PHƯỢNG HOÀNG HOA

Sao lại có thể vừa vặn đến như vậy? Kỷ An cảm thấy điều này quả thực... quả thực trùng hợp đến mức không thể tin tưởng nổi. Nàng xem ảnh chụp, nhìn thấy hình chụp của một cô gái trong tuổi đẹp nhất, đột nhiên phát hiện cô gái trong ảnh so với trí tưởng tượng của nàng đã lệch khỏi quỹ đạo rất nhiều, phong cảnh giống nhau, bối cảnh giống nhau, nhưng người trong ảnh chụp với người trong trí tưởng tượng của mình là hai người hoàn toàn bất đồng. Kỷ An nhìn ảnh chụp, chậm rãi ngẩng đầu, thì ra cái mà mình vẫn lưu luyến lại là ảo ảnh do bản thân mình tưởng tượng chứ không phải là một người có thật, chỉ là hư cấu được phát triển lên từ trí tưởng tượng của mình mà thôi. Người nàng yêu chỉ là một nhân vật tưởng tượng, cho đến sau này nhân vật đó lại... Phần sau nàng còn không dám nói ra.

"Tiêu tổng, ta đi về trước". Kỷ An đứng dậy, túm lấy túi xách của mình bắt đầu chạy ra bên ngoài.

"Kỷ An". Tiêu Ngân Phong gọi nàng lại, vì sao Kỷ An lại có vẻ kinh hoàng sợ hãi như vậy?

Kỷ An quay đầu lại nói, "Tiêu tổng, ta không biết Tô Đồng, cũng chưa có gặp qua nàng". Nói xong nàng liền xoay người đi.

"Vậy ngươi trốn cái gì?" Tiêu Ngân Phong hỏi. "Trốn có thể thay đổi sự thật? Nếu ngươi không biết nàng thì sao lại vẽ nàng? Nếu ngươi không biết nàng thì tại sao nàng lại chụp nhiều ảnh của ngươi như vậy?"

Kỷ An lắc đầu, "Người ta vẽ trong tranh cơ bản không phải là nàng".

"Vậy thì tranh kia vẽ ai?" Tiêu Ngân Phong truy hỏi, lời nói ra mới phát hiện có chút vội vàng.

Là ngươi! Thiếu chút nữa là Kỷ An đã thốt ra như vậy, nhưng đã kịp nuốt lời nói đó trở lại.

"Là ta?" Tiêu Ngân Phong lại hỏi.

Kỷ An cả kinh lùi lại lấy bước, đụng vào cánh cửa, "Ngươi đã nhìn thấy bản kí họa?"

Nàng đoán đúng rồi. Nhưng mà tại sao ảnh chụp thì chính là Tô Đồng, nhưng khi vẽ ra thì lại là nàng? Tiêu Ngân Phong nói, "Kỷ An, ngươi không biết là ngươi hẳn phải đem sự tình nói rõ ràng hết hay sao?"

Kỷ An xoay người mở cửa, nghe được thanh âm của Tiêu Ngân Phong ở phía sau truyền đến, "Chẳng lẽ phương thức xử lý vấn đề của ngươi chỉ có chạy trốn thôi sao?" Nàng ngẩn ra, ở trong lòng phản bác lại nàng không có trốn.

"Trốn tránh có thể làm cho sự việc trở nên không tồn tại? Có thể làm cho chuyện đã xảy ra không có phát sinh sao?" Tiêu Ngân Phong khoanh hai tay chồng lên nhau ở trước ngực.

"Ta không có trốn". Kỷ An xoay người.

"Thế vì cái gì?". Tiêu Ngân Phong hỏi tới, "Vì sao ngươi lại vẽ ta?"

Kỷ An thật hoảng sợ, cũng chưa bao giờ cảm thấy bối rối như vậy. Tầm mắt của nàng bắt đầu mơ hồ, chợt sáng chợt tắt, không dám nhìn Tiêu Ngân Phong, cũng không dám dừng lại ở một chỗ nào bất kì.

"Trong lòng ngươi thật giả dối". Tiêu Ngân Phong lạnh giọng chỉ ra.

Kỷ An đột nhiên cảm thấy buồn cười, trong lòng nàng giả dối cái gì a! Nàng có lòng tốt gì đâu để giả dối chứ? Nhưng mà nàng có dám nói ra nguyên nhân tại sao mình lại vẽ Đại lão bản không? Ngay cả bản thân nàng cũng không biết tại sao mình lại đem Đại lão bản vẽ vào trong tranh, nàng phải nói thế nào? Nàng nói cái gì bây giờ? "Ngươi đừng bức ép ta". Nàng kêu lên. Sau đó liều lĩnh dựa vào cửa ở phía sau lưng. Nàng không biết tại sao lại biến thành như vậy nữa, nàng rõ ràng chỉ là đem cái ý niệm đơn thuần trong lòng vẽ vào trong tranh thôi, nhưng mà hình vẽ trong lòng đó là một quang cảnh thật xinh đẹp, nhưng trăm triệu lần không ngờ sự tình lại trở nên phức tạp như vậy. Nàng chưa từng nghĩ bản thân mình cùng với người ở dưới tàng cây phượng hoàng hoa có liên quan gì tới nhau, chỉ đơn giản là cảm giác tốt đẹp và hoài niệm mà thôi. Đột nhiên người ở dưới tàng cây mà nàng chưa bao giờ biết tới lại xông ra, còn lại chụp thật nhiều ảnh của nàng như vậy, lại còn là bằng hữu của Đại lão bản! Mà mình lại đem Đại lão bản thế vào người ở dưới tàng cây mà vẽ. Sự tình rất đơn giản, nhưng nói ra rồi thì lại thật phức tạp, xem xét nguyên nhân sâu xa thì lại càng phức tạp hơn.

Tiêu Ngân Phong đứng ở đó nhìn Kỷ An chăm chú, trong lòng đủ loại nghi hoặc chờ người ở phía trước nàng đang vì nàng giải tỏa nghi vấn. Nhưng nàng thấy cơ bản là Kỷ An không muốn nói ra.

Kỷ An chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, Đại lão bản đang đứng ở đó, đang chờ đáp án của nàng, chờ nàng giải thích. Nàng tựa vào cửa, nặng nề thở dài. Nếu nói ra hoàn cảnh thực tế lúc đó thì có lẽ sự tình vốn không phức tạp như vậy đúng không, nên nàng thấp giọng nói, "Năm ta mười tám tuổi, cha mẹ ly hôn, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái nên đi lên núi giải sầu. Ngày hôm đó ta thức dậy thật sớm, leo lên đến đỉnh núi, ta ngồi ở trên đỉnh của một tảng đá lớn nghỉ ngơi, đột nhiên thấy một người đứng ở dưới tàng cây phượng hoàng hoa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi trên thân thể người đó. Ánh mặt trời thật chói mắt, khiến cho nàng thoạt nhìn thật mông lung, sườn mặt của nàng đối diện với ta, dưới ánh mặt trời chói chang ta chỉ có thể mơ hồ thấy được hình dáng của nàng, cảm thấy rất đẹp. Ánh mặt trời vào buổi sáng tháng Bảy, cây phượng hoàng hoa kiêu căng nở rộ, làm tôn lên một cô gái đang tắm mình trong ánh mặt trời dưới tàng cây, cả hai hòa quyện vào nhau tạo thành một bức tranh cảnh sắc thiên nhiên tuyệt mĩ. Ta bị chấn động sâu sắc bởi một màn phong cảnh xinh đẹp đó, hình ảnh đó chiếu vào trong lòng, để từ đó về sau giống như là khắc in dấu vết không thể phai mờ. Bởi vì do ánh mặt trời nên ta không thấy rõ được gương mặt của người kia, ta chỉ là say đắm phong cảnh kia, cũng không có theo đuổi đến cùng để biết nàng là ai. Sau đó dù đã về nhà thật lâu rồi ta cũng không thể quên được, vì quên không được phong cảnh xinh đẹp đó nên ta bắt đầu cầm bút nghĩ muốn đem nó vẽ thành tranh. Cái chính là rõ ràng ta có thể vẽ được ánh mặt trời, có thể vẽ được cây phượng hoàng hoa, nhưng lại vẽ không được người kia. Có lẽ bởi vì ngay từ đầu ta đã không thể thấy được nàng một cách rõ ràng, vì ngay từ đầu ta cũng không có để ý xem thử nàng là ai". Nàng chậm chạp cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Sau đó ta nhìn thấy ngươi, mờ mờ ảo ảo cảm nhận được bóng dáng của ngươi cùng với người ở dưới tàng cây đó rất giống nhau, hòa quyện với phượng hoàng hoa, cho nên ta liền lấy ngươi thay thế cho nhân vật nguyên bản để vẽ vào. Tiêu tổng, ta không có ý mạo phạm ngươi, chính là... Ta chỉ muốn vẽ nên phong cảnh kia... Ta muốn đem phong cảnh thiên nhiên tuyệt vời trong lòng vẽ thật trọn vẹn, ta không có ý tứ gì khác". Nàng nặng nề thở dài, "Về phần tại sao Tô Đồng gì đó lại có được ảnh chụp của ta, thật sự ta không biết".

Tiêu Ngân Phong cảm thấy muốn biết rõ vì sao Tô Đồng lại chụp hình Kỷ An thì cũng chỉ có thể đi tìm Tô Bối Nhi mà thôi. Nàng chậm rãi đi đến bên người Kỷ An nhẹ giọng nói, "Khẩn trương như vậy làm cái gì, tranh cũng đã vẽ rồi, ta cũng không có trách ngươi".

"Thực xin lỗi Tiêu tổng, về sau ta sẽ không vẽ nữa". Kỷ An gục đầu xuống. Họa sĩ vẽ trộm tranh, bị phát hiện rồi thì đánh chết nàng cũng không dám vẽ nữa.

"Ngươi muốn vẽ gì thì đó là quyền tự do của ngươi, có cái gì mà phải xin lỗi chứ". Tiêu Ngân Phong khẽ cười một tiếng rồi nói, "Bất quá ngươi biến ta trở thành người mẫu của ngươi lâu như vậy rồi, có phải nên bồi thường cho ta rồi hay không?"

"A?" Kỷ An ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn, Tiêu tổng không ngại mình vẽ trộm nàng sao?

"Không mời ta ăn cơm?" Tiêu Ngân Phong nghiêng đầu khẽ cười nhìn chằm chằm Kỷ An. Biết Kỷ An không có thích Tô Đồng, cùng Tô Đồng lúc đó không có quan hệ gì với nhau, tâm tình của nàng tốt hẳn lên rất nhiều. Nhưng trong lòng lại có một mối nghi vấn khác về chuyện ngày xưa của Tô Đồng. Vì sao Tô Đồng lại phải lưu lạc ở nước ngoài? Vì sao mà nàng lại tự sát? Nàng nghĩ chắc phải bớt một chút thời gian đi tới thành phố S một chuyến để hỏi Tô Bối Nhi xem sao.

"Mời". Kỷ An nhẹ nhàng thở ra, mời Tiêu Ngân Phong đi ăn nhà hàng năm sao cao cấp làm cho nàng vui. Ai bảo mình mạo phạm người ta bị người ta bắt bí tới mức đuối lý rồi.

"Vậy chờ ta đi thay quần áo". Tiêu Ngân Phong nói.

"Ân". Kỷ An gật đầu, vẫn đứng bất động ở cửa.

"Đứng ở cửa làm gì? Đến sô pha ngồi một lát đi, ta thay quần áo cũng cần chút thời gian".

Kỷ An ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy Tiêu Ngân Phong đi vào phòng ngủ, tầm mắt của nàng dừng lại ở một đống đồ đạc lộn xộn đặt trên bàn. Đoán chừng tất cả đều là đồ của Tô Đồng. Kỷ An nhìn chằm chằm trên bìa cuốn album, có chút rối rắm, nàng không biết Tô Đồng vậy tại sao Tô Đồng có thể chụp được ảnh của nàng? Nàng cầm lấy cuốn album chậm rãi mở ra, lật từng tờ từng tờ, lật đến phía sau không ngừng phát hiện ngoài ảnh chụp nàng đi núi lần đó, còn có ảnh nàng đi tới Tô Gia chơi, ảnh nàng cùng với Tô Bối Nhi đang đùa giỡn một chỗ, dựa vào góc độ của bức ảnh thì cũng không giống như đang chụp trực diện. Mơ mơ hồ hồ nghĩ tới thời điểm trước đây nàng cùng ba mẹ hay tới Tô Gia hoặc nhà của ông nội thường thường chỉ có một mình Tô Bối Nhi chơi đùa cùng với nàng, nhưng bởi vì nàng bài xích người lạ, đối với họ không có bất kì phản ứng gì, chậm chí chưa từng liếc mắt nhìn họ một cái nữa. Trời ạ, người này không phải là Tô Đồng chứ? Kỷ An nghĩ nghĩ, cảm thấy muốn phát điên tới nơi rồi. thời gian trước đây trong nhà có nhiều bằng hữu thân thích, bình thường chỉ có người ta nhớ kỹ nàng chứ nàng chưa bao giờ chú ý tới tên họ của người khác là gì, khi tiếp xúc cũng chỉ nói những lời thật khách khí, nhìn người còn không nhớ mặt chứ đừng nói là hình dáng quần áo như thế nào. Nói không chừng trước đây nàng có gặp qua Tô Đồng nhưng không chú ý tới người này. Kỷ An nghĩ nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho mẹ của mình, "Mẹ, trước đây ta có từng gặp người nào tên là Tô Đồng không? Tô Đồng là người nhà của bác Thừa Hiên đúng không?"

Lý Vân Cẩm ở đầu dây bên kia rõ ràng ngừng lại một hồi lâu rồi mới nói, "Trước đây lúc ngươi tới nhà của ông nội nghỉ hè, nàng tìm ngươi làm người mẫu".

"Còn gì nữa không?"

"Đang yên đang lành tự dưng sao ngươi lại hỏi tới nàng chứ?" Lý Vân Cẩm dường như không muốn nhắc tới Tô Đồng.

"Mẹ". Kỷ An kêu lên, "Ta tự nhiên hỏi thì đương nhiên có cái lý của ta. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết thôi". Cuối cùng lại nói thêm một câu, "Không cho phép giấu diếm ta điều gì".

"Bản thân ngươi không nhớ rõ, còn nói ta giấu diếm ngươi cái gì". Lý Vân Cẩm tức giận nói, "Ngươi đứa nhỏ này đừng có xem mẹ là cái máy tính riêng a, ngay cả trước đây ngươi quen biết người nay hay không cũng đi hỏi ta, ý tứ của ngươi cũng không tồi ha".

"Mẹ". Thanh âm của Kỷ An kéo thật dài, "Van cầu ngươi mẹ thân yêu của ta". Làm nũng! "Ngươi hãy nói cho ta biết một chút chuyện của Tô Đồng đi".

"Được lắm được lắm, muốn gây khó dễ cho ngươi cũng không có biện pháp, đã hai mươi bốn tuổi rồi, còn làm nũng giống như tiểu hài tử!" Lý Vân Cẩm thở dài, "Mỗi lần ngươi đến nhà ông nội của ngươi chơi, Tô Đồng cũng sẽ tới tìm ngươi. Tuy rằng ngươi không có phản ứng với nàng, nhưng tất cả mọi người đều thấy được đứa nhỏ này để tâm tới ngươi, nàng cũng thích chụp ảnh ngươi, có thể do tướng mạo của ngươi có vẻ rất được đi. Nàng cũng có cùng Tô Bối Nhi đến nhà chúng ta thăm ngươi vài lần, nhưng muốn ngươi phản ứng cũng không có, chỉ lo chơi đùa với Bối Nhi mà không để ý tới người ta. Năm nàng mười tám tuổi đã ra nước ngoài du học, hình như bây giờ vẫn còn ở nước ngoài. Đều chỉ là những chuyện vụn vặt như hạt mè hạt kê trước đây, sao đột nhiên ngươi lại nhớ tới?"

"Ở nước ngoài là nước nào?" Kỷ An hỏi.

"Cái này... Cái này ta không nhớ rõ lắm. Đã lâu không có hỏi thăm". Thanh âm Lý Vân Cẩm vừa nghe liền có vẻ chột dạ, rõ ràng là đang nói dối.

"Vậy hỏi bác Thừa Hiên một chút có được không?" Kỷ An nhíu mày, nàng biết mẹ vẫn chưa chịu nói thật. Chẳng lẽ nàng còn không hiểu rõ mẹ ruột của mình sao? Nói chuyện ba hoa ríu rít, hỏi tới ai cũng đều biết, nhất định là biết thì sẽ nói, đã nói là nói cho hết, nhưng mà chỉ vừa nhắc tới Tô Đồng, nói hai ba câu đã muốn đẩy nàng ra chỗ khác rồi.

"Ngươi chừng nào thì về nhà ăn cơm a? Sắp tan tầm rồi đúng không?" Lý Vân Cẩm chuyển chủ đề, "Ngươi đứa nhỏ này gần đây không chịu về ăn cơm chiều, có phải ghét bỏ mẹ hay lải nhải hay không? Ta có hầm một nồi canh gà, ngươi chừng nào thì trở về uống a? Có biết ta khó khăn thế nào mới có thể hầm cho ngươi uống không a?"

"Mẹ, buổi tối ta phải đi xã giao". Kỷ An vừa nghe bác gái Lý nhắc tới thì đã nhanh chóng nói hai ba câu rồi cúp máy. Vừa mới cúp điện thoại liền cảm thấy được mẹ có chuyện gì đó, bà rõ ràng lảng sang chuyện khác thôi. Kỷ An ngâm cứu ảnh chụp ở trên bàn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, có thể là bạn chơi cùng thời niên thiếu, sau đó lúc ra ngoài chơi thì gặp. Thuận tiện phủi phủi tấm ảnh chụp thế thôi. Đây là lời giải thích bình thường hợp lý nhất. Không phải sao?

Kỷ An ngồi ở sô pha loại tốt nhất đại khái khoảng một giờ, Tiêu Đại lão bản mới ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp đi ra. Nàng nhìn một đống lộn xộn ở trên bàn, nghĩ nghĩ, thu sửa lại rồi mới lôi kéo Kỷ An ra khỏi nhà. Kỷ An ngồi trên xe Tiêu Ngân Phong, không có vệ sĩ đi theo nên cảm thấy có chút kì quái. Đại lão bản không phải đi đâu cũng mang theo vệ sĩ sao? Tại sao lần này lại không mang theo?

"Ngươi đang tìm cái gì?" Tiêu Ngân Phong phát hiện Kỷ An vừa ra khỏi cửa đã ngó đông ngó tây, giống như là một con chim nhỏ tò mò.

"Ngươi không mang theo bảo tiêu a?" Kỷ An hỏi.

"Ân". Tiêu Ngân Phong đáp, "Hôm nay không muốn cho bọn họ đi theo". Nàng nghĩ muốn cùng Kỷ An yên tĩnh một chỗ một lát. Nàng quay đầu nhìn Kỷ An, không nhìn ra được tiểu nha đầu có tính cách nội hướng nặng nề này lại có nhân duyên đến như vậy, cả hai người con của Tô Gia đều để tâm tới nàng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi