PHƯỢNG HOÀNG HOA

Cà phê vừa uống vào, hơi nóng liền tản ra trong miệng, chảy xuống đến cổ họng, hơi nóng theo thực quản một đường đi xuống, nóng đến mức trong lòng cũng phải run run. Kỷ An nhếch miệng, lộ ra mặt cười đến mức đỏ bừng, người ta uống đồ lạnh đến thấu tim, nàng uống là cà phê nóng đến thấu tim a. Che miệng, bưng tách cà phê rỗng quay trở lại văn phòng, cả đầu lưỡi nóng đến mức tê rần, đầu lưỡi lướt qua trên miệng, phát hiện hàm trên cũng bị bỏng tới mức nhăn lại, đoán chừng là da cũng bị nóng tới hư mất rồi. Kỷ An ngồi xuống ghế làm việc, nghĩ cái miệng nhỏ của mình bị bỏng không nhẹ, một ly cà phê lớn như vậy tạt lên trên người Đại lão bản, còn không biết sẽ bỏng thành cái dạng gì đây?

"Kỷ An, làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi thế?" Một đồng nghiệp đi ngang qua tùy ý hỏi vài câu, chân cũng không dừng lại một chút, cũng không trông chờ gì câu trả lời của Kỷ An.

"Ta đem một ly cà phê nóng làm đổ lên người Đại lão bản". Kỷ An ngơ ngác hoàn toàn vô thức trả lời.

"Nga". Đồng nghiệp kia đã muốn đi xa. "A?" Đột nhiên đồng nghiệp đó lại nhẹ nhàng quay lại, ghé vào bên cạnh bàn làm việc của Kỷ An hỏi, "Ngươi nói cái gì?"

Kỷ An chau mày, giương mắt nhìn đồng nghiệp kia một cái, không nói lời nào.

"Ngươi đem cà phê làm đổ lên người ai? Đại lão bản? Tiêu tổng? Cà phê nóng?" Đồng sự kia kinh động hỏi, làm cho tất cả mọi người trong phòng kinh doanh đều quay đầu nhìn lại bên này.

Rất nhanh còn có người chạy lại, "Tiêu tổng đến đây? Không thể nào, không có nghe nói là Tiêu tổng sẽ đến nhà xưởng a".

Kỷ An cau mày liếc mắt nhìn một đám toàn ông tám bà tám, có chút buồn bực nên đứng dậy, đi ra bên ngoài văn phòng.

"Ngươi đi đâu a?" Còn chưa hỏi được kết quả, chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục truy vấn.

"Văn phòng Tiêu tổng, nàng bảo ta đi gặp nàng". Kỷ An mặt căng ra, giày da giẫm trên mặt đất tạo nên tiếng "Cộp cộp", hận không thể giẫm nát được sàn nhà. Cà phê bị đổ lên người làm cho Đại lão bản bị bỏng, bị sa thải, về đến nhà còn chưa biết phải giải thích nguyên nhân cho mẹ làm sao nữa đây? Nếu vì việc này làm cho bị sa thải, nàng thế nào cũng bị mẹ "tụng kinh" cho tới chết thì thôi.

Ở phía bên ngoài văn phòng của Tiêu Đại lão bản còn có một văn phòng nhỏ, sắp xếp hai cái bàn, là vị trí của thư ký đặc biệt và thư ký thứ hai, sau đó mới đi vào được văn phòng của Đại lão bản. Thư ký đặc biệt cùng thư ký thứ hai này giống như là hai thần giữ cửa của Tiêu Đại lão bản, bình thường đều ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, mà hôm nay cả hai người đều không đến. Kỷ An trực tiếp đi vào, gõ gõ cửa văn phòng của Đại lão bản, khom lưng lắng nghe trên cửa gỗ dày, âm thanh truyền đến là một tiếng vang nặng nề. Tiếng vang qua đi, sau đó lại nghe bên trong không có động tĩnh gì, Kỷ An nghĩ nghĩ, lại gõ cửa vài cái, có chút do dự không biết có nên tiến vào hay không? Sau đó lại đứng ở cửa hai phút, vốn tính toán xoay người rời đi, nhưng lại tưởng tượng, Đại lão bản nếu cho gọi mình, nếu mình đi mà không nói lời nào, đoán chừng là bị chết còn thảm hại hơn, dù sao khi nàng gõ cửa, Đại lão bản cũng biết là nàng đi qua đây. Lấy tay xoay xoay nắm tay cửa, cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy ra, ló cái đầu nhìn vào.

Bên trong văn phòng không có ai, nhưng ở phía trong văn phòng còn có một gian phòng khác nữa, Kỷ An đoán đó là phòng nghỉ của Đại lão bản.

Vào hay là không vào đây? Kỷ An do dự. "Tiêu tổng". Nàng lên tiếng gọi.

"Vào đây". Thanh âm của Tiêu Ngân Phong từ trong phòng trong truyền ra.

Kỷ An đi vào, giữ cửa đóng lại, đi đến phía trước bàn làm việc của Tiêu Đại lão bản. "Vào đây?" Là đi vào trong văn phòng hay là đi vào phòng ở phía trong? Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nghe thấy trong phòng có tiếng nước chảy truyền đến, tiếng nước chảy "Róc rách", rất giống có người đang tắm rửa. Trong lòng Kỷ An suy nghĩ, nàng biết đây là phòng riêng, nàng đi vào trong đó không biết sẽ đụng phải chuyện gì đây? Vì thế đứng bất động ở chỗ đó, đợi một hồi thật lâu cũng không thấy bóng dáng Tiêu Đại lão bản đi ra, mà ánh nắng mặt trời ở bên ngoài cửa sổ cố tình lại trêu chọc con mắt của người ta, Kỷ An đứng đó bất tri bất giác đôi mắt đã bị ánh mặt trời câu đi mất rồi.

Qua một hồi thật lâu, nghe được tiếng mở cửa phòng, Kỷ An quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu đại mỹ nhân đã thay một bộ đồ màu xanh lam, ngửa đầu ưỡn ngực từ bên trong đi tới. Khí chất vẫn hiên ngang như cũ, người vẫn xinh đẹp như vậy, mặt vẫn cười như vậy, "Xinh đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo". Tiêu Đại lão bản nghiêm mặt, đi đến chỗ ghế dựa của lão bản ngồi xuống. Thân mình ngửa về phía sau, đè xuống ghế dựa, sau đó lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Kỷ An.

Trái tim Kỷ An không biết vì sao đập thật nhanh, nàng có chút khiếp đảm gục đầu xuống, "Ách... Tiêu tổng, ngực của ngươi..." Nàng vốn muốn hỏi ngực của ngươi có phải bị phỏng hay không, nhưng lời vừa mới nói ra khỏi miệng liền cảm thấy những lời này cũng thật quá mẫn cảm đi? Nên nói ra một nửa lại ngừng, thực xấu hổ nên càng vùi đầu xuống càng thấp, "Thực xin lỗi".

Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An đang sợ hãi đáng thương thu nhỏ người lại, vừa thấy chướng mắt vừa bực bội, tức giận hỏi, "Ngực của ta làm sao?" Hai tay của nàng khoanh ở trước ngực, cặp mắt lạnh lẽo liếc nhìn Kỷ An, "Ở văn phòng bưng cà phê nóng nấu cháo điện thoại chơi đùa tốt lắm phải không?"

Đầu Kỷ An cúi xuống càng thấp, cổ đều nghiêng xuống một góc chín mươi độ. Xấu hổ vô cùng a! Đời người chưa bao giờ bối rối như vậy.

"Ta cũng không có phản đối ngươi ở văn phòng uống cà phê, nhưng lúc ngươi bưng cà phê sững sờ ngẩn người cũng phải chú ý đến người ở phía sau chứ?" Thanh âm lạnh lùng của Tiêu Ngân Phong truyền ra.

"Vâng, Tiêu tổng, ta biết sai rồi". Kỷ An thấp giọng đáp, nàng thề, về sau không bao giờ... ở văn phòng cầm cà phê đi qua đi lại nữa, rất hại người.

"Đi đến phòng y tế lấy giúp ta mấy loại thuốc trị bỏng đến đây". Tiêu nữ vương lạnh lùng ra lệnh, xong còn bổ sung thêm một câu, "Nhớ kỹ, không được nói chính xác là ai dùng, nếu không giết ngươi".

"A? Nga." Kỷ An đáp ứng, chạy như bay đi, đóng cửa lại, gạt mồ hôi trên trán, xong đời, thật sự là làm cho Đại lão bản bị phỏng. "Nhớ kỹ, không được nói chính xác là ai dùng, nếu không giết ngươi", "Nếu không giết ta?" Kỷ An sờ sờ mũi, lời này nghe như thế nào lại quái dị như vậy a? Nàng cứng đờ, bước nhanh tới phòng y tế, nghĩ thầm rằng Đại lão bản không cho nàng nói là ai dùng, khẳng định là vì sĩ diện. Ách, trước mặt tất cả mọi người làm đổ một ly cà phê lớn lên người Đại lão bản, cũng chẳng còn chút sĩ diện nào. Nàng đoán chừng, chốc nữa quay trở lại thế nào Đại lão bản cũng giết nàng.

Kỷ An cầm thuốc quay trở lại văn phòng, bước một bước vào đại sảnh, đã bị người vây quanh, hỏi nàng xem thử Đại lão bản có làm gì nàng hay không? Sau đó có người tinh mắt nhìn thấy trong tay Kỷ An mang theo một gói thuốc to, vừa muốn hỏi thăm đã bị Kỷ An trừng trở lại, nàng hướng về phía văn phòng của Đại lão bản chạy trối chết, sợ người ta cầm được túi thuốc mở ra nhìn thấy thuốc bị bỏng nàng để ở bên trong, làm lộ ra chuyện ngực Đại lão bản thực sự bị bỏng, nàng chạy nhanh thoát được, ngay cả cửa cũng không thèm gõ liền tiến vào, đóng cửa lại, vừa xoay người lại liền thấy cặp mắt kinh ngạc của Tiêu Ngân Phong.

Tiêu Ngân Phong ở bàn làm việc lớn ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Kỷ An, nàng làm cái gì vậy a, chạy nhanh như vậy làm như có quỷ đuổi theo phía sau không bằng.

"Tiểu tổng, thuốc của ngài". Kỷ An đem thuốc mỡ quý báu bác sỹ đưa cho nàng để lên trên bàn của Tiêu Ngân Phong, sau đó lùi về phía sau hai bước, "Bác sỹ nói đây là nhãn hiệu lâu đời, dùng rất là tốt".

"Kỷ An". Tiêu Ngân Phong thấp giọng gọi, "Về sau có thể không cần bất cẩn cẩu thả như vậy nữa được không?"

"Ân", Kỷ An cúi đầu xuống, bộ dạng trông thật ảo não. Nàng cảm thấy được bản thân rất không có tiền đồ, mỗi lần mà gặp Đại lão bản đều bị mất hết phương hướng, liên tiếp làm sai. Nàng thở sâu, ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, ưỡn ngực nói, "Tiêu tổng, ta nhận sai, ta đem cà phê làm đổ trên người của ngươi là không đúng, ta sẽ nhận trừng phạt của công ty".

Tiêu Ngân Phong đặt tay ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn Kỷ An chằm chằm, mặt nhăn nhó hỏi, "Vậy ngươi cảm thấy công ty phải xử phạt ngươi như thế nào cho tốt đây?"

Còn có nhiều loại xử phạt sao? Kỷ An gục đầu xuống, cắn răng một cái, "Ta sẽ đưa đơn từ chức". Dứt lời, hung hăng quay đầu, "Tiêu tổng, ta ra ngoài trước".

"Quay lại, ta có cho ngươi đi sao?" Tiêu Ngân Phong nhíu mày,

Kỷ An cứng nhắc xoay người lại, gắt gao cắn môi im lặng, nàng làm sai, nên gánh vác sai lầm và hậu quả của mình.

Tiêu Ngân Phong ngửa người ra phía sau tựa vào trên ghế, chăm chú nhìn Kỷ An, sau một lúc lâu thu lại vẻ mặt nói, "Lần này ngươi đem cà phê đổ lên người ta, xem như là việc tư, ân oán cá nhân. Ta không có lý do sa thải ngươi, ngươi cũng chẳng làm gì để ta có thể sa thải ngươi". Ngừng lại một chút nàng lại nói, "Ngươi như thế nào cuối cùng lại muốn từ chức? Là do đãi ngộ của công ty không tốt sao?" Kỷ An lúc say rượu nói một lần, ở thành phố S nói một lần, vừa rồi còn nói. Điều này làm cho Tiêu Ngân Phong rất không thoải mái.

"Không phải". Kỷ An cúi đầu trả lời.

"Sợ ta?"

"Không có". Kỷ An lập tức phủ nhận.

Còn nói không có, lần trước say rượu chính miệng nói ra. Tiêu Ngân Phong cắn môi đi đến trước mặt Kỷ An, nghiêng người tựa vào bàn làm việc, cúi đầu nhìn Kỷ An chăm chú. Kỷ An thân cao khoảng 1m65, giày mang cỡ 3cm, nên cao khoảng 1m68, nhưng so với Tiêu Ngân Phong lại thấp hơn vào phần, Tiêu Ngân Phong cho dù đang đứng tựa người vào bàn, nhưng cũng làm cho Kỷ An có cảm giác rất áp lực, rất khó chịu.

Trong ánh mắt của Tiêu Ngân Phong là một gương mặt thanh xuân lộ ra nét trẻ con, da thịt trắng nõn lại có màu hồng hào khỏe mạnh, trên nét mặt có vài phần bất an, có vài phần không yên. Nhìn Kỷ An, Tiêu Ngân Phong lại nhớ tới ngày ấy Kỷ An ngồi ở trên ghế trong phòng khách sạn cùng nàng tranh luận về triết lý cuộc sống, nét trầm tĩnh và tang thương không phù hợp với lứa tuổi, lại có vài phần hết sức lông bông của thanh niên, mà giờ phút này Kỷ An lại có hơn vài phần lỗ mãng của tuổi trẻ. Tiêu Ngân Phong hơi hơi nhếch... khóe miệng một cái, khẽ nở một nụ cười, "Đừng khẩn trương như vậy, ta cũng đâu có ăn thịt người".

Có thể không khẩn trương sao? Toàn thân Kỷ An đều đổ mồ hôi, đoán chừng khí lạnh trong phòng Đại lão bản được điều hòa đầy đủ, nhưng mà uy phong của Đại lão bản rất nặng nề, nàng đã muốn thở không nổi.

"Cảm ơn ngươi tối qua đã nấu cháo thịt bằm cho ta, ăn rất ngon". Thanh âm của Đại lão bản đột nhiên trở nên giống như băng tan vào mùa xuân, mềm nhẹ giống như gió xuân lướt nhẹ qua cây dương liễu.

"A?" Kỷ An không nghĩ ra đột nhiên Đại lão bản lại đề cập tới chuyện này, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy một đôi mắt đặc biệt ôn nhu, làm cho nàng hoảng sợ lại nhanh chóng cúi đầu, mặt lại tự nhiên đỏ lên, trái tim vốn vẫn đang còn đập thật nhanh không biết nguyên nhân vì sao lại đập còn nhanh hơn nữa. "Không... Không cần cảm ơn". Nàng chỉ nấu cháo thịt bằm thôi mà, cũng đâu có làm chuyện gì khác đâu.

"Ân, vậy để bù lại thương tổn bị ngươi đổ cà phê lên người của ta, nên buổi tối tiếp tục nấu cháo cho ta đi". Đại lão bản nói xong xoay người về lại ghế dựa ngồi xuống, ngửa người nhìn về phía Kỷ An, "Hôm nay bảy giờ tối có thể đến nhà của ta, nhớ mua thịt, rau củ cùng với gạo. Ân, được rồi, ngươi có thể ra ngoài làm việc".

Kỷ An sửng sốt, đây là cái gì a? Nàng như thế nào cảm thấy có chút không thích hợp? Sững sờ đứng ở đó, nửa ngày còn chưa phục hồi lại tinh thần.

"Còn có việc gì sao?" Tiêu Ngân Phong hỏi, bày ra toàn bộ dáng vẻ của Đại lão bản khi nói chuyện công việc, bộ dáng ôn nhu vừa rồi giống như là chưa hề xảy ra, làm cho Kỷ An không biết mình có phải bị ảo giác hay không.

"Không, không có". Kỷ An cảm nhận được tôn nghiêm lạnh lùng của Đại lão bản, lập tức tháo chạy, "Tiêu tổng, ta ra ngoài trước". Chạy trối chết, ra khỏi văn phòng của Đại lão bản, đóng cửa lại, thiếu chút nữa mất máu ngã xuống mặt đất. Lau mồ hôi trên trán, cả trán cùng với lòng bàn tay chỗ nào cũng đầy mồ hôi. Mẹ ơi, Đại lão bản này rất dọa người. Thất thường, có lối suy nghĩ cùng cách thức nói chuyện so với ngày tháng sáu còn khó khăn hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi