PHƯỢNG HOÀNG HOA

Giọng nói thì thầm mềm mại, mang theo chút non nớt yếu ớt cầu xin.

Tiêu Ngân Phong quay lại sô pha, xoay người tới đối mặt với Kỷ An, cúi đầu nhìn xuống phía chỗ Kỷ An đang ngồi trên ghế.

Kỷ An nhắm mắt lại, giống như một con thú cưng nhỏ chui vào trong lòng Tiêu Ngân Phong, mặt cọ cọ vào trong ngực nàng tìm kiếm ấm áp. Tiêu Ngân Phong thở dài, giơ tay lên vuốt tóc Kỷ An.

“Có thể hát bài ‘Chúc mừng sinh nhật’ cho ta hay không?” Thanh âm rầu rĩ của Kỷ An truyền đến.

Tiêu Ngân Phong giật mình, không rõ vì sao đột nhiên Kỷ An lại đưa ra thỉnh cầu này. Nàng hít vào một hơi, nhẹ nhàng vỗ về Kỷ An, đôi môi hé mở bắt đầu hát, “Chúc ngươi sinh nhật hạnh phúc, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ…” Mới vừa hát được hai câu đã bị thanh âm của Kỷ An làm ngừng lại, chỉ nghe thấy Kỷ An hát, “Sinh nhật của ngươi làm cho ta nhớ tới một bằng hữu đã rất lâu rồi, đó là một mùa đông rét lạnh, hắn lưu lạc ở đầu đường, ta hỏi hắn cầu xin cái gì, hắn luôn lắc đầu. Hắn nói hôm nay là sinh nhật hắn nhưng không ai chúc hắn sinh nhật hạnh phúc, sinh nhật vui vẻ. Chúc ngươi sinh nhật hạnh phúc, nắm tay của ta, cùng ta hát ca khúc chúc mừng sinh nhật, sau đó mỗi ngày đều thật là vui vẻ, đừng để ý sinh nhật là ngày nào… Sinh nhật hạnh phúc, chúc ngươi sinh nhật hạnh phúc…”

Là một ca khúc rất cũ rồi, là một bài hát của Trịnh Trí Hóa! Được Kỷ An dùng chất giọng trầm ấm bi thương để hát, lộ ra sự đau đớn quấn lấy tâm trí người khác. Tiêu Ngân Phong ôm Kỷ An, đem nàng ôm vào trong lòng, sau đó liền cảm thấy chỗ Kỷ An gối đầu lên truyền đến một cỗ ẩm ướt ấm áp. Nàng nhẹ nhàng tách Kỷ An ra, nhìn thấy trên mặt nàng toàn là nước mắt. Hốc mắt Tiêu Ngân Phong có chút đỏ, có người uống rượu say nằm trong lòng của nàng lại còn hát một ca khúc cũ đã lưu hành mười mấy năm trước, vừa hát vừa khóc.

Di động của Kỷ An vang lên,Tiêu Ngân Phong thay Kỷ An nghe điện thoại, nhìn thấy số của La Thánh Minh nên bắt máy, “Uy, La quản lý, ta là Tiêu Ngân Phong, Kỷ An đang ở chỗ ta”.

“A? Tiêu tổng”. La Thánh Minh kinh ngạc tới mức nhảy dựng.

“Ta tìm nàng có chút việc, lúc này nàng đang bận nên không thể nghe điện thoại. Thế nhé”. Tiêu Ngân Phong nói xong liền cúp máy. Nàng nghĩ Kỷ An nhất định không muốn gặp La Thánh Minh, nếu không sẽ không hét lên trong điện thoại là muốn đá vỡ tiểu kê kê của La Thánh Minh. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Kỷ An, nhìn không ra người này lại thật bạo lực.

Khi bài hát được Kỷ An hát được hai phần thì lặp lại điệp khúc, “Sinh nhật hạnh phúc, chúc ngươi sinh nhật hạnh phúc, hắn nói hôm nay sinh nhật mình nhưng không ai nói chúc ngươi sinh nhật hạnh phúc, sinh nhật vui vẻ. Chúc ngươi sinh nhật hạnh phúc, nắm tay ta, cùng ta hát bài ca mừng sinh nhật hạnh phúc…” Cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có điều cuối cùng Tiêu Ngân Phong cũng kéo Kỷ An đưa đến phòng tắm, sau đó tìm một bộ quần áo mới đưa cho Kỷ An mặc. Kỷ An tắm rửa xong, mặc quần áo của Tiêu Ngân Phong ngã trái ngã phải từ phòng tắm đi ra, đi thẳng tới cái giường mềm mại của Tiêu Ngân Phong để tìm nơi nương tựa, cũng chẳng cần biết tóc có bị ướt hay không.

Tiêu Ngân Phong vội vàng cầm máy sấy chạy qua, kéo Kỷ An buông thõng bên giường, giúp này sấy tóc.

Kỷ An la ó, mặc kệ mái tóc chui vào trong chăn không chịu ra.

Tiêu Ngân Phong thật bất đắc dĩ nhìn Kỷ An, lại không nỡ đuổi nàng xuống giường, mà bản thân mình lại chẳng muốn ngủ ở sô pha. Nhà nàng cũng không chuẩn bị phòng cho khách, bên trong bên ngoài ngoại trừ phòng này có thể ngủ được còn lại cũng chỉ có sô pha. Tiêu Ngân Phong không biết làm sao đành thở dài, lấy áo ngủ rồi đi tắm rửa, sau đó nằm xuống bên người Kỷ An, kéo lấy nửa cái chăn để đắp lên người.

Bên cạnh đột nhiên lại xuất hiện thêm một người, thân thể của nàng tồn tại ở bên cạnh rất chân thực, trên người còn tản mát ra hơi ấm, hô hấp thật trầm ổn, Tiêu Ngân Phong cho dù dùng cách nào đi chăng nữa cũng không thể ngủ được. Nàng nằm nghiêng người lại, đưa cánh tay chống ở dưới đầu, nhìn Kỷ An đang ngủ say ở trên giường. Kỷ An ngủ rất say, hô hấp cũng có quy luật, nàng nằm sấp trên giường, hai tay gấp một góc chín mươi độ ở bên cạnh người. Trên mặt vì say rượu nên đỏ ửng, môi có chút tái nhợt, trên gương mặt còn có dấu nước mắt, giống một đứa nhỏ khóc mệt xong sẽ đi ngủ, làm cho lòng Tiêu Ngân Phong nổi lên từng đợt thương xót. Nàng chậm rãi tới gần, đưa tay qua khoác lên trên lưng Kỷ An.

Kỷ An đang mơ mơ màng màng cảm giác có một cỗ hơi ấm truyền đến, sau đó lại ngửi được một mùi thơm quen thuộc, theo bản năng liền hướng về phía có ấm áp, chui vào trong lòng của Tiêu Ngân Phong mà cọ cọ, sau đó tìm một vị trí thoải mái áp vào, sau đó ôm chặt lấy người Tiêu Ngân Phong.

Tiêu Ngân Phong buồn cười khi nhìn thấy hành động của Kỷ An, cảm thấy bản thân mình biến thành gối ôm của nàng. Nhưng cảm giác được Kỷ An ôm rất thoải mái, kiểu như thích được người khác khát khao, thích được người khác ỷ lại. Ấm áp, giống như mây trắng vào mùa xuân tháng ba. Nàng đem Kỷ An ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy nàng, cúi người xuống đặt lên trán của Kỷ An một nụ hôn.

Kỷ An đang mơ ngủ, thấy bụng căng lên liền ngồi dậy, bay xuống giường, tìm dép lê mang, sau đó nhắm mắt đi về hướng WC. Đi nửa ngày cũng không thấy cửa đâu, mà lại cảm nhận được cái lạnh lẽo trơn tuột của bức tường. Nàng mở mắt ra, gì chứ? Chẳng lẽ là đi nhầm hướng rồi? Xoay người trong bóng tối lờ mờ nhìn lại, trong phòng thật yên tĩnh, nhưng xem không gian trong phòng này thì không phải là phòng của mình? Chẳng lẽ nàng ở phòng của mẹ sao? “Mẹ, mở đèn lên, ta muốn đi WC”. Ách, phòng của mẹ cũng không có bài trí giống vậy, vậy đây là đâu?

“Cạch” một tiếng vang lên, đèn sáng, người giúp nàng mở đèn vội vàng leo lên lại trên giường cuốn lấy chăn ngủ tiếp.

Đèn thật sáng, Kỷ An nhìn thấy rõ ràng vật dụng được bài trí trong phòng, đây không phải nhà mình, cũng không phải nhà của cậu. Nàng sợ run cả người, hoàn toàn thanh tỉnh! Nghĩ lại từ lúc ban đầu nàng ra khỏi nhà đi đến quán bar uống rượu, rượu? Một luồng hơi lạnh từ bàn chân chạy thẳng lên trên ngực, không thể nào nàng uống say bị một người lạ mang về nhà chứ? Cúi đầu nhìn xuống, trời ạ, cũng không phải đang mặc áo ngủ của mình, mà là một bộ áo ngủ trong suốt cực kì gợi cảm. Trời! Kỷ An ngây ngốc ngơ ngác nhìn một đống lù lù đang nằm ở trên giường, người kia là ai a? Như thế nào có thể như vậy chứ! Như thế nào có thể thừa dịp nàng say mà chiếm tiện nghi của nàng thế! Kỷ An nhìn chằm chằm người đang cuốn chăn nằm trên giường kia, cảm thấy bi thương phẫn nộ đan xen với nhau, máu nóng chạy thẳng lên đầu, “Ngươi tên sắc lang này!” Nàng tiến tới, không nói hai lời, mang cả dép lê leo thẳng lên giường đạp lấy người đang nằm ngủ trong chăn!

Người trong chăn kêu lên một tiếng đau đớn, từ trong chăn lăn ra bên cạnh chạy trốn. Kỷ An tức giận xông lên phía trước, không cho người nọ chạy trốn, đuổi theo tiếp tục đạp về phía trước, người nọ chạy trốn cũng không thể trốn, cuộn lấy chăn lăn xuống mặt đất, từ trong ổ chăn đi ra. Kỷ An nhìn người nọ ngã ngồi trên mặt đất, còn lộ mặt ra khỏi ổ chăn, không chút suy nghĩ nàng liền đạp vào mặt của người ta.

“Á” Tiêu Ngân Phong kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp tiếp xúc thân mật với dép lê, sau đó bị đạp ngã trên mặt đất.

“Ách, là nữ sao?” Kỷ An sửng sốt, chân trái đứng ở trên giường, đùi phải còn để ở giữa không trung.

“Kỷ An, ngươi uống rượu say nửa đêm phát điên cái gì vậy hả!” Thanh âm trong trẻo dễ nghe mà lại mang theo sự tức giận truyền đến.

“Tiêu… Tiêu tổng…” Kỷ An sợ run người.

Tiêu Ngân Phong bưng lấy mặt ngồi xuống, giận không thể ngăn được trừng mắt với Kỷ, An “Ngươi làm cái gì vậy?” Nàng vừa định đứng lên, đột nhiên trên người truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, “A—-” mặt nhăn túm lại, trời, lưng đau, thắt lưng cũng đau, chân cũng đau, toàn thân đều đau. Kỷ An này phát điên gì a, nhảy lên trên giường giẫm nàng.

Kỷ An sợ tới mức ngã ngồi trên giường, ngây ngốc nhìn Tiêu Ngân Phong, “Tại sao lại là ngươi?”

“Tại sao không phải là ta?” Tiêu Ngân Phong giận trừng măt với Kỷ An, đau tới mức nước mắt cũng ứa ra. Trời, đã có lòng tốt mang nàng về nhà, không nghĩ tới nửa đêm lại bị nàng làm ra chuyện như vậy.

“Thực xin lỗi Tiêu tổng, ta không biết là ngươi”. Kỷ An chạy nhanh tới đỡ Tiêu Ngân Phong ngồi lên giường. Tiêu Ngân Phong chống thắt lưng, đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, trên mặt còn nguyên dấu dép cực kì chói mắt. Ách, tuy rằng nàng rất nhiều lần muốn đem giày đánh trên mặt Đại lão bản, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ thật sự sẽ đánh tới mức in dấu a. Kỷ An vội dùng tay áo giúp Tiêu Ngân Phong lau đi dấu giày trên mặt, áy náy nói, “Thực xin lỗi Tiêu tổng, ta… Ta tưởng ta uống rượu say bị sắc lang lừa gạt… Thực xin lỗi”. Nàng áy náy nói lời xin lỗi, mồ hôi lạnh tứa ra trên trán. “Nếu không… Nếu không ngươi cũng đạp lại ta đi”.

Tiêu Ngân Phong tức giận trừng mắt với Kỷ An, nhưng nhìn bộ dáng bất an kinh hoàng của nàng cảm thấy thật đáng thương, tức giận trong lòng cũng không có cách nào giả tỏa ra, cuối cùng vươn ngón tay ngọc nhỏ dài xỉ vào trán của Kỷ An nói, “Ngươi nha, cũng không biết là ngươi có khuynh hướng bạo lực như thế này”.

Kỷ An cúi đầu, “Thực xin lỗi”. Lần này là tai họa lớn rồi. Nhưng mà cho tới bây giờ nàng cũng không biết tại sao mình lại ngủ trong nhà Tiêu tổng.

Tiêu Ngân Phong lườm Kỷ An, cuối cùng thở dài nói với nàng, “Được rồi được rồi, đừng có bày ra cái bộ dáng đáng thương như vậy nữa, đi giúp ta lấy thuốc xoa bóp đến đây. Ở đối diện có cái tủ, tầng dưới cùng có hộp y tế, ngươi tìm ở trong đó”. Nàng xoa lưng và thắt lưng bị đạp đau, không thể đoán đượcl à Kỷ An lại có lực tay và chân mạnh như vậy, đạp người ta tàn nhẫn thế.

Kỷ An rất nhanh chóng tìm được thuốc xoa bóp, cầm thuốc đi về phía giường ngủ.

Tiêu Ngân Phong liếc mắt nhìn Kỷ An rồi vén tay áo lên, ý bảo Kỷ An thoa thuốc giúp nàng. Trên cánh tay mịn màng trong suốt như ngọc tụ lại mấy dấu màu xanh tím, Kỷ An cúi nửa người xuống, cẩn thận đem thuốc đổ vào tay rồi thoa lên trên cánh tay Tiêu Ngân Phong, sau đó tay phải cầm lấy cánh tay của nàng, tay trái dùng lực xoa ở trên da để cho thuốc thấm vào. Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng nói, “Không nghĩ tay chân ngươi lại tháo vát như vậy!” Nàng hơi nhíu nhíu mày, thật đau quá đi.

“Lúc trước đây khi tập nhảy hiphop, thường hay ngã bị thương, bình thường đều tự mình thoa thuốc”. Kỷ An thấp giọng nói, “Sẽ đau, cố chịu một chút”.

Cánh tay được thoa thuốc xong, Tiêu Ngân Phong chu miệng lên, mở đôi mắt to đang ngập nước nhìn Kỷ An, “trên lưng của ta còn đau”.

“Ách!” Kỷ An nghiêm mặt, bất chấp khó khăn kiên trì nói, “Vậy ngươi cởi quần áo ra, ta giúp ngươi thoa thuốc”.

Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, đôi mắt quyến rũ ngầm chứa sự tức giận liếc mắt nhìn Kỷ An, cuối cùng nhẹ nhàng cởi dây áo ngủ ra, tao nhã nằm úp sấp ở trên giường. Sau khi áo ngủ tơ tằm được kéo xuống, cái lưng bóng loáng lộ ra ngoài không khí. Tấm lưng thật hoàn hảo đẹp như ngọc, trên da bị điểm xuyến mấy chỗ như hoa màu xanh tô điểm thêm. Dọc theo tấm lưng ngọc ngà là vùng da ở thắt lưng mảnh khảnh cùng cái mông đang vểnh lên , trên người vỏn vẹn chỉ có cái quần nhỏ.

Kỷ An chỉ cảm thấy mặt mình lập tức nóng lên bừng bừng. Nàng đang cầm chai thuốc, tay cũng run rẩy không dám chạm vào, sợ không tôn trọng nữ vương.

“An An”. Tiêu Ngân Phong đợi nửa ngày không có động tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía Kỷ An. Gương mặt đang mỉm cười của nàng cũng đang bị một tầng hồng nhạt bao phủ, mơ hồ mang theo vài tia thẹn thùng, quay đầu lại nhìn Kỷ An trong mắt hàm chứa sự quyến rũ vô tận.

Ở đây ban đêm khô nóng, giai nhân khuynh thành đang khỏa thân nằm úp sấp ở trước người, quay lại nhìn chăm chú, khát vọng dâng lên, vừa xấu hổ vừa như say, như khúc hát uốn lượn vòng quanh, lộ ra tất cả nhu tình, làm sao người ta có thể không say được chứ.

Kỷ An cảm thấy một cỗ nhiệt huyết đùng một tiếng nổ tung trong đầu, rền vang tới mức làm cho nàng lo sợ, chai thuốc trong tay rớt xuống mặt đất đập vào chân nàng. “A”. Nàng phục hồi lại tinh thần, tay chân luống cuống cầm lấy chai thuốc, vội vàng hấp tấp ngồi ở trên giường, lấy thuốc thoa vào trên lưng Tiêu Ngân Phong, bôi lên lung tung. Bàn tay chạm vào tấm lưng như ngọc, mềm mại nhẵn nhụi như lụa, mấy chỗ máu bầm ở trên lưng càng giống như sự dụ dỗ gian ác. Tim không thể khống chế mà đập thật nhanh, mặt càng ngày càng nóng, Kỷ An cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy bối rối, rất lộn xộn. Ánh mắt của nàng nhìn lung tung nơi khác, vừa không dám nhìn lưng của Tiêu Ngân Phong, nhưng cũng luyến tiếc không muốn rời mắt. Ngón tay trước tiên là bôi thuốc bừa bãi, sau đó lại biến thành vuốt ve chậm rãi, đầu ngón tay chạy dọc theo tấm lưng mịn màng như ngọc, những ngón tay mềm mại tiếp xúc với da thịt, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.

Hô hấp của Tiêu Ngân Phong cũng bắt đầu trở nên không bình thường, cảm giác ngứa ngáy ở trong lưng như chọc ghẹo làm lòng nàng cũng ngứa ngáy, mỗi đầu ngón tay đang vuốt ve kia cũng có thể khiêu khích thần kinh của nàng, trái tim không ngừng tăng tốc, mặt càng ngày càng hồng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, “An An”. Nàng gọi nhỏ một tiếng, thanh âm trong miệng nàng thốt ra như tiếng rên rỉ nỉ non.

“An An” ôn nhu như tiếng gọi của tình nhân, giống như thả một viên đá vào hồ nước tĩnh lặng trong lòng Kỷ An tạo thành một đợt sóng gợn, càng ngày càng lan rộng ra không thể nào bình ổn. Kỷ An biết bản thân không nên khinh nhờn nàng, nhưng như thế này thật đẹp, giống như cảnh ở trong mơ vậy. Có phải đang nằm mơ không? Nhưng mà lý trí nói cho nàng biết mình không phải nằm mơ, nhưng cảm giác lại giống như đang nằm mơ. Nàng có chút hoang mang. Nhắm mắt lại, thở sâu, rút tay lại. Nàng biết đây không phải là mơ! Mặc kệ không biết nguyên nhân vì sao nàng lại ở trong nhà Đại lão bản, tóm lại là nàng thật sự đang ở trong nhà Đại lão bản, còn ở trên giường của nàng. Nhưng nàng vừa rồi lại, lại… Nhưng lại nổi lên tà niệm đối với Đại lão bản! Nàng mở mắt ra, kinh hãi vì nhận thức được cảm giác của mình! Thật ra nàng càng kinh hãi hơn chuyện phát sinh tiếp theo, Đại lão bản thế nhưng xoay người ngồi dậy, sau đó hôn lên môi của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi