PHƯỢNG HOÀNG HOA

Trong lúc nấu cháo, Kỷ An đứng thẳng người, quay đầu lại liền thấy ánh mắt Tiêu Ngân Phong đang nhìn mình chằm chằm không dịch chuyển, nhất thời mặt đỏ lên, cúi đầu xuống nói, "Tiêu tổng, ngươi ra phòng khách ngồi trước đi, phải đợi một lát nữa mới xong".

"Nấu cháo cần phải đứng canh ở bên cạnh sao?" Tiêu Ngân Phong ngạc nhiên hỏi. Tuy nói nhà nàng có phòng bếp, nhưng mà nàng chưa bao giờ dùng qua, càng không có nấu đồ ăn gì, ách, ngoại trừ đun nước sôi.

"Thỉnh thoảng cần phải khuấy một chút", Kỷ An nhẹ giọng đáp.

"Vậy ngươi chỉ cho ta nấu cháo một chút đi". Tiêu Ngân Phong nói, "Chờ một chút a". Xoay người lại, kéo hai cái ghế, một cái đưa cho Kỷ An, một cái cho mình để ngay cửa, ngồi xuống nói, "Ngươi từ từ nói đi".

Kỷ An nhìn Tiêu Ngân Phong, buồn bực mà không nói gì, nàng phát hiện Tiêu Đại lão bản cũng là một nhân tài nha. Nào có ai đem bàn ghế đến nhà bếp để nghe người ta dạy nấu đồ ăn như thế nào cơ chứ? "Tiêu tổng, ngươi đi phòng khách ngồi đi, hôm nào ta nấu cháo sẽ cho ngươi đứng ở bên cạnh xem, rất nhanh là có thể học được rồi".

"Ân, vậy cũng tốt, một bên nghe ngươi nói, một bên bản thân có cơ hội thực hành thực tế, hiệu quả học tập sẽ tốt hơn". Tiêu Ngân Phong gật đầu, "Vậy ngày mai đi, ngày mai buổi tối chúng ta cùng đi siêu thị mua nguyên vật liệu và gạo". Nói xong, cũng không chờ Kỷ An cự tuyệt, ngay lập tức bỏ lại bàn ghế đi mất.

Kỷ An nhìn theo bóng dáng của Tiêu Ngân Phong, lúc đó nàng thấy khá buồn bực, Đại lão bản liên tục mấy buổi tối đều ăn cháo, ngươi không ngán sao a. Kỷ An coi nồi cháo, xoay người đứng bên cạnh bếp lò, nhíu mày lại, nàng thật không hiểu Đại lão bản như thế nào lại hứng thú với việc nấu cháo của nàng chứ. Quay đầu lại nhìn ngắm Tiêu Ngân Phong đang ngồi ở ghế sô pha, Kỷ An cảm thấy được Đại lão bản gọi mình đến nấu cháo là ý tứ khác ở bên trong, nhưng mà rốt cuộc có lợi ích gì thì nàng không đoán ra được.

Một lát sau cháo đã nấu xong, Kỷ An múc cháo vào trong chén, mang sang đặt ở bàn cơm, sau đó quay đầu đi ra phòng khách gọi Đại lão bản ăn cơm, kết quả phát hiện Đại lão bản lại xem <Cừu vui vẻ và sói xám>, Đại lão bản đang xem rất chăm chú. Trời ạ, lần trước đến thấy Đại lão bản đang mở phim hoạt hình, nghĩ rằng nàng chỉ tùy tiện mở TV cho có tiếng người, không nghĩ là Đại lão bản cư nhiên lại thích xem a? "Tiêu tổng, ăn cơm". Kỷ An nói, nàng tự dưng khinh thường, nghĩ thầm rằng Đại lão bản khi còn nhỏ thiếu thì tình thương sao?

Tiêu Ngân Phong đứng dậy, tiến tới trước mặt Kỷ An, cúi người xuống nói, "Kỷ An, mắt trợn trắng thật là xấu".

"Ách..." Mặt Kỷ An lập tức đỏ lên. Không xong, lại bị bắt gặp. Sau khi phục hồi lại tinh thần, Tiêu Ngân Phong đã vào trong phòng ăn ngồi xuống. Nàng cắn môi, từ từ đi qua bên đó, chỉ thấy Tiêu Ngân Phong đoan đoan chính chính ngồi ở bàn ăn vẻ mặt lại buồn bực nhìn nàng, "Kỷ An, chỉ có cháo không có thức ăn sao?" Ngày hôm qua bị cảm thì ăn cháo là đúng rồi, nhưng hôm nay đã hết cảm lại còn tiếp tục ăn cháo sao?

Kỷ An cứng người một chút, "Ách, ta chỉ mua đồ nấu cháo". Sau đó rụt cổ lại, "Ta đi mua..." Dứt lời xoay người đi lấy túi xách của mình.

"Kỷ An, ngồi xuống ăn với ta một chút, không cần đi mua". Tiêu Ngân Phong mỉm cười nhìn Kỷ An, sau đó kéo người Kỷ An ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, sau đó xoay người vào trong nhà bếp lấy cơm.

"Tiêu tổng, ta đã ăn tối rồi". Kỷ An kiên trì trả lời, cảm thấy thật xấu hổ, rất khó chịu.

"Vậy thì ăn một chút thôi". Thanh âm của Tiêu Ngân Phong trong nhà bếp vọng ra, "Coi như là ăn cùng ta là được rồi", Tiêu Ngân Phong liền bưng cháo ra, đem chén cháo đặt trước mặt Kỷ An. Sau đó nàng xoay người, bưng chén cháo của mình đến bên cạnh Kỷ An ngồi xuống, vùi đầu ăn cháo.

Kỷ An cũng không ăn gì nhiều, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc nhìn ngắm Tiêu Ngân Phong một cái. Tiêu tổng lúc ăn cơm cũng thật là nhã nhặn, thoạt nhìn dường như rất là chuyên tâm. Ân, chỗ nào cũng lộ ra được phong phạm của thục nữ, nhìn thấy thật đẹp mắt. Đột nhiên, nàng nhìn thấy Tiêu tổng hình như đang cười, hé miệng cười đến thập phần sung sướng. Tiêu tổng cười rộ lên rất được, ân, đặc biệt quyến rũ làm say lòng người, Kỷ An trong lúc nhất thời lại thấy si mê.

Đột nhiên Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Kỷ An nói, "Kỷ An!" Ánh mắt nhu hòa quyến rũ chứa đựng phong tình vạn chủng, một tiếng gọi khẽ trầm thấp như tiếng nước róc rách lại làm cho lòng người ta cảm thấy nhộn nhạo, không khỏi làm cho Kỷ An nhớ tới phim Bảng Phong Thần có Tô Đắc Kỷ gọi Phong Vương "Đại vương" thật uyển chuyển quyến rũ.

Chết người! Thật câu dẫn người khác! Kỷ An ngồi có chút khó khăn, nàng liền ngồi thẳng dậy, để bàn tay ở phía sau lưng, chùi đi mồ hôi trong lòng bàn tay, nàng cảm thấy được bản thân lại khẩn trương, tim đột nhiên đập thật nhanh, sau đó mặt cũng đỏ lên, "Ách, Tiêu... Tiêu tổng, ăn... Ăn cơm!" Kỷ An cúi mạnh người xuống, bưng chén cháo đưa lên trên miệng, kết quả ăn quá mau, đột nhiên làm cho nàng bị sặc. "Khụ khụ!" Che miệng, lại liều mạng ho khan, lại không dám phun ra ngoài, nước mắt cũng nghẹn ngào chảy ra.

Tiêu Ngân Phong nhanh chóng giúp Kỷ An vỗ vỗ lưng, sau đó rút một tờ khăn giấy đưa cho nàng.

Kỷ An nghẹn nửa ngày, mới đem toàn bộ cháo trong miệng nuốt xuống, sau đó dùng hết sức để vuốt ngực, nhận lấy khăn giấy cùng nước của Tiêu Ngân Phong đưa qua, nước mắt vẫn tiếp tục chảy ra, nước mắt lưng tròng bộ dáng thật đáng thương, làm cho trong lòng Tiêu Ngân Phong có một trận đau xót, "Còn khó chịu không?" Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng hỏi.

Kỷ An lắc lắc đầu, đem tầm mắt di chuyển sang nơi khác. Tiêu Đại lão bản đối đãi với nàng thật ôn nhu làm cho nàng liền cảm thấy sởn gai ốc, so với xem phim kinh dị còn khủng bố hơn. "Tiêu... Tiêu tổng.... Ta... Ta đi rửa chén..." Đầu lưỡi của Kỷ An giống như bị thắt lại, nàng không biết vì sao mỗi lần đối mặt với Tiêu tổng liền cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.

"Ta ăn chưa no, do không có cơm". Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An nói, "Ngươi nấu thiếu đồ ăn".

"Ách" Kỷ An cứng đờ!

"Theo ta đi ra ngoài ăn, ngươi mời khách". Tiêu Ngân Phong cười tủm tỉm tiếp tục nhìn chằm chằm, cười đến mức đặc biệt xinh đẹp.

"Được". Kỷ An nàng có thể nói không được hay sao?

"Chờ ta một chút". Tiêu Ngân Phong vừa dứt lời liền chạy vào phòng ngủ, Kỷ An đoán chừng là Tiêu Ngân Phong có thể đi thay quần áo, nàng nhìn xuống dưới bàn, đứng dậy lau dọn bàn ăn sạch sẽ, sau đó đem chén bát vào phòng bếp rửa sạch, thu dọn lại nhà bếp một chút, vẫn chưa thấy Tiêu Ngân Phong đi ra. Kỷ An liền đi ra ghế sô pha ngồi chờ, trong TV còn đang chiếu phim vui vẻ, Kỷ An thấy có chút kì lạ, phim hoạt hình có thể chiếu lâu như vậy sao? Đột nhiên nhìn thấy trên phía đầu DVD, chạy tới liền thấy một bộ đĩa <Cừu vui vẻ và sói xám> đặt ở trên đầu DVD. Trời đất ơi, Đại lão bản này... Quả thực là làm cho người ta không nói được lời nào.

Cửa phòng ngủ mở ra, Tiêu Ngân Phong liền thấy Kỷ An giống như một con chó nhỏ ngồi xổm ở trước đầu DVD, bộ dáng đần độn đặc biệt đáng yêu. Nàng cười cười, gọi một tiếng "Kỷ An!"

"A?" Kỷ An ngẩng đầu liền thấy Tiêu Ngân Phong, bỗng nhiên đầu óc choáng váng hoa cả mắt, thiếu chút nữa là ngã quỵ trên mặt đất. Đại lão bản a, ngươi ăn mặc được như vậy lại còn trang điểm thật xinh đẹp tính đi câu dẫn ai a? Kẻ mắt, tô mày, lại còn son môi, khuyên tai dài nhỏ bằng thủy tinh điểm xuyến, vòng cổ rubi. Bộ váy mùa hè mát mẻ, lộ ra cái cổ và cánh tay như tuyết trắng... Đối với cách ăn mặc của Đại lão bản, Kỷ An không biết phải hình dung như thế nào, vừa cảm thấy tươi mát lại mê hoặc thiêu đốt, ăn mặc tươi mát, thanh khiết, giơ tay nhấc chân lại tự mình lộ ra vẻ mê hoặc thiêu đốt người khác. Đột nhiên Kỷ An muốn phát điên một chút xíu, trong lòng rất không thích! Đại lão bản, ngươi ăn mặc đẹp như vậy, tiểu viên chức như ta làm sao dám đứng bên cạnh ngươi a? Ngồi ở dưới mặt đất, Kỷ An đột nhiên không muốn đứng lên, vẫn ngồi xổm trên mặt đất tốt hơn. Nếu đứng lên, hai người đứng gần nhau, vậy bản thân mình không phải sẽ bị so sánh trực tiếp với Đại lão bản từ trong ra ngoài hay sao a. Vì sĩ diện bản thân và tôn nghiêm, kiên quyết không đứng dậy.

"Ta mặc như thế này không đẹp hay sao a?" Tiêu Ngân Phong hỏi. Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt Kỷ An toát ra vẻ kinh diễm, nàng còn tưởng là Kỷ An thích, cũng không nghĩ vừa chớp mắt một cái, Kỷ An lại bày ra bộ dáng như mây đen đang kéo trên đầu. Hay là có chỗ nào sai sót sao? Nàng tự mình đáng giá từ trên xuống dưới một vòng, sau đó quay lại trong phòng đứng trước gương nhìn từ trước ra sau vừa quan sát vừa tìm xem, đâu có chỗ nào không đúng a? Chui ra khỏi phòng ngủ, đi tới trước mặt Kỷ An nói, "Kỷ An, ta phối đồ kiểu như thế này không đẹp sao?" Nàng chau mày, "Quên đi, ta đi thay bộ khác".

Kỷ An lại nhìn đồng hồ, Lão bản a, ngài vừa mới đi thay bộ quần áo này đã mất nửa giờ, ngài đi đổi một bộ khác lại mất thêm nửa giờ nữa, không cần ăn tối, mà đi ăn khuya mới đúng. Nàng đứng lên, "Tiêu tổng, ta cảm thấy đẹp lắm. Phải, rất đẹp". Xinh đẹp đến mức ta muốn dùng giày để hung hăng S ngươi, thật là cố tình đả kích tầng lớp bần cùng tiểu nhân của chúng ta mà. Kỷ An trong lòng thật độc ác nghĩ, Đại lão bản, ngươi mặc chói mắt như vậy đi ra ngoài, trị an của thành phố Z lại không tốt như vậy, coi chừng bị cướp.

"Thật sự đẹp?" Tiêu Ngân Phong nghiêng đầu hỏi, rồi lại lo lắng nhìn từ trên xuống dưới xem xét lại một lần nữa.

"Đẹp, đẹp lắm, so với phượng hoàng trên bầu trời thì ngươi còn đẹp hơn". Kỷ An tỏ vẻ khinh thường nói. Nghĩ thầm rằng Tiêu Đại lão bản so với mẹ của mình còn kinh hoàng hơn, mẹ nàng cũng vậy, mỗi lần thay quần áo cũng phải đứng ngắm thật lâu, sau đó lại chạy tới hỏi nàng, "An An, ta mặc như vậy đã được chưa?" Nàng nếu nói được rồi, mẹ nàng sẽ lại đứng trước gương xem xét thêm năm sáu phút nữa, cho đến khi xác định không có vấn đề gì thì mới vui vẻ dừng lại. Nàng nếu nói không tốt, chỉ cần còn thời gian cho phép, mẹ nàng sẽ đứng trước gương thay đi thay lại cho tới khi vừa lòng mà thôi. Kỷ lục cao nhất là có một lần mẹ nàng phải tham gia một tiệc cưới, mẹ của nàng đứng ở trước gương chơi đùa mãi cho tới sáu giờ, làm nàng ở một bên chờ muốn chết.

"Thật sự đẹp a?" Tiêu Ngân Phong xem xét Kỳ An, muốn từ trong biểu hiện của Kỷ An xem lời nói là thật hay giả, nàng như thế nào lại nghe có một chút cảm giác nói cho có lệ? Chẳng lẽ là không đẹp, mà Kỷ An thấy mình là Lão bản của nàng cho nên không dám nói thật? "Để ta đi đổi bộ khác là được rồi". Tiêu Ngân Phong dứt lại lại quay ngược vào phòng ngủ.

"Tiêu tổng!" Kỷ An nhanh chóng ngăn lại, "Không cần đổi, rất đẹp, thật sự rất đẹp, rất mê người".

"Thật vậy sao?" Tiêu Ngân Phong lo lắng hỏi.

"Thật". Kỷ An gần như gật đầu để cam đoan.

Tiêu Ngân Phong lúc này mới vừa lòng, quay lại lấy cái túi xách nhỏ, sau đó liền cầm lấy điện thoại gọi một cuộc, "Tiểu Dương a, ta phải ra khỏi nhà". Nói xong, "Ca", cúp máy.

Kỷ An buồn bực, Đại lão bản xuất môn còn phải báo cáo cho người khác biết sao? Nhưng lập tức đã bị Tiêu Ngân Phong kéo cánh tay, lôi nàng ra khỏi nhà, mùi nước hoa thanh mát nhưng nhàn nhạt tràn ngập xung quanh Kỷ An, làm cho nàng chìm ngập sâu ở trong gốc rễ, quả thực đã bị chìm đắm vào trong mùi nước hoa đó. Hơn nữa độ ấm của cánh tay cùng cảm xúc mềm mại, Kỷ An có chút bài xích khi bị người khác kéo đi như vậy, nhưng lại thấy luyến liếc không muốn đẩy ra, cũng không dám đẩy Đại lão bản. Kỷ An bị Đại lão bản kéo đi một khắc liền cảm thấy đầu óc bị mùi nước hoa trên người Đại lão bản làm cho hồ đồ, buồn bực ngơ ngẩn bản thân hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, mơ mơ màng màng theo chân Đại lão bản đi ra ngoài. Ra đến ngoài cửa, Kỷ An đột nhiên thấy có hai nam nhân thân mình cao lớn đứng ở bên ngoài, nhất thời kinh ngạc nhảy dựng, có kẻ trộm! Nhưng lại lập tức tỉnh lại, kẻ trộm thì sao lại đứng chờ ở ngoài cửa? Hay là cướp bóc? Nhất thời sợ run cả người, ngẩng đầu đề phòng, mới thấy rõ là vệ sĩ của Tiêu Đại lão bản. Tiêu Đại lão bản có bốn vệ sĩ, lúc đi thành phố S Kỷ An đã gặp qua ở bãi đỗ xe của nhà máy sản xuất, ở thành phố S cũng gặp qua được mấy lần. Nghe nói bốn người này là đặc công được huấn luyện trong quân đội, có thể lấy một địch mười, cũng không biết có phải là do được tâng bốc quá hay không.

Nhìn thấy hai vệ sỹ này, Kỷ An bĩu môi nghĩ thầm rằng Đại lão bản này còn biết ăn mặc như vậy đi ra ngoài rêu rao cũng rất nguy hiểm a, biết gọi vệ sĩ tới che chở. Nhưng mà để cho bản thân mình là dân thường tóc húi cua cùng một vị Đại lão bản, thiên kim tiểu thư như vậy đi dạo phố, Kỷ An cảm thấy không thoải mái, rất không thoải mái, giống như là leo lên bầu trời cao. Có một loại cảm giác chính mình là con cóc, không biết tốt xấu chạy tới dính lấy bên cạnh thiên nga trắng trẻo sạch sẽ. Nàng không phải con cóc. Mếu máo!

Vào thang máy, xuống lầu, đến gara, Kỷ An bị Đại lão bản kéo vào chiếc Ferrari màu đỏ, hai vị vệ sĩ bên cạnh cũng chui vào chiếc Audi màu đen chạy theo ở phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi