lạnh lùng nghiêm mặt nói, "Phiền Trình quản lý xem thử hợp đồng này có còn chỗ nào cần phải sửa chữa lại hay không?"

"Không vội không vội". Trình quản lý cười muốn nắm tay Kỷ An.

Kỷ An cực kì nhanh chóng rút tay lại, làm cho hắn chỉ bắt được khoảng không. Nàng lạnh lùng liếc nhìn Trình quản lý, lửa giận lại muốn vọt lên trên đầu.

Khuôn mặt tươi cười của Trình quản lý cứng đờ, lại nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ An, đang tươi cười cũng phải nghiêm túc lại, hắn dựa vào trên lưng ghế mềm mại, ra vẻ khó xử nói, "Hợp đồng này.... có phải không? Ta còn phải xem xét lại, ngươi biết là hiện tại có rất nhiều công ty đều có ý muốn hợp tác với chúng ta, nếu như thái độ phục vụ của công ty có vẻ.... Giống như là có chút chút việc đó...." Hắn nghiên đầu ngắm Kỷ An, khóe mắt lại hướng ngực nàng mà nhìn.

Kỷ An tựa vào trên ghế, hai tay khoanh ở trước ngực, lạnh giọng nói, "Trình quản lý, công ty của chúng ta là công ty sản xuất, không phải là công ty làm ngành dịch vụ". Nàng còn chậm chạp nói, "Nếu so sánh về qui mô công ty hiện nay, chất lượng sản phẩm, hơn nữa là giá cả dịch vụ mà nói, ta rất tự tin nói cho ngươi là hiện tại không có một công ty nào có thể so sánh được với chúng ta". Sau đó nàng lại nói tiếp một lượt, "Đương nhiên nếu như Trình quản lý không muốn đàm phán hợp tác kinh doanh hợp đồng này, thì ta cũng không có gì phải nói tiếp với Trình quản lý nữa. Về phần hai điều kiện mà Trình quản lý nói với Vương tiên sinh, rồi lại gọi điện cho quản lý của chúng ta trách cứ, ta ở chỗ này có thể cho ngươi một câu trả lời chính xác. Điều thứ nhất, bất luận là lão bản của một công ty như thế nào đi chăng nữa cũng không thích nhân viên của mình ăn hoa hồng, cũng sẽ không hài lòng với việc dựa vào tiền chiết khấu hợp đồng mà hợp tác. Điều thứ hai, ta là nhân viên kinh doanh sản phẩm, không phải bán thịt, phiền ngươi lần sau nếu lại phát sinh loại mộng tưởng hão huyền này thì lúc đó nên lấy đôi mắt bị tửu sắc làm cho thui chột đem đi đánh bóng lại. Một điều cuối cùng nữa, ta thận trọng nói cho ngươi biết, nếu mà ngươi tới vì việc hợp tác của hai công ty để đôi bên cùng có lợi, thì cửa của công ty ta luôn mở rộng đón tiếp ngươi. Nếu mà đến vì những mục đích bẩn thỉu khác, phiền ngươi chỉnh đốn lại bản thân rồi quay trở lại nơi xuất phát. Hợp đồng ta để ở đây, Trình quản lý ký hay không kí thì tự mình quyết định, Kỷ An ta tuyệt đối không miễn cưỡng Trình quản lý ngài đây nửa phần". Vừa dứt lời, liền gọi nhân viên phục vụ tới, đưa cho nhân viên phục vụ hai trăm đồng nhân dân tệ, "Tiền hóa đơn, ta biết phần của mình bao nhiêu, tiền thừa không cần thối lại". Sau đó đứng dậy bước đi, đầu cũng không quay lại một chút.

Đi ra nhà hàng, đột nhiên Kỷ An nhìn thấy một nam nhân bốn năm mươi tuổi tay trái ôm một nữ nhân, tay phải ôm một bé trai khoảng năm sáu tuổi từ phía trước mặt đi tới. Nam nhân kia ăn mặc tây trang thẳng thớm, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí phách thành thục của một nam nhân thành công. Bên cạnh hắn còn có một nữ nhân có lẽ hơn ba mươi tuổi, vẻ đẹp quyến rũ, mặc một bộ sườn xám cổ điển, eo nhỏ đong đưa giống như là rắn nước, xinh đẹp vô hạn. Bên cạnh còn có bé trai sôi nổi hoạt bát thập phần đáng yêu. Nam nhân kia cúi đầu bên tai nữ nhân nói nhỏ gì đó không biết làm cho nàng cười khẽ liên tục, mắng yêu, "Đáng chết".

Kỷ An mặt căng ra trầm tĩnh nhìn bọn họ, cái gì gọi là thấy nụ cười của người mới , mà chưa nghe thấy tiếng khóc của người cũ là đây!

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Bé trai nhỏ kia đột nhiên thấy Kỷ An, kéo kéo ống tay áo của nam nhân kia.

Kỷ An vội vàng quay mặt đi nơi khác, bước chân đi nhanh hơn, ở trong lòng thầm buồn nôn, "Ai là tỷ tỷ của ngươi!"

"An An". Nữ nhân kia phát hiện Kỷ An, vội bỏ cổ tay của nam nhân kia ra, lại gần cười nói, "Thật khéo nha, ngươi làm sao lại ở trong này. Vừa đúng lúc ta và ba ngươi tới đây ăn cơm, ngươi đã ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn được không? Đã lâu không thấy ngươi, ngươi xinh đẹp hơn rất nhiều".

Gương mặt Kỷ An lạnh lùng, không thèm để ý tới, nghiêng người qua bên cạnh nữ nhân đó mà đi. Nữ nhân kia đứng ở đó thật xấu hổ.

"Kỷ An!" Gương mặt tươi cười của nam nhân bên cạnh cũng cứng đờ một chút, con ngươi lập tức giăng đầy mây mù quát, "Thái độ của ngươi đối với dì là thế nào đây".

Kỷ An dừng chân lại quay đầu trừng hắn, "Thái độ của ta như thế nào? Ta nào dám đối với Kỷ tổng Kỷ phu nhân đây tỏ thái độ gì!" Nói xong quay đầu lại, bước đi nhanh hơn.

"Kỷ An!" Nam nhân kia tức giận hét to, làm cho những nhân viên đứng đón khách bên cạnh cũng phải chú ý một chút.

Kỷ An đi còn nhanh hơn, như muốn bay vào trong thang máy, ấn nút tầng đi xuống. Nàng hận đến mức ánh mắt đều đỏ lên, một cước đá vào trong thang máy.

"Vân Cẩm, bất động sản, tiền gởi ngân hàng cái gì ta cũng không cần, toàn bộ để lại cho mẹ con các ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi có thể toàn thành cho ta cùng Tiểu Viên. Ta biết là ta tổn thương lòng của ngươi, ta không thể lại tiếp tục tổn thương lòng của nàng".

"Vân Cẩm, đứa con của ta và Tiểu Viên không thể là con riêng, hắn không thể vừa mới sinh ra đã không có cha".

"Ta là một nam nhân, ta phải gánh lấy trách nhiệm của chính mình!"

Cho nên, nam nhân kia vì đối với mẹ con kia có trách nhiệm, nên liền từ bỏ mẹ con nàng! Hắn là ba ba của Kỷ Tử Long, không phải là ba của Kỷ An nàng! Hắn là lão công của Đồng Viên Viên, không phải là của Lý Vân Cẩm. Sáu bảy năm trôi qua, nam nhân này từ sau khi ly hôn không có trở về thăm mẹ con các nàng. Hắn cùng mẹ nàng nói cái gì sau khi ly hôn cũng có thể làm bằng hữu, nói hắn vẫn là ba ba của Kỷ An, về sau có chuyện gì cứ yên tâm đi tìm hắn. Kết quả thì thế nào? Lúc mẹ nàng bị viêm ruột thừa phải mổ ở bệnh viện, nam nhân này nói phải ở thành phố S chăm sóc cho Đồng Viên Viên mới sinh con, không thể tới được. Lúc nàng phát sốt nằm ở bệnh viện, nam nhân này nói đang đi công tác nước ngoài, không tới được! Sáu bảy năm trôi qua, gia đình nam nhân này trải qua hạnh phúc mỹ mãn, tràn đầy vui vẻ. Bảo hắn về nhà thăm nhà một lần, hắn bảo là phải tránh sự nghi ngờ. Tránh nghi ngờ, vì cái gì lúc hắn cùng mẹ nàng ly hôn sao không cùng nữ nhân kia tránh nghi ngờ, ngay cả con cũng có rồi! Để tránh nghi ngờ, cho nên cũng phải trốn tránh luôn cả mẹ con nàng! Kỷ An lại hung hăng đá vào thang máy một cái, làm cho giày cũng lõm xuống. Nhớ tới vừa rồi bọn họ như vậy nàng muốn nôn, đạo đức giả, giả nhân giả nghĩa!

"Ding--" cửa thang máy mở ra, người giữ thang máy ở bên ngoài kinh ngạc nhìn Kỷ An, sau đó đều lùi lại nhường đường.

Kỷ An lao ra khỏi khách sạn, ngồi taxi, rốt cuộc đè nén không được, đôi mắt đỏ lên, cái mũi chua xót, rơi nước mắt. Nàng lại nhanh chóng chùi đi nước mắt, đè nén không cho nước mắt chảy. Khóc, đó là biểu hiện bất lực yếu đuối! Nàng không cần!

Tiếng chuông điện thoại reo lên ầm ĩ. Kỷ An hít thở sâu mấy cái thật mạnh, kiên cường áp chế tất cả cảm xúc, lấy di động ra, nhìn thấy dãy số trên màn hình, Đại lão bản? Nàng ngây người một chút, điện thoại bởi vì không ai bắt máy nên tắt, sau đó lại lập tức vang lên. Kỷ An hít hít mũi, nhấn nút nghe cuộc gọi, "Alo, Tiêu tổng". Nàng nghĩ không ra vì sao Đại lão bản lại đột nhiên gọi điện thoại cho nàng. Nhưng lúc này cả người đều thật sự rối rắm, cũng không muốn nghĩ nhiều đến chuyện của Tiêu Ngân Phong.

"Kỷ An?" Từ trong điện thoại truyền đến thanh âm của Tiêu Ngân Phong mang giọng mũi rất nặng, còn mang theo ngờ vực, lập tức đầu dây bên kia kinh ngạc "A" một tiếng, sau đó lại là thanh âm mang giọng mũi rất nặng của Tiêu tổng truyền đến, "Thật xin lỗi, ta gọi nhầm số".

"Nga", Kỷ An lên tiếng, tắt máy điện thoại. Thì ra là gọi nhầm số!

Nhưng chưa được hai phút sau, điện thoại lại vang lên, Kỷ An nhìn lại, vẫn là số của Đại lão bản. Lần này chắc không phải là gọi lộn số chứ? Kỷ An có chút chóng mặt, lại nhấn nút nghe cuộc gọi, "Alo, Tiêu tổng, ta là Kỷ An". Rất muốn nhắc nhở là Tiêu tổng đã gọi nhầm số.

"Ân, Kỷ An, ngươi có thể giúp ta mua bữa tối cùng thuốc cảm đưa đến nhà ta được hay không? Địa chỉ của nhà ta là..." Tiêu Đại lão bản vừa nói xong liền cúp máy. Mà địa chỉ của Đại lão bản vừa cho, là một khu dân cư cao cấp trong thành phố. Lạy Chúa, Đại lão bản không phải đang ở thành phố S sao? Về lại đây khi nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi