PHƯỢNG HOÀNG HOA

"An An, mới bảy giờ, sao ngươi đi làm sớm vậy..." Lý Vân Cẩm đuổi theo thì thấy Kỷ An đã muốn chạy vào trong thang máy. Nàng lắc lắc đầu, cảm thán một tiếng, "Đứa nhỏ này!" Cảm thấy gần đây Kỷ An có chút quái lạ, trước đây vừa tan ca một chút là đã về tới nhà, gần đây thì trở về càng ngày càng... khuya hơn, còn luôn trốn tránh nàng. Chuyện này trước kia chưa bao giờ xảy ra, hôm nào phải hỏi nàng rõ ràng một chút mới được!

Kết quả của say rượu chính là đau đầu, mà kết quả ngủ ở thang máy chính là toàn thân đau nhức. Đối với chuyện đêm qua, Kỷ An còn nhớ rõ mình cùng A Quân uống thật nhiều rượu sau đó còn nhìn thấy Đại lão bản, chuyện sau đó thì không thể nhớ rõ được. Thời điểm nàng đến văn phòng thời gian còn rất sớm, dì nhân viên vệ sinh mới vừa đi làm, nhìn thấy nàng đến liền kinh ngạc chào hỏi. Kỷ An pha một tách cà phê, toàn thân đau nhức nằm sấp xuống bàn. Một lát sau La Thánh Minh đến, đem nàng gọi vào văn phòng giáo huấn cho một trận rồi sau đó đuổi ra ngoài.

Đau đầu cùng đau nhức toàn thân, Kỷ An cầm ly cà phê ngồi ở chỗ đó, không có một chút tinh thần nào để đứng dậy, lười biếng nằm úp sấp ở trên bàn, sống chết vội vàng đi làm việc của mình.

Đến hơn mười giờ, hai thư ký của Đại lão bản cũng đến, trong chốc lát Đại lão bản cũng đến. Kỷ An ở đại sảnh cùng đụng phải Đại lão bản, lần này nàng rất chủ động chào hỏi, tự nhận thấy tình trạng không ra gì của mình. Kết quả Đại lão bản nghiêm mặt lạnh lùng, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái đi qua trước mặt của nàng, không thèm nhìn nàng, khiến cho Kỷ An xấu hổ đứng cứng đờ ở chỗ đó, trong lòng nói hòa thượng lùn hai thước tay không sờ tới đầu, hay là bộ dáng của Đại lão bản lúc nào cũng lạnh lùng như vậy sao? Lắc đầu, đi đến khu vực hút thuốc hút một điếu, sau khi hút xong liền quay lại vùi đầu vào công việc.

Thời điểm kế tiếp có chút kì quái, nhân viên cấp cao của công ty họp liên tục, Đại lão bản chín giờ ba mươi mỗi ngày đều đến công ty trấn giữ, sau đó triển khai một loạt hoạt động kiểm kê, chức vị của Kỷ An thấp, không được nhìn thấy những gì ở phía sau đó, nhưng cũng nhìn thấy được kho hàng liên tục kiểm kê, chỉ tiêu thành tích của phòng kinh doanh hạ xuống, nhưng ít nhiều gì cũng phải đạt được. Rất nhiều đồng nghiệp đoán là công ty đang muốn nhập vào một hạng mục lớn nào đó, nhưng Kỷ An từ La Thánh Minh ngẫu nhiên nghe được hai câu nói Đại lão bản không biết ở đâu nhận được thông tin nói là thị trường hiện nay dường như có chút khác thường, vì để đề phòng xảy ra chuyện nên đã đem hết tất cả tài chính thu hồi cùng với áp dụng nhiều hoạt động khác, đã bắt đầu những dự án cứu tế khẩn cấp.

Kỷ An chỉ là một nhân viên nhỏ, những chuyện trải qua cũng không đủ, nàng cũng không nhìn thấy được gì. Nhưng mà cảm thấy được thị trường chứng khoán giá ảo cao rồi sụt giá, giá bất động sản đột nhiên leo thang khốc liệt so với tình hình suy thoái kinh tế có vẻ không ăn khớp với nhau. Nhưng nàng học quản trị kinh doanh, không phải học về tài chính, nhìn thấy thị trường kinh tế giống như là xem hoa trong sương mù, mông mông lung lung nhìn không rõ được nguyên nhân vì sao như vậy, chỉ có thể mỗi ngày vùi đầu vào làm việc, chạy khắp nơi để đẩy mạnh sản phẩm tiêu thụ, nếu như không phải đi xã giao thì thường về nhà ngay sau khi tan tầm. Buổi tối không về nhà ngủ ngày hôm đó bị mẹ ép hỏi nàng trả lời quanh co lòng vòng, không hỏi được gì nên mẹ nàng cũng không còn ép hỏi nữa. Về phần Đại lão bản, Kỷ An cảm thấy thật là quỷ dị khó lường nha, mỗi lần Đại lão bản quay qua mà nhìn thấy nàng thì gương mặt lạnh lùng như trời đổ tuyết, ngẫu nhiên liếc mắt qua nhìn nàng một cái, ánh mắt của Đại lão bản lại lạnh lùng thờ ơ tới mức có thể đem nguồn nước và cây cỏ ở thảo nguyên biến thành bão táp sa mạc. Có lẽ do trời sinh mẫn cảm, Kỷ An rất không thích đối mặt với Đại lão bản như vậy, cho nên nếu trốn được thì cứ trốn, tránh được thì cứ tránh, nhưng quả nhiên là muốn tránh Đại lão bản cũng rất dễ. Trên người Đại lão bản có một mùi hương nhàn nhạt, phàm là nàng đi qua chỗ nào thì mùi hương cũng lưu lại thật lâu không tan, Đại lão bản có ở văn phòng hay không, chỉ cần ngửi mùi hương trong không khí là có thể biết được. Mỗi lần Đại lão bản đi tới gần, người chưa tới thì đã nghe tiếng giày cao gót giẫm muốn nát cả sàn nhà, Kỷ An vừa nghe tiếng bước chân liền chui vào chỗ nào đó núp, cho đến khi Đại lão bản đi rồi nàng mới chui ra khỏi đó, sau đó tiếp tục vội vàng làm việc, hút thuốc hay gì đó v.v...

Còn Tiêu Ngân Phong thì lại bắt đầu tương đối rối rắm, lúc ban đầu vừa nhìn thấy Kỷ An nàng nàng thế nào đi nữa cũng không vừa mắt, cho đến sau khi Kỷ An bắt đầu trốn nàng thì nàng cũng không thường xuyên thấy Kỷ An nữa, nhưng chỉ cần vừa đi đến văn phòng ở nhà máy sản xuất thì nàng liền mạc danh kì diệu nghĩ tới Kỷ An, sau đó lại càng rối rắm hơn. Vốn dĩ nàng nghĩ là Kỷ An thích nàng, tất cả những biểu hiện trước đây ở trước mặt nàng đều là dùng kế, thủ đoạn đùa giỡn, là muốn hấp dẫn bản thân mình để mình chủ động theo đuổi nàng. Nhưng tình huống hiện tại, Kỷ An cũng không muốn đến gặp nàng, mỗi lần nàng tới văn phòng Kỷ An liền lập tức chạy trốn giống như là trốn ôn thần vậy.

Sau khi làm nguội cơn giận của mình và quan sát tinh tế trong khoảng thời gian này, Tiêu Ngân Phong tỉnh táo lại, một lần nữa lại đem mọi chuyện phân tích kỹ càng từ trong ra ngoài một lần nữa, trước tiên đem tất cả các loại tiếp xúc tinh tế của Kỷ An lọc lại một lần, rồi sau đó tiếp tục phân tích bối cảnh gia thế của Kỷ An. Kỷ An dựa vào cái gì mà muốn chạy theo nàng chứ? Do dù bộ dáng của mình xinh đẹp, thì trên đời này cũng còn rất nhiều người khác xinh đẹp hơn. Có tiền thì sao? Kỷ An và mẹ nàng tuy nói chỉ là tầng lớp làm công ăn lương, nhưng mà gia cảnh của cha Kỷ An lại rất sâu sắc, bảy tám phần nàng cũng không đoán ra được, Kỷ An thà rằng nhận lấy một chút tiền lương từ nàng, cũng không muốn tốn tâm tư đi lấy lòng Kỷ Bằng, điều này tuyệt đối càng thêm dễ dàng. Nếu như theo thái độ làm người của Kỷ An mà phân tích, liền thấy loại người này chỉ lo cho bản thân mình, bằng lòng lười biếng không có ý tiến thủ như vậy làm sao tâm tư đủ sâu sắc để có thể tính toán tới Tiêu Ngân Phong nàng? Nếu thực như vậy, nàng thực có chút vui mừng mà không phải là tức giận. Nàng đoán chừng tình huống hiện tại Kỷ An cơ bản không có để nàng vào trong mắt, chỉ có một mình nàng ở chỗ này rối rắm ầm ĩ, âm thầm dời sông lấp bể để gây sức ép. Tiêu Ngân Phong liền cảm thấy bực mình thêm, tại sao mà mình lại ở chỗ này rối rắm thật lâu như vậy, còn một chút phản ứng nàng cũng không có chứ? Chẳng lẽ nàng đối với Kỷ An không có sức hấp dẫn sao? Thất bại như vậy ư? Tiêu Ngân Phong cắn răng, nàng không tin mị lực của nàng không hấp dẫn được Kỷ An. Nghĩ lại lần nữa, không phải nàng hoàn toàn không lọt vào mắt của Kỷ An, ít nhất là Kỷ An còn vẽ nàng. Sau đó nàng lại nghĩ không ra, ngươi cũng vẽ ta rồi, vì sao lại không để ta ở trong lòng? Ngươi không thích ta thì vẽ ta làm gì? Rõ ràng cảm tình mà Kỷ An dành cho nàng chỉ là như một người mẫu thôi sao?

Tiêu Ngân Phong nghĩ thông suốt, hơi bị hối hận vì lúc trước hiểu lầm Kỷ An, lại nhìn thấy mối quan hệ của hai người quay về trạng thái giống như người xa lạ, cái cảm giác đó khó chịu còn hơn bị tảng đá đập vào chân. Giống như là tự mình chật vật vất vả mới tìm được một cái gì đó cho riêng mình mới nắm chặt vào trong lòng bàn tay, nhưng còn chưa có tình cảm nhiều thì... đã... không cẩn thận coi như là rác rưởi mà đánh mất nó. Nghẹn khuất, thật sự là nghẹn khuất, mà nghẹn khuất này là do tự mình tạo cho mình, muốn phát tiết cũng không có cách nào. Được rồi, nàng thừa nhận là mình sai lầm rồi, vậy thì về sau thấy Kỷ An không làm mặt lạnh với nàng nữa, cũng không to tiếng nữa là được rồi. Nàng không tin với mị lực của Tiêu Ngân Phong mà không thể đem người quay trở lại chứ?

Nàng đem công việc hoàn thành thật nhanh, sau đó làm bộ đi thị sát công việc ở các ban ngành, ngẫu nhiên đi đến phòng Kinh Doanh để nhìn Kỷ An, thuận tiện tỏ ra ý tứ hòa hoãn. Nàng bước vào phòng Kinh Doanh, làm cho nhân viên ở đó cả kinh ngẩng đầu lên, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu làm bộ như vội làm việc hết sức chăm chỉ.

Kỷ An đang ôm điện thoại, xoay lưng ghế quay lại đối diện với của ra vào mà giới thiệu cho đối phương về sản phẩm của công ty, nói chuyện chậm rãi, vui sướng hoa tay múa chân, so với bộ dáng nặng nề nội hướng bình thường thì phải nói là hai người. Tính năng sản phẩm, chất liệu gỗ, giá cả, công nghệ sản xuất, giá cả thị trường đều được nói rõ ràng rành mạch đâu ra đấy, sau đó lại đứng ở góc độ của đối phương để phân tích một lần nữa cho họ nghe thật lâu, cuối cùng nói vài lời khách sáo rồi cúp máy.

Đánh giá từ góc độ chuyên ngành, lúc Kỷ An làm việc đúng thật là rất hấp dẫn người khác, khắp nơi tỏa ra mị lực độc đáo của riêng mình, làm cho người ta có cảm giác nàng không chỉ muốn bán sẩn phẩm, mà còn hiểu rất rõ về sản phẩm để giới thiệu về những sản phẩm áp dụng thích hợp. Đối với phương thức kinh doanh này của nàng, Tiêu Ngân Phong cảm thấy rất hài lòng.

Cho đến khi đối phương cúp điện thoại xong, Kỷ An cũng thở hắt ra thật dài, không quay đầu lại liền đem điện thoại ném sang một bên, điện thoại bay thành một đường cong duyên dáng trên không trung, vững vàng rơi xuống vị trí của nó, không lệch một chút. Kỷ An xoay người, xoay xoay cổ, cắn môi, chạm vào máy tính, sau đó lại ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, nàng nhíu mày, Đại lão bản tới đây sao? Cảm giác có người đứng ở bên cạnh, ngước đầu lên, phát hiện rõ ràng Đại lão bản đang đứng một bên nhìn nàng. Cả người Kỷ An cứng lại, bất chấp khó khăn hướng Tiêu Ngân Phong gật gật đầu xem như là chào hỏi.

"Đến văn phòng ta một chút". Tiêu Ngân Phong nói xong liền xoay người rời đi.

Nói ai vậy a? Kỷ An quay đầu nhìn nhìn bốn phía, không ai trả lời nàng. Không phải là kêu nàng chứ? Nàng là một nhân viên nhỏ, làm gì có đủ đức hạnh để được Đại lão bản triệu kiến? Giống như vài lần gọi đến gặp trước đây đều do bản thân mình đã làm vài việc ảnh hưởng tới Đại lão bản. Vuốt vuốt tóc, nàng rất tin tưởng câu vừa rồi không phải là Tiêu Ngân Phong nói với mình. SO, nếu như không phải nói với nàng, nàng cũng không để ý tới làm gì. Nhớ ra mình còn một khách hàng cần phải gặp, Kỷ An liền lập tức thu dọn túi xách, cầm những tài liệu tương quan đi ra khỏi cửa.

Tiêu Ngân Phong chờ ở văn phòng nửa ngày cũng không thấy Kỷ An tới, gọi điện thoại tới phòng Kinh Doanh kết quả được biết Kỷ An đã đi ra ngoài, bảo thư ký gọi điện thoại di động thì được báo là Kỷ An đi ra ngoài gặp khách hàng. Tiêu Ngân Phong ngồi ở đó sững sờ, hơn nửa ngày còn chưa phục hồi lại tinh thần, nàng bị Kỷ An bỏ qua một bên? Trời ơi, nàng lại có thể bị cho leo cây! Mà người cho nàng leo cư nhiên vẫn là Kỷ An! Chịu đả kích, thực là dễ bị đả kích mà! Tiêu Ngân Phong buồn bực, đã nghĩ tới việc chạy tới công ty XX bắt Kỷ An đem về, nhưng nàng không thể, dù sao bản thân mình cũng phải có độ lượng đúng mực phải không. Vì thế chờ đi, đợi cho đến khi Kỷ An gặp khách hàng về rồi, xem nàng giải thích thế nào với mình. Kết quả đợi cho tới bảy giờ tối vẫn chưa thấy Kỷ An quay lại. Bảo thư ký gọi lại thêm lần nữa, Kỷ An gặp khách hàng xong cũng đến giờ tan sở, nên đã đi thẳng về nhà để ăn cơm chiều. Tiêu Ngân Phong đói bụng nhìn ra ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, nghĩ giờ này Kỷ An đã về nhà ngồi ăn cơm một bàn đầy mĩ vị, mà bản thân mình đói bụng ngồi ở chỗ này chờ nàng cũng không biết có cảm giác gì, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận cảm giác kia chính là ủy khuất, tuyệt đối không phải ủy khuất, trên người của Tiêu Ngân Phong nàng không bao giờ có từ ủy khuất này.

Nếu đổi lại là người khác, thì Tiêu Ngân Phong đã thẳng tay bảo thư ký gọi cho người đó ngày mai không cần tới đi làm nữa. Nhưng mà nếu như nàng gầm lên với Kỷ An như vậy, thì chắc chắn ngày hôm sau Kỷ An sẽ bị Kỷ Bằng ném tới cục XX để làm việc ngay. Kỷ Bằng vẫn đang ngồi ở nơi nào đó giương mắt hổ lên nhìn chằm chằm nha! Ách, phòng Kinh Doanh cũng có một con sói đang nhìn Kỷ An chăm chú nữa. Không thấy tên Vương Khản kia a, ba ngày hai lần tìm đồng nghiệp mở tiệc mời Kỷ An đi ra ngoài ăn tối, cũng không có vẻ săn đón ám muội gì, ngoại trừ nha đầu ngốc Kỷ An này không nhìn ra được ý tứ của Vương Khản, nhưng toàn bộ công ty đều nhìn thấy. Ân, nếu như Kỷ An nhìn ra được tâm tư của Vương Khản thì có cùng Vương Khản kết giao hay không? Trong lòng trở nên ầm ĩ! Ý tưởng này làm cho lòng của nàng cảm thấy khá khó chịu!

Tiêu Ngân Phong sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng ầm ĩ trong lòng. Một lòng có thể rối rắm thành hai bên. Vì thế muốn dứt khoát thì cứ buông tay quên đi như vậy, đỡ phải biết rồi thấy không thoải mái. Tuy nói có thích Kỷ An một chút, nhưng cũng không cần để bản thân tiêu hao nhiều tâm lực như vậy để đợi nàng chứ? Huống chi các nàng đều là nữ nhân, nếu như bản thân mình muốn phát triển mối quan hệ với Kỷ An, còn mang thêm cái tên gọi là lesbian, rồi phải hết sức cố gắng để Kỷ An cũng thành les, có mệt hay không a? Tuy nói rằng nàng đang chờ mong tình yêu phủ xuống, nhưng nếu tình yêu mà tra tấn người ta như vậy thì vẫn nên quên đi.Cái nàng theo đuổi là cuộc sống ngày càng trở nên tốt đẹp, không phải là chịu khổ. Vì thế Tiêu Ngân Phong quyết định buông tay. Nàng ra khỏi công ty, đi đến nhà hàng ăn cơm, đi quán bar uống chút rượu, rồi cùng bằng hữu hàn thuyên một lát, mười giờ tối lái xe quay về nhà. Nhưng mà về nhà rửa mặt xong leo lên giường lại ngủ không được, tâm trí toàn bao phủ hình ảnh của Kỷ An. Tiêu Ngân Phong xoay người ngồi dậy trên giường, vẻ mặt buồn bực, nghĩ nghĩ rồi lại đi ra ngoài quầy bar rót một ly rượu đỏ, ngồi xuống chậm rãi uống rượu, xoay xoay ly rượu rồi nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ ở bên trong. Trước kia tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có nhớ tới Kỷ An, nhưng cũng không nghĩ nhiều đến như vậy a, bây giờ hiện tại đã muốn buông tay, người này lại giống như cái mũi khoan cắm ở trong lòng, dù sao đi nữa cũng rất khó chịu đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi