PHƯỢNG HOÀNG HOA

Gió đêm từ từ thổi tới, yên tĩnh mát lạnh cực kì thoải mái.

Tiêu Ngân Phong nói, "Đây là nơi mấy bằng hữu cùng làm ăn kinh doanh với nhau dẫn ta tới đây để chơi mạt chược mà biết được, đi theo con đường này xuống phía dưới là một nhà kính trồng hoa, bên trong có rất nhiều loại hoa hồng, còn được gọi là vườn hoa hồng, bên kia thì có người kinh doanh phòng trà, hoạt động kinh doanh khá là vắng vẻ buồn tẻ. Nhưng mà ta rất thích đồng cỏ ở nơi này, đồng cỏ ở chỗ này là mảnh tốt nhất, phía trước là đập chứa nước, lúc ban ngày có thể nhìn thấy mặt nước ở trong đập, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy người câu cá". Nàng chậm rãi nói, "Nơi này còn chưa có chính thức mở ra kinh doanh, cho nên có rất ít người, thực yên tĩnh, thời điểm có gì phiền lòng thì đến đây ngồi, có thể làm cho tâm tình được thả lỏng". Nàng vừa cười cười, vừa nhìn quan sát Kỷ An, "Nếu ngươi cảm thấy buồn phiền, có thể học một ít nam sinh, chạy đến đỉnh núi đối diện rống to lên". Xong rồi lại còn nói thêm một câu, "Nhưng không thể là hiện tại, bằng không bảo an ở bên ngoài còn tưởng có án mạng xảy ra nha!" Chẳng qua nàng cũng nghĩ tính cách của Kỷ An đoán chừng cũng khó có thể hét to được.

Kỷ An nghiêng đầu, nhìn Tiêu Ngân Phong, nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Hôm nay có chuyện gì làm cho Tiêu tổng buồn phiền sao?"

Tiêu Ngân Phong khẽ cười cười, ây chà, có tiến bộ nha, khó có được lúc Kỷ An chủ động hỏi thăm sự tình của nàng. Nàng hơi nhếch miệng, lại nhẹ nhàng cười nói, "Có thể cho là như vậy".

Kỷ An bứt mấy cọng cỏ xanh, cuộn ở trong tay, quấn thành vòng nói, "Chuyện có thể giải quyết được thì đi giải quyết, còn chuyện không thể giải quyết thì để nó sang một bên tạm thời không nghĩ tới, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện gì đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ có kết quả, ít miễn cưỡng một chút, thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều, cũng sẽ giảm được nhiều phiền não". Nàng ngừng lại một chút rồi nói, "Đương nhiên đây là cái nhìn của ta, có lẽ đối với Tiêu tổng sẽ không thích hợp". Dứt lời, nàng nghiêng đầu để trên đầu gối đang co lại, nhắm mắt lại, miễn cưỡng phân tán suy nghĩ để mà cảm thụ sự yên tĩnh ở xung quanh. Ánh mặt trời có sự sáng lạng của ánh mặt trời, ban đêm thì có sự xinh đẹp của ban đêm. Nàng thích cảm thụ và thưởng thức vẻ đẹp này.

Tiêu Ngân Phong khẽ cười, ý tưởng và cách thức xử sự kiểu như thế này đúng là tác phong của Kỷ An, nhưng không phải là của Tiêu Ngân Phong nàng, nàng thích nắm giữ sự phát triển của sự việc, mà không thích nhìn sự việc bị động mà không làm gì. "Kỷ An, ngươi đoán xem thử ta đang bị chuyện gì làm cho buồn phiền?" Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng hỏi, không muốn cho Kỷ An ngẩn người không chú ý tới quyền lợi của nàng. Rất là giận, nàng mang Kỷ An đến nơi này, lại có thể không để ý tới nàng, chỉ để ý tới chuyện buồn bực của mình mà cúi đầu.

"A?" Kỷ An mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngân Phong. Dưới bầu trời đêm, ánh mắt của Tiêu Đại lão bản sáng ngời khác thường, chợt lóe sáng lên giống ngôi sao trong đêm, một đôi mắt rất có thần, có thể chiếu vào trong lòng người khác. Kỷ An cảm thấy trái tim mình chợt lỗi nhịp, cơ thể giống như bị tê liệt, và trái tim như bị đột kích. Nàng có chút bối rối dời tầm mắt đi nơi khác nói, "Không biết". Thật là không biết, nàng cho tới bây giờ cũng không giỏi đoán được tâm trạng của người khác, cũng không có tâm tình đi phỏng đoán tâm ý của họ.

Tiêu Ngân Phong chán nản, chính bởi vì ngươi không biết nên mới muốn ngươi đoán, ngươi ngược lại chỉ cần nói một câu "Không biết" là coi như xong hết rồi. Thực thất bại, phòng bị của Kỷ An quá mức cẩn thận, người khác không thể tiến vào lòng nàng, trong lòng nàng có gì cũng không chạm vào được. Khuông mặt nàng lạnh lùng, rõ ràng cũng không thèm để ý tới Kỷ An nữa.

"Ong ong ong..." Có thanh âm của tiếng muỗi đập cánh ở bên tai.

"Ba", Kỷ An vỗ vào cánh tay một cái.

Cùng lúc đó, Tiêu Ngân Phong thấy bên cánh tay có cảm giác đau đau ngứa ngứa, lấy tay vỗ, một con muỗi hi sinh lừng lẫy ở bên dưới bàn tay của nàng, máu thịt lẫn lộn. "Ách!" Tiêu Ngân Phong đổ mồ hôi, cảm thấy thật ghê tởm, vội hỏi Kỷ An, "Có mang khăn tay theo không?"

Kỷ An lấy đưa qua cho nàng rồi nói, "Ban đêm ở vùng ngoại ô có rất nhiều muỗi, hay là chúng ta quay lại xe ngồi đi?"

"Không cần". Tiêu Ngân Phong lạnh giọng nói. Nàng cam tâm tình nguyện để muỗi cắn. Cẳng chân lại có cảm giác ngứa, "Ba" đập một cái xuống dưới, lại một con muỗi hi sinh thật anh dũng.

Cảm giác được không khí xung quanh bắt đầu trở lạnh, mà dường như Đại lão bản lại sinh khí. Kỷ An có chút không hiểu, đoán rằng có lẽ chính mình lại chọc cho nàng buồn bực. Nàng cắn môi, chỉ thấy Tiêu Ngân Phong ở đó loay hoay đập muỗi đang đậu hai bên cẳng chân của nàng, nghĩ Đại lão bản cư nhiên nửa đêm ra ngoại ô ngồi "chiến đấu hăng hái" cùng muỗi liền cảm thấy có chút buồn cười, nhưng sau đó lại cảm thấy Tiêu Ngân Phong như vậy có chút ủy khuất. Kỷ An âm thầm thở dài, cởi áo khoác, khoác ở trên chân của Tiêu Ngân Phong. Đại lão bản cũng thật là, nếu đã muốn tới ngồi dã ngoại, cũng không biết thoa thuốc chống muỗi gì đó, lại còn ăn mặc mát mẻ như vậy.

Hành động của Kỷ An như vậy làm cho lòng Tiêu Ngân Phong loạn nhịp một chút, tức giận và nghẹn khuất vừa rồi cũng ít đi vài phần, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp ngọt ngào. Nàng lấy áo của Kỷ An bao quanh chân, hai cánh tay cũng giấu vào trong đó, quả nhiên muỗi cũng không tiếp tục bám lấy nàng, mà toàn bộ đều bay qua phía Kỷ An ở bên kia. Kỷ An đứng dậy, thong thả nhẹ nhàng bước chân đi qua đi lại, hay tay khoanh lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đêm thực yên tĩnh, lại mang theo một tia tịch liêu. Gió lạnh lùng thổi tới một ít nỗi sầu lo khắc khoải cùng trống vắng. Kỷ An hít một hơi thật sâu, ngửa đầu lên, đột nhiên lại cảm thấy có cảm giác bi thương như vậy, cái mũi có chút ê ẩm chua chát. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Ngân Phong, đã hơn nửa đêm rồi, Đại lão bản đưa nàng tới nơi này thì nhất định có dụng ý của nàng, nếu không thì vô duyên vô cớ lái xe mang nàng tới một nơi xa như thế này để làm gì? Lại nghĩ tới lời vừa rồi Tiêu Ngân Phong mới hỏi nàng, nàng cảm thấy được là Tiêu Ngân Phong hẳn là sẽ nói gì đó với nàng. Mà chính mình một câu "Không biết" làm cho lời nói của Đại lão bản nuốt ngược trở lại, cho nên vừa rồi Tiêu tổng mới sinh khí đúng không? Kỷ An khẽ thở dài, đi ngược trở lại bên cạnh của Tiêu Ngân Phong, ngồi xổm người xuống hỏi, "Tiêu tổng, chuyện gì làm cho ngươi buồn phiền?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, đột nhiên cảm thấy người đang ở trước mặt là một đứa trẻ có chút bốc đồng. Không hiểu vì sao lại có cảm giác này, nhưng lại cảm giác được Tiêu Ngân Phong đột nhiên giống một đứa nhỏ có tính tình ngang ngược thích thể hiện.

"Không có gì!" Tiêu Ngân Phong mở miệng thở dài, đứng dậy đi về phía đường lộ, "Đi thôi, nơi này muỗi nhiều quá". Có trời mới biết buổi tối ở đây như thế nào mà muỗi lại nhiều như vậy a! Đi ra hóng gió phơi mình dưới ánh trăng, kết quả bị muỗi cắn chạy trối chết, giết chết cả phong cảnh.

Kỷ An đi theo Tiêu Ngân Phong lên xe ngồi ở vị trí phó lái.

Tiêu Ngân Phong mang dây an toàn, tựa lưng vào ghế ngồi, áo khoác của Kỷ An vẫn còn ở trên người nàng, cánh tay vẫn còn được ống tay áo bao trùm. Nàng quay đầu nhìn về phía Kỷ An, muốn nói gì đó lại thôi.

Kỷ An quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe miệng, nghĩ là muốn để lộ ra một nụ cười ôn nhu để cổ vũ cho Đại lão bản một chút vì nàng vừa muốn nói lại thôi, kết quả lại là cười không nổi. Điều này làm cho nàng có chút buồn bực và ảo não.

Ánh mắt của Tiêu Ngân Phong đột nhiên sáng ngời, giống như là phát hiện được châu lục mới, cái đầu nghiêng về phía Kỷ An xem xét thăm dò nói, "Kỷ An, ta phát hiện là người không có cười nha".

Kỷ An có chút khó xử nhếch nhếch khóe miệng lên, đem một ít thịt ở phía bên phải dồn lại ở phía bên trên cứng nhắc nói, "Là do lâu quá không có cười".

"Ân, vậy cười một cái cho ta xem". Tiêu Ngân Phong cởi bỏ dây an toàn, đem cả thân mình nghiêng đến trước mặt Kỷ An, "Cười là biểu hiện cơ bản trên khuôn mặt của con người, làm sao mà không cười được?"

"Tiêu tổng". Kỷ An thật khó xử, đối với việc Tiêu Ngân Phong gây khó dễ thật không có biện pháp nào.

"Cười một cái thôi, đâu có khó chứ". Tiêu Ngân Phong cười rạng rỡ giống như đóa hoa, trong mắt phát ra tia sáng, là ánh mắt của kẻ trộm, cực kì tà ác.

Kỷ An mở to mắt, giương đôi mắt ngây thơ - trông mong nhìn Tiêu Ngân Phong, nàng thực sự không làm được a.

"Này, làm một người nhân viên kinh doanh đủ tư cách, điều đầu tiên phải học được đó chính là tươi cười". Tiêu Ngân Phong ra vẻ nghiêm túc nói, "Ta đây là đang giúp ngươi học miễn phí nha". Nàng hé miệng cười nói, "Cười một cái, không có khó đâu. Đem hai bên khóe miệng nhếch lên trên, chuyển động cơ trên mặt thì có thể cười rồi". Nói xong, còn rất đắc ý làm mẫu cho Kỷ An một chút.

Gương mặt Kỷ An căng cứng, không có chút thay đổi nhìn Tiêu Ngân Phong, rất chăm chú nghiêm túc, nhưng cũng cực kì vô tội.

Tiêu Ngân Phong thấy cách thứ nhất không làm được, liền sử dụng ngay cách thứ hai, "Nếu không được thì làm thế này đi, ngươi nói "Cà", nói chữ "Cà" cường điệu một chút thì nhìn cũng giống như là đang cười vậy".

Vẻ mặt Kỷ An đau khổ, "Tiêu tổng".

Tiêu Ngân Phong cũng trầm mặt xuống, "Không thể được, phải cười một cái".

Được rồi! Kỷ An thực thất bại hạ hai đầu vai xuống, không một tiếng động nói, "Cà - tím" ách, chính bản thân nàng cũng cảm thấy thực cứng nhắc.

Trên mặt Tiêu Ngân Phong liền hiện lên mấy đường hắc tuyến, nụ cười cứng nhắc như vậy nhìn thật là khó coi. Rất giống với câu nói kia, "Ngươi cười còn khó coi hơn là không cười!" Nàng vén vén tóc, sau đó còn đặc biệt nói, "Kỷ An, ngươi biết không? Ta rất muốn bóp chết ngươi, ngươi nói thử xem ngươi là đứa nhỏ có bộ dạng sao lại xiêu vẹo như thế này, ngay cả cười cũng không biết nữa".

"Ách..." Kỷ An cũng rất thất vọng.

"Ngoan, không cần nhụt chí, về sau mỗi buổi sáng phải đứng trước gương luyện tập cười mười phút, một ngày nào đó ngươi sẽ học được cách cười". Tiêu Ngân Phong đưa tay vuốt vuốt đầu Kỷ An, giống như vuốt ve an ủi một con chó nhỏ.

"Ách', Kỷ An cứng người ngồi ở nơi đó, không có thói quen bị người khác sờ như vậy.

Tiêu Ngân Phong cúi đầu cười khẽ hai tiếng, sau đó có cảm giác thỏa mãn mới ngồi thẳng lên, khởi động xe, chậm rãi quay đầu xe lại. Chiếc Audi đang ở phía sau thấy Tiêu Ngân Phong khởi động xe, hai người vệ sĩ ở bên cạnh cũng vào trong xe ngồi.

Kỷ An cũng mang dây an toàn vào, những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm nay nhanh chóng lại lại trong đầu nàng một lần nữa, nàng hơi nhíu nhíu lông mày, Tiêu tổng mang nàng tới chỗ này ắt hẳn phải có ý tứ gì đó muốn nói hẳn hoi, nhưng mà tại sao còn chưa nói gì đã quay đầu trở về. Nhưng hiện tại nàng cũng không muốn hỏi lại, huống hồ nếu Tiêu tổng thực sự muốn nói với nàng thì không cần nàng hỏi cũng sẽ nói. Nhưng mà nàng luôn cảm thấy có chút là lạ, Tiêu Đại lão bản làm gì bao giờ cũng có lí do, có chuyện gì mà lại một mình đưa nàng tới chỗ này chứ? Rất quái lại, siêu cấp quái lạ!

Tựa vào ghế xe, Kỷ An đột nhiên phát hiện từ lúc quen biết Tiêu tổng, rất nhiều thứ và sự việc luôn vô tình chậm rãi mà thay đổi, tự mình luôn bất giác mà bị hấp dẫn, sau đó lại để ý, cho dù là ít ít đi chăng nữa thì cũng là để ý, mà tất cả những gì mà nàng để ý đều đến từ Tiêu Ngân Phong. Đại lão bản xem <Cừu vui vẻ và sói xám>, Đại lão bản rất đẹp, Đại lão bản ra khỏi nhà luôn mang theo vệ sĩ, Đại lão bản luôn lúc nóng lúc lạnh. Đôi lúc nàng sẽ để ý đến cái mà Đại lão bản thích cùng tâm tình của nàng, còn để ý tới thói quen nữa! Loại cảm giác này làm cho Kỷ An rất không thoải mái, cũng bất an. Có một loại cảm giác giống như là nguy cơ bị xâm lược, nhưng nếu nói là xâm lược rồi, lại nghĩ không ra được là xâm lược cái gì. Nhưng mà nàng chính là không thoải mái, rất không thoải mái, muốn gạt bỏ. Nàng không thích loại cảm giác này, rất không thích. Mày cau lại còn nhiều hơn, giờ khắc này Kỷ An thầm nghĩ muốn nhanh chóng được về nhà, về nhà đi vào trong phòng nhỏ của mình ngồi nghe CD.

Trốn tránh! Kỷ An hiểu được bản thân mình lại bắt đầu trốn tránh, trốn tránh sự xuất hiện của người khác, trốn tránh muốn ngăn chặn cùng người khác quấn quít. Nàng không thích liên lụy, cũng không thích có tình cảm với người khác, cho dù chỉ là bằng hữu cũng không nguyện ý. Nàng sợ sự nhớ mong, nàng sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình bình tĩnh của mình, nàng sợ bị phá vỡ sự bình tĩnh luôn ngự trị trong lòng nàng.

Kỷ An khoanh tay lại, ôm đầu của mình, ngồi thu lại thành một khối, lòng không biết vì sao lại đau, rất đau rất đau, dường như là cảm giác trống rỗng đau đớn. Hít thở lại ngửi được mùi nước hoa trên người của Tiêu Ngân Phong, trong đầu lại hiện lên dung nhan của Tiêu Ngân Phong, nhớ tới cây phượng hoàng hoa nở rộ kia, nàng đột nhiên cảm thấy rối bời, cũng bất an.

Tiếng nhạc ở trong xe vẫn nhẹ nhàng chậm rãi biến ảo khôn lường đều đều như dòng nước chảy, một bàn tay đặt lên đầu của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, thập phần ôn nhu.

Kỷ An ngẩng đầu, nhìn lại liền thấy Tiêu Ngân Phong khẽ cười với nàng, tuy chỉ là cười khẽ nhưng lại hết sức ôn nhu, còn có bao gồm cả nuông chiều và trìu mến. Kỷ An có chút thất thần, kinh ngạc nhìn nụ cười này, giữa lúc đó giống như mơ hồ thấy được phượng hoàng hoa tràn ra, đẹp đến mức say lòng người, tâm giống như là mặt hồ bị gợn sóng nhè nhẹ.

"Đừng kháng cự ta, được không?" Thanh âm trầm thấp của Tiêu Ngân Phong thốt ra gần giống như là tiếng nỉ non, lại hiện ra một cỗ ôn nhu làm cho người ta phải trầm luân trong đó.

Kỷ An có chút ngây ngốc nhìn Tiêu Ngân Phong, trong đầu đặc quánh lại như một khối hồ dán.

"Đáp ứng thì liền gật đầu, còn không đáp ứng, ta liền thả ngươi xuống xe để ngươi ở lại chỗ này". Tiêu Ngân Phong đột nhiên cười khẽ nhưng lại cực kì vui vẻ, đôi mắt linh động nhấp nha nhấp nháy, vừa giống nói giỡn, mà cũng giống nói thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi