PHƯỢNG HOÀNG HOA

Kỷ An gõ cửa đi vào, Đại lão bản đang nói chuyện điện thoại, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi bỏ rơi nàng ở chỗ đó. Kỷ An không dám tùy tiện hành động, nên chỉ đứng ở đó chờ Đại lão bản lên tiếng. Đại lão bản nói một tràng tiếng Nhật nghe như chim hót, nàng mơ hồ nghe được, sau đó lại lười nghe rõ ràng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại đánh giá văn phòng của Đại lão bản. Đối với văn phòng của Đại lão bản, nàng chỉ có nhận xét duy nhất, thì chính là giản dị, ngăn nắp, trang nhã, còn có một cái cửa sổ thủy tinh thật lớn, thật tốt a, ánh sáng mặt trời có thể qua cái cửa sổ lớn sát đất như vậy khẳng định có thể chiếu khắp phòng. Ngẫm lại, ngồi trong văn phòng dưới ánh mặt trời thoải mái như vậy, cảm giác hưởng thụ đến cỡ nào!

"Ngồi đi!". Giọng nữ nhẹ nhàng trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía đối diện truyền đến.

Kỷ An đứng tới mức mắt hoa lên, chân thì run, bắt gặp được câu nói như lệnh đại xá này, liền nhanh chóng tìm một chỗ nho nhỏ không chướng mắt ngồi xuống, ngồi đoan đoan chính chính cầm cây bút thẳng tắp, tầm mắt dừng lại ở trên bàn làm việc của Đại lão bản, không dám nhìn Đại lão bản a. A, bộ dáng của Đại lão bản là phần thưởng làm cho lòng người ta vui vẻ, nhưng lại rất lạnh lùng. Băng sơn đại mỹ nữ, chỉ nên đứng nhìn phía xa xa, mà huống chi người này còn là Đại lão bản.

"Ngươi gần đây phụ trách mấy khoản sản phẩm?" Đại lão bản hỏi. Nàng giống như tùy ý lục lọi mấy bản báo cáo trên bàn, "chuyển đến phòng Kinh Doanh cũng nửa tháng rồi nhỉ? Tại sao đến giờ cũng không thấy báo cáo thành tích của ngươi?"

Kỷ An âm thầm hiểu được, nguyên lai là Đại lão bản kiểm tra công việc. "Trước mắt còn ở trong giai đoạn thực tập ở phòng Kinh Doanh, còn chưa có tiếp xúc với một số thị trường tiêu thụ cụ thể nào". Nàng kiên trì trả lời.

"Vậy nói một chút kinh nghiệm "thực tập" của ngươi. Đại lão bản buông xấp báo cáo trong tay xuống, ngồi dựa vào sô pha, thân mình ngửa về phía sau, cây bút xoay xoay ở trên mấy ngón tay, ánh mắt xét đoán dừng ở trên người Kỷ An, hơi thở lạnh lùng đầy áp lực ép người khác có chút thở không nổi.

Kỷ An hít một hơi thật sâu, thấy thái độ của Đại lão bản, nàng biết Đại lão bản đối với chính mình khá không hài lòng, nếu mà mình không cho nàng một lời giải thích thỏa đáng, chỉ sợ là sẽ lập tức cuốn gói lên đường. Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sắp xếp lại mấy mạch suy nghĩ của mình, đem những tin tức của mình đọc được trên internet sửa sang lại, sau đó kết hợp với ý nghĩ của mình để tạo thành kết luận riêng của bản thân. Nàng vừa nói lại vừa nhớ tới gần đây mình có sắp xếp lại một số thứ linh tinh này nọ, tranh thủ lúc bản thân nhàn rỗi không có việc gì đã làm được bản kế hoạch phân tích thị trường rốt cuộc cũng đem ra ứng phó, nói cho đến lúc miệng khô lưỡi khô, trán đổ đầy mồ hôi, cuối cùng dài cổ ra, trong lòng lộn xộn, nói một câu: "Nói xong". Sống hay chết, nàng cũng không đếm xỉa đến, cùng lắm sau vài ngày chạy ra ngoài tìm việc khác mà làm thôi.

Tiêu Ngân Phong có chút buồn cười nhìn người kia bày ra khuôn mặt hùng hồn, bộ dáng thấy chết không sờn, đây là người nào a! Nàng nhìn Kỷ An chằm chằm, đầu bút bỗng chốc lại gõ nhẹ nhẹ trên mặt bàn. Phân tích của Kỷ An, miễn cưỡng làm cho nàng vừa lòng, mặc dù có rất nhiều chỗ kinh nghiệm không đủ và hiểu biết cũng không triệt để, nhưng Kỷ An cũng có ánh mắt phân tích cực kì độc đáo, trên cơ bản chỗ nào cũng nói đúng, đối với một người vừa tiếp xúc với việc kinh doanh, có thể làm được đến những bước này là đã rất tốt rồi. Nàng cảm thấy Kỷ An rất thích hợp để làm kinh doanh, đây là một vũ đài mở ra cuộc đời con người. Nhưng đối với Kỷ An nàng có một chút cực kì không hài lòng, người này là ống kem đánh răng, không nặn không được, không có một chút chủ động tích cực nào. Đừng tưởng rằng nàng không biết nửa tháng qua Kỷ An đang làm những gì, trưa nào cũng ngồi ở trước máy vi tính nhìn chằm chằm rồi ngáp dài chờ tới giờ tan ca, nếu mà không đối với Kỷ An còn nhiều điều tán thưởng, thì đã sớm đem nàng sa thải.

"Ngươi trở về chuẩn bị, ngày mai theo ta đi gặp Kim tiên sinh người của công ty ô tô XX tại Mĩ quốc". Đại lão bản nhẹ giọng lên tiếng.

Kỷ An kinh ngạc nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, vẻ mặt kinh ngạc, bắt nàng đi công tác cùng Đại lão bản? Còn....... Đi gặp khách hàng là một công ty lớn nổi tiếng như vậy? Đại lão bản không sợ mình sẽ kéo chân nàng lại sao?

Đại lão bản lại giao cho nàng một đống tư liệu liên quan cần chuẩn bị, việc ngày mai chủ yếu là trò chuyện bàn bạc về mục tiêu hợp tác.

Kỷ An nghe xong hết hồn, mồ hôi lạnh tứa ra, dự án lớn như vậy, cư nhiên mang một người mới như nàng đi theo. Được rồi, nàng thừa nhận là trường đại học mà nàng học là trường dạy về Quản Trị Kinh Doanh và Tiếp Thị, những cũng không có cần gọi nàng thay mặt a.

"Được rồi, ra ngoài đi". Đại lão bản đã bàn giao xong xuôi công việc, liền đuổi Kỷ An ra ngoài.

Kỷ An xanh xao nghiêm mặt quay lại ngồi tiếp tục công việc của mình, vẻ mặt muốn khóc, nàng đây đâu có trêu chọc đến vị thần tiên nào a, như thế nào lại gặp hạn như thế. Nặng nề ngả đầu lên trên bàn, trái tim của nàng đã muốn chết rồi. Cuộc đời a, thật u ám a! Lau đi giọt lệ chua xót trong lòng, thầm nghĩ rằng chắc chắn là do thấy mình nửa tháng qua thật nhàn nhã nên ông trời ghen ghét. Ngẩng đầu, mắt rưng rưng thu thập tài liệu có liên quan, mặc kệ ánh mắt của đồng nghiệp là thông cảm hay vui mừng khi người ta gặp tai họa.

Ngày hôm sau, Kỷ An cũng đem bản thân biến thành một con gà trống lớn, quần áo bảnh bao được ủi thẳng góc, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ tựa như đi xem mắt. Cùng Đại lão bản đi công tác mà làm hỏng việc, quay đầu liền bị La Thánh Minh kia tám công một trạng bẩm báo với mẹ của nàng, sẽ lải nhải quở trách cho tới khi nàng chết mới thôi. Nàng ôm lấy túi công văn của mình, đi theo Đại lão bản tiến vào bên trong chiếc xe Ferrari đỏm dáng màu đỏ thẫm kia, tới nơi đã được đặt trước để bàn bạc về công việc buôn bán.

Hai người vừa đi vào ngồi xuống, quản lý phòng Kinh Doanh cũng mời nhóm người của Kim tiên sinh tiến vào, hai bên trước tiên chỉ là giới thiệu lẫn nhau, tiếp đến là trao đổi danh thiếp cùng một loạt hành động lễ phép khách sáo, khiến cho Kỷ An đối đáp không được tự nhiên. Đối phương đến đây hai người, lúc trước là liên hệ thông qua internet hoặc điện thoại, lần này chính là lần gặp mặt đầu tiên. Nàng buồn bực ngồi ở một bên, chợt nghe quản lý phòng Kinh Doanh và Đại lão bản dùng tiếng chim hót "chíp chíp" để cùng với đối phương đàm luận, ngồi ở chỗ đó giống như lá cây làm nền, lâu lâu lại đưa một ít văn kiện, giúp đỡ rót nước châm trà như một phục vụ, cảm thấy thời gian trôi qua như nước chảy, nàng ngồi đây, nhàm chán đến mức muốn ngáp ngủ, nhưng lại không dám nên đành làm bộ giống như là đang chuyên tâm nghe hai bên nói chuyện với nhau. Kỷ An ngồi một hồi mệt mỏi quá, nàng không nghĩ người ở phía bên kia chuyên nghiệp như vậy, quả thực giống như đã có điều tra qua về thương nghiệp, đối với vốn liếng của công ty sản xuất cùng với các loại sản phẩm cung cấp chủ yếu để bán ra thị trường, năng lực của dây chuyền sản xuất, thiết bị kiểm tra thẩm định chất lượng cùng với phương pháp kiểm soát chất lượng, tỷ lệ dây chuyền sản xuất cùng với tỷ lệ hoàn thành sản phẩm đều được hỏi tới, còn muốn yêu cầu làm cái gì ISO/TS16949, tóm lại một câu, cầu kỳ đến mức không thể cầu kỳ hơn nữa. Giống như lúc này, lại có thể hỏi Đại lão bản cùng với quản lý phòng Kinh Doanh về quy trình sản xuất của từng loại sản phẩm cụ thể. Kỷ An nhẫn nại muốn trợn trắng con mắt vì bị kích động, hai người này việc chính đều là kinh doanh và quản lý, quy trình của dây chuyền sản xuất cụ thể đương nhiên là do phía bên nhà xưởng phụ trách. Đại lão bản ngừng lại một chút, đem vấn đề của đối phương muốn hỏi chuyển thành đi tham quan dây chuyền sản xuất. Đối phương khách sáo nói xem xét nơi trực tiếp sản xuất là bước thứ hai của công việc, hiện tại chỉ muốn Đại lão bản giới thiệu đơn giản một chút, để thuận tiện cho bọn họ trở về sửa sang lại tư liệu để xem xét xưởng sản xuất. Sau đó, Đại lão bản hướng mắt liếc về Kỷ An một cái, khiến cho nàng là một nhân viên cũ của phòng PMC thuyết trình. Nàng đoán chừng là do Đại lão bản nghĩ tới nàng ở phòng PMC nắm rõ nguyên vật liệu chẳng khác nào cũng nắm rõ kỹ thuật của quá trình sản xuất, Kỷ An âm thầm bất mãn, nghĩ thầm rằng, nàng không phải PE sản xuất. Nhưng lại không thể không trả lời? Vì thế, bất chấp khó khăn bước lên trên, tiếp theo là dùng tiếng chim "bô bô quác quác" nói ra một hồi. Cảm ơn quản lý phòng Kinh Doanh nửa tháng trước đã an bài công việc cho nàng vô tình đến tham quan bộ phận sản xuất để tìm hiểu về một lô hàng, miễn miễn cưỡng cưỡng nhẫn nhịn cũng trả lời xong xuôi, sau đó đối phương lại hỏi tới hỏi tới, hỏi đến mức Kỉ An muốn phát điên rồi, rốt cuộc đối phương nói một câu đánh giá, "Ân, công nghệ sản xuất của quý công ty coi như là hoàn thiện". Sau đó còn nói cái gì hi vọng có thể tiến thêm một bước nữa để hiểu rõ hơn, đi tới xưởng sản xuất để xem một chút, đồng thời tìm hiểu thêm về các bộ phận có chức năng hiểu biết càng rõ hơn. Kỷ An vừa nghe liền hiểu được, đối phương có lẽ là một bên thứ ba (nhà cung ứng) tới xét duyệt. Nếu thông qua xét duyệt, thì có thể làm nhà cung ứng cho đối phương, nếu không thông qua, thì cũng chỉ có hai kết quả như sau, một là bỏ dở chuyện hợp tác làm ăn như vậy, hai là.... lần nữa chỉnh đốn và cải cách để có hiệu quả hơn.

Rốt cuộc, đàm phán của hai bên tạm thời chấm dứt, cũng tới thời gian dùng cơm trưa, Đại lão bản thật khách khí mời đối phương ăn cơm, Kỷ An lại đi bồi ăn cơm. Nói thật, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp như thế này, ngồi ở một bên mà như bị kim châm, nhìn thấy hai vị lãnh đạo cùng đối phương trò chuyện vui vẻ, nói chuyện phiếm một cách tự nhiên. Lão bản gương mặt nở nụ cười, cười tươi giống như là hoa nở, so với phượng hoàng hoa còn rực rỡ hơn, còn quyến rũ hơn cả ánh mặt trời, đừng nói là nam nhân ở đây, ngay cả nàng là phụ nữ còn bị lão bản đem hồn phách bắt đi mất, lá gan kia cẩn thận a, đừng có run run lên nữa, trong lòng hét lên, " Lão bản đại nhân, tỷ tỷ a, thu liễm mị lực của chính mình đi có được không?". Nếu nàng có đủ can đảm, nàng muốn cởi giày sau đó lấy giày quăng lên mặt lão bản, sau đó mắng một tiếng, "K, ngươi thật là không có thiên lý nha, bộ dạng xinh đẹp như vậy được rồi, còn tri thức uyên bác giống như cái gì cũng biết, tri thức uyên bác được rồi, lại còn hài hước dí dỏm như vậy làm cho người người yêu thích, hài hước dí dỏm thì coi như là một đức tính tốt bình dị gần gũi, nhưng ngươi còn giả bộ thanh cao lên giọng giản dị dễ gần vậy đi tới Đại Trung Hải rồi, để lại một người đang ngồi ở nơi này đối với ngươi ngẩng đầu sùng bái nữ thần hoàn mỹ". Được rồi, Kỷ An thừa nhận, nàng thật đẹp đẽ và rực rỡ đáng ghen tị, nhưng mà người ta là Đại lão bản, nàng chỉ là nhân viên nhỏ, ngay cả oán thầm nàng cũng phải cẩn thận chút a. Rõ ràng là cúi đầu xuống uống đồ uống của mình, không dùng hết tâm trí để nhìn Đại lão bản, thỉnh thoảng lại làm bộ chạm cốc như với một anh trai mũi cao mắt xanh ở bên cạnh.

Mà người kia mắt cũng nhìn chằm chằm để ý, ù ù cạc cạc không ngừng trò chuyện tán gẫu với nàng. Người ta là khách hàng cũng không phải là cơm áo, cha mẹ, nên nàng cũng không quan tâm lắm, vì thế chỉ thản nhiên đáp lại một cách lễ độ, sau đó đột nhiên đối phương trong lúc Kỷ An uống nước không hề báo trước khích lệ, "Nước tiểu muội, chết đuối ở trong dòng dầu thù hận (Cô gái dễ thương, ngươi rất lễ phép)".

"Phốc-" Kỷ An miệng vừa ngậm đầy nước liền muốn phun ra ngoài, may mắn nàng nhanh tay lẹ mắt cầm khăn giấy ở trên bàn ăn che miệng lại. Miệng tràn đầy, nước liền theo lỗ mũi trào ra, chảy vào trong lòng bàn tay, nước mắt cũng chảy ra. Nàng nước mắt lưng tròng nhìn soái ca người Mĩ, còn phải thực khách khí quay qua nói một câu cảm ơn đã khích lệ. Nghẹn khuất, muốn nghẹn chết. Quay đầu lại, thấy ánh mắt mỉm cười của Đại lão bản hướng về bên này, khuôn mặt nóng lên như lửa, bỗng nhiên xấu hổ vô cùng, gục đầu xuống, thiếu điều đem mặt vùi vào trong khăn trải bàn.

Hai phút sau, Kỷ An còn nghe được tên mũi cao mắt xanh kia nói, hắn cảm thấy con gái Trung Quốc thẹn thùng rất mê người, sau đó đối với nàng lại còn biểu hiện giống như một trận sét đánh, bản thân hắn còn cảm thấy hài lòng rồi bập bẹ thốt ra vài câu tiếng Trung. Kỷ An cảm thấy thiên lôi ở trên đỉnh đầu của mình từng đợt từng đợt đánh xuống, nàng mới đầu chỉ bị sét đánh bên ngoài cuối cùng bị điện giật cháy đen thành than.

Cuối cùng bữa tiệc cũng tan, kính cẩn đưa tiễn mấy ông chủ lớn rời đi, Kỷ An đi phía sau Đại lão bản và quản lý ra khỏi nhà hàng lớn, nhìn thấy bên ngoài ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người, mới có thể lấy lại ý thức. Ngẩng đầu hé mắt nhìn thấy mặt trời tỏa ra lửa nóng, nếu như không phải nàng không thể, nàng liền bổ nhào tới ôm lấy mặt trời khóc rống, cha mẹ ruột vẫn là mặt trời bên cạnh a! Mà ở trước mặt Đại lão bản, không được đánh mất lễ độ phải không? Nhưng mà nàng thật buồn bực, ở phòng Kinh Doanh không phải là thiên đường, mà là luyện ngục. Nàng thật sự hoài niệm những ngày trước kia ngồi im một chỗ uống cà phê ngắm phượng hoàng hoa.

Thấy Đại lão bản quay đầu lại vào thang máy, đang trong tình trạng bi thương hối tiếc Kỷ An cũng đi vào theo bản năng, cũng không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của quản lý. Thang máy đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Kỷ An u u mê mê mà đi theo Đại lão bản, Đại lão bản tra chìa khóa vào cánh cửa phía người lái, nàng cũng rất tự giác mà chui vào phía bên chỗ phó lái. Nàng muốn ngồi ở vị trí phía sau, nhưng xe Ferrari phong cách thể thao này chỉ có hai chỗ ngồi thôi. Thật lâu, không thấy động tĩnh gì, cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt thực chói mắt, Kỷ An bối rối quá..., nghi hoặc nhìn lại. Liếc mắt một cái thấy Đại lão bản nghiêng người nghiêm túc đánh giá chính mình, sau đó, nàng nhìn thấy đôi môi rực rỡ của Đại lão bản hé mở, trong lỗ tai truyền đến một câu nhẹ nhàng, "Ta không có tính quay lại công ty".

Ân? Không trở lại công ty? Vậy Đại lão bản đi đâu? Đại lão bản không quay lại công ty còn nàng phải về a! Kỷ An sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, một cỗ mồ hôi lạnh toát ra, cuống quít nói câu, "Thực xin lỗi". Nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống, mồ hôi lạnh ứa ra, quần áo đều ẩm ướt. Thật xấu hổ quá! Xoay người bước đi nhanh thật nhanh, hận không thể biến thành một đống hơi nước bốc hơi đi.

"Kỷ An!" Thanh âm của Đại lão bản vang lên. Kỷ An cứng người một chút, dừng bước lại, cứng ngắc xoay người nhìn lại. Đại lão bản nhấn ga chạy tới, xuất hiện bên cạnh Kỷ An rồi dừng lại nói, "Lên xe".

"Ách....." Kỷ An cứng đờ, lúc này không chỉ là mặt, mà hai bên tai cũng nóng bừng cả lên, nàng nghĩ chắc chắn lúc này mình nhất định rất giống một con tôm luộc.

"Lên xe!" Đại lão bản hạ lệnh, sau đó mím môi, nhìn chằm chằm vào nàng.

"Vâng!" Kỷ An đờ người đáp, chân tay luống cuống bò về phía chỗ ngồi vị trí phó lái, lưng thẳng tắp, mắt nhìn mũi, chính giữa mũi, nhìn không chớp mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi