PHƯỢNG HOÀNG HOA

Tiêu Ngân Phong nghe tiếng Kỷ An gọi, nhưng nàng cố tình làm lơ, lạnh nhạt đóng cửa văn phòng. Nàng biết Kỷ An tìm nàng vì cái gì, bởi vì túi xách của Kỷ An nằm trong xe nàng. Không thích tính tình như vậy của Kỷ An, cho nên khi nào nàng cảm thấy vui vẻ thì trả lại sau! Chỉ là một cái túi xách thôi mà, làm giống như là bảo bối vậy, còn đồng nghiệp cùng với lão bản nàng tại sao không thấy Kỷ An dùng một con mắt liếc qua một cái thử xem.

Nàng "Bang" một tiếng đóng cửa lại, chờ xem Kỷ An đến hỏi nàng lấy lại túi xách thế nào.

Nàng vừa mới ngồi xuống, điện thoại nội bộ của thư ký gọi vào, nàng đoán là có thể Kỷ An muốn đi vào lấy túi xách. "Chuyện gì?" Nàng hỏi.

"Kỷ An của phòng Kinh Doanh vừa té xỉu phía trước đại sảnh". Thanh âm của đối phương có chút chần chờ, dù sao những chuyện như thế này, có thể không cần báo cho Đại lão bản biết, mà trực tiếp đưa qua cho bên phòng Hành Chính xử lý. Nhưng không phải vừa rồi Kỷ An đuổi theo tìm Tiêu tổng sao? Thư ký vẫn cảm thấy phải báo một tiếng cho thỏa đáng.

Tiêu Ngân Phong nhướng mày, gác điện thoại đi ra văn phòng, chỉ thấy một vài nhân viên phòng Hành Chính nâng Kỷ An lên trên cái cáng.

"Sao lại thế này?" Nàng đi qua, nghiêm mặt lạnh nhạt hỏi. Ánh mắt dừng ở thân thể của người được đặt nằm trên cán - Kỷ An, trên người nàng khắp nơi là mồ hôi, ướt tới mức nhìn giống như mới lao từ trong nước ra, quần áo vẫn là bộ của ngày hôm qua, cả người đầy mùi mồ hôi. Nhưng mà sắc mặt kia, nói bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi, rất giống người mới bị ngược đãi.

"Tiêu tổng". Người ở đây hướng nàng chào hỏi.

Lễ tân nói, "Không biết tại sao, Kỷ An cứ như vậy đột nhiên ngã xuống".

"Đưa đi phòng y tế". Tiêu nữ vương lạnh lùng ra lệnh. Nhà máy sản xuất có phòng y tế, bên trong có bác sỹ có bằng cấp chịu trách nhiệm, những thiết bị kiểm tra đo lường bệnh bình thường đều có, tuy so sánh có thể thua kém bệnh viện lớn, nhưng so với phòng khám bình thường vẫn là tốt hơn vài phần. Nàng cũng đi theo tới phòng y tế, muốn đi coi thử đây là tình huống gì.

Rất nhanh, kiểm tra có kết quả, không cơm, tuột huyết áp, mệt nhọc quá độ lại thêm cảm nắng.

La Thánh Minh cũng chạy đến, thấy Kỷ An nằm ở đó truyền nước biển, thật đau lòng, bất chấp có Đại lão bản ở đây, vội lôi kéo bác sỹ hỏi này hỏi nọ, xong rồi còn không yên tâm, nói đưa đi bệnh viện kiểm tra.

"La tiên sinh, đừng quá lo lắng, truyền nước biển, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại không có việc gì". Bác sỹ mặt ngoài trấn an, kỳ thật có chút không vui lòng, cảm thấy La tiên sinh đây xem thường kỹ thuật của hắn.

La Thánh Minh mồ hôi đổ đầy trán, vội giải thích, "Trái tim Kỷ An trước đây đã từng trải qua phẫu thuật, tuy hiện tại không có sao nữa, nhưng mà đưa đi kiểm tra một chút cho chắc chắn". Đây là nữ nhân bảo bối của dì hắn, cả một thế hệ gia tộc đều toàn là nam giới, chỉ có một nữ nhân như vậy, nếu ở công ty xảy ra bất kì chuyện gì, hắn về đến nhà thế nào cũng bị lão thái gia rút gân lột da.

Sau khi nghe La Thánh Minh nói như vậy xong, bác sỹ cũng không ngăn thêm nữa, vì chuyện này có liên quan đến tim, thực sự muốn kiểm tra cũng rất phức tạp, lập tức nhìn về phía Tiêu nữ vương.

Tiêu nữ vương sắc mặt nhìn không tốt lắm, lạnh lùng gật đầu một chút, "Vậy kêu xe đưa đi bệnh viện". Nói xong quay đầu rời đi, đi đến cửa phòng y tế lại quay lại nói, "La quản lý, túi xách của Kỷ An ở chỗ của ta, lát nữa thay nàng qua lấy". Có cần nó đến mức như vậy không? Vì một cái túi xách, sẵn sàng hi sinh cả mạng sống của mình!

La Thánh Minh sửng sốt một chút, túi xách của Kỷ An như thế nào lại chạy đến chỗ của Đại lão bản? "Được". Hắn trả lời, sau đó lập tức nhìn thấy sắc mặt thật khó coi, bỗng nhiên có cảm giác không yên, "Thật xin lỗi Tiêu tổng".

Tiêu nữ vương lạnh lùng gật đầu một chút, chỉ thấy người đang nằm trên giường bệnh tỉnh lại. Cái người ngất xỉu làm người khác hoảng sợ này, tỉnh lại thật mau nha!

Kỷ An sửng sốt hơn nửa ngày, mới nhìn rõ mình đang ở chỗ nào, sau đó liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đại lão bản đứng ở cửa, "Thúc", ngồi dậy kêu lên, "Tiêu tổng, túi xách của ta....."

"Kỷ An!" Trên mặt La Thánh Minh hiện ra mấy đường hắc tuyến, hướng phía Kỷ An hét lên. Không phải chỉ là một cái túi xách thôi sao? Còn sợ Tiêu tổng không trả lại cho nàng sao? Trong lòng La Thánh Minh muốn đập chết Kỷ An. Nhìn sắc mặt của Tiêu nữ vương, hắn theo Tiêu nữ vương đã nhiều năm, chưa từng gặp qua vẻ mặt của nữ vương khó coi như hiện tại.

Tiêu nữ vương cũng muốn bóp chết Kỷ An, nhưng ở đây còn có nhiều nhân viên khác trong công ty, dù sao cũng phải có chút phong độ của lão bản. Nàng thốt ra thanh âm mềm mại, bày ra bộ dạng lão bản thân thiện nói, "Tỉnh là tốt rồi, túi xách của ngươi để lát nữa La quản lý thay ngươi cầm về, trở về nghỉ ngơi vài ngày rồi lại đi làm".

Kỷ An còn không biết tính tình hay nhòm ngó của La Thánh Minh hay sao, cái gì rơi vào tay hắn cũng đều bị lục lọi một lần, bên trong còn có bản phác họa, nàng nào dám cho La Thánh Minh đi lấy. Vì thế xoay người bước xuống giường bệnh, "Ta đã không có việc gì, tự ta đi lấy!". Vừa bước xuống đất, hai chân như nhũn ra, muốn té nhào xuống mặt đất, La Thánh Minh chạy nhanh tới đỡ nàng, thầm hét lên, "Muốn chết có phải không?". Đem Kỷ An cưỡng chế nàng lại, sau đó kêu xe đi bệnh viện, La Thánh Minh cũng lên xe đi theo.

Hiện tại Tiêu nữ vương hận không thể lập tức đem túi xách của Kỷ An ném ra từ trong xe nàng ra ngoài, ra khỏi phòng y tế liền trực tiếp đi lấy túi xách của Kỷ An trên xe. Nhà nàng tiền bạc triệu, chẳng lẽ còn tham một cái túi xách rách nát chỉ đáng giá vài ba trăm đồng của một nhân viên nhỏ hay sao? Mở cửa xe, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang, lại là bài "Phượng hoàng hoa lại nở". Tiêu nữ vương chán nản, cảm thấy tiếng nhạc chuông điện thoại này thật là khó nghe chẳng êm tai chút nào, cũng lười thay Kỷ An bắt điện thoại.

Nhưng tiếng chuông điện thoại kia mãi không có dấu hiệu muốn ngừng lại, hết lần này đến lần khác lại vang lên. Tiêu nữ vương thật là không muốn nghe nữa, đành phải mở túi xách, lấy điện thoại ra, muốn bắt máy nói cho đối phương biết là người không có ở đây, nên chút nữa hãy gọi lại. Mới vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, chợt nghe tiếng đối phương từ bên kia như pháo nổ liên tiếp không ngừng truyền đến, "An An a, như thế nào mà giờ mới bắt điện thoại? Bận rộn lắm sao?" Đối phương ở đầu dây bên kia cũng không cần nghe bên này trả lời, lại tiếp tục nói, "Ta vừa mới điện thoại cho cữu cữu của ngươi, thời gian này ta không có ở nhà, ngươi đi tới nhà của cữu cữu ở vài ngày, đứng có lại nhịn ăn cơm, ta sẽ bảo mợ của ngươi theo dõi ngươi. Còn nữa, ta nói ngươi buổi tối đừng có đi ra ngoài, ngươi lại không nghe, mười hai giờ rưỡi đêm hôm qua ta có gọi về máy điện thoại bàn ở nhà nhưng không có người bắt máy, đừng có ỷ lúc ta không có ở nhà lại ra ngoài lêu lổng, đợi đến khi ta trở về sẽ chỉnh đốn ngươi như thế nào". Bên kia hít một hơi, Tiêu nữ vương vừa định nhân cơ hội chen vào nói thì lại nghe bên kia lên tiếng nói tiếp, "Ta nghe nói lão bản của ngươi rất coi trọng ngươi, ngươi lại như thế nào không biết tốt xấu như vậy? A, tính cách này của ngươi, khó có thể được lão bản của ngươi để ý tới, vậy mà còn không biết lấy lòng mà vươn lên?" Tiêu nữ vương cười khổ, nàng nâng đỡ Kỷ An hồi nào? Được rồi, nàng thừa nhận là trước đây có chút tán thưởng Kỷ An, nhưng thời gian sau này, trong lòng cũng muốn sa thải Kỷ An. "Ngươi đừng nghĩ tới ngươi không hé răng nói câu nào là sẽ không có chuyện gì, tính tình này của ngươi tới khi nào thì mới chịu thay đổi? Ngươi không giống cha ngươi cũng không giống ta, ta không nghĩ chúng ta một đôi có tài ăn nói tốt như vậy liền sinh ra ngươi một đứa miệng như hũ nút". Tiêu nữ vương coi như là hiểu được, thì ra tính tình của Kỷ An như vậy là do "một đôi" nói nhiều này làm cho nghẹn mà thành. Xem đi, nàng cầm điện thoại lên, ân cũng chưa ân một tiếng, bên kia liền tự mình tự nhiên nói hết tất cả, nói liên tiếp không cần biết người bắt điện thoại có phải là nữ nhân của mình hay không. "Được rồi, ta cũng không lải nhải nhiều với ngươi nữa, để ngươi lại thấy phiền. Nga, đúng rồi, chìa khóa trong nhà ta có để một bộ ở nhà của mợ ngươi, đừng có mà đánh mất chìa khóa không có chìa mở cửa, lại không biết đi tìm mợ của ngươi để hỏi, chạy đi ở khách sạn, giường chiếu ở khách sạn không sạch sẽ. Vậy nha, ta cúp điện thoại. Tối hôm nay nhớ đi tới nhà của mợ ngươi, ta sẽ gọi điện thoại hỏi thăm vào ban đêm, ngươi mà giống ngày hôm qua không về nhà như vậy, thì chờ xem ta xử lý ngươi như thế nào. Còn nữa, đêm qua ngươi đi đâu? Như thế nào mà hơn mười hai giờ còn chưa về nhà?" Trong lòng Tiêu Ngân Phong nói, ta cũng không phải Kỷ An, làm sao biết được. Nàng hiện tại cũng tò mò là Kỷ An đi đâu! Mà mẹ của Kỷ An cũng thật kì lạ, nói là phải cúp điện thoại, mà nói nhiều như vậy. "Đừng tưởng rằng ngươi khó chịu không hé răng nói câu nào là xong đâu đấy, đợi xem ta cuối tuần trở về nhà chỉnh đốn ngươi như thế nào. Được rồi được rồi, ta không nói nữa, ta cũng còn có chuyện gấp phải đi, nhớ phải chăm sóc bản thân, nhớ phải cố gắng làm việc một chút, đừng phụ lòng kỳ vọng của lão bản ngươi. Nghe nói rằng ngươi ngày hôm qua chọc cho lão bản giận dữ rất nhiều, ngươi nếu như bị lão bản sa thải, ta lột da của ngươi! Phòng vẽ của ngươi cùng với bản vẽ ta sẽ cho tất cả vào thùng rác". Sau đó "Ca" một tiếng, cúp điện thoại.

Tiêu Ngân Phong nhìn chằm chằm điện thoại của Kỷ An nửa ngày, sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời, lại nhìn xem di động, hoàn toàn không nói gì. Mẹ của Kỷ An là người nào a? Gọi điện thoại tự một mình nói cả nửa ngày, giáo huấn con người ta xong liền cúp máy, cũng không cần biết rõ người tiếp điện thoại có phải là con gái của mình hay không. Tiêu Ngân Phong lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại của Kỷ An bỏ vào trong túi, trong đầu còn hồi tưởng lại một câu mà lúc nãy mẹ Kỷ An nói, rất nhanh chóng Tiêu Ngân Phong vỡ lẽ ra một sự thật, đó là túi xách của Kỷ An nằm trong xe nàng, Kỷ An không có chìa khóa để mở cửa vào nhà, mà đoán chừng theo tính cách của Kỷ An cũng sẽ không đi tìm cữu cữu, biểu ca, hay người thân thích v.v... của nàng, sẽ đi ngủ ở khách sạn. Nhưng mà nếu không có tiền thì làm sao ở khách sạn? Tiêu Ngân Phong ngẩn ngơ, nhanh chóng mở lại túi xách, quả nhiên thấy có ví tiền, thẻ ngân hàng, thẻ ID, tiền v.v... tất cả đều nằm trong túi xách. Không có thẻ ID, cũng không có tiền thì làm sao mà ở khách sạn? Vậy Kỷ An làm sao có thể đi làm? Tiêu Ngân Phong lại căn cứ vào tính cách của Kỷ An, phân tích ra lí do ngày hôm nay Kỷ An cấp bách tìm nàng để lấy lại túi xách như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy là có thể tối qua Kỷ An phải lang thang ngoài đường.

Tiêu Ngân Phong để túi xách bên ghế phó lái, ngồi vào chỗ ghế lái, lái xe đi đến bệnh viện. Sự việc Kỷ An té xỉu hôm nay, không tránh khỏi có liên hệ tới nàng. Gọi điện thoại cho La Thánh Minh hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, Tiêu Ngân Phong đi thẳng đến đó, trong phòng bệnh tìm thấy Kỷ An và La Thánh Minh.

La Thánh Minh vừa thấy Tiêu Ngân Phong cầm túi xách chạy đến, vội vàng qua đón, "Tiêu tổng, ngươi thế nào lại tự mình cầm túi xách tới. Kỷ An không hiểu chuyện, mong Tiêu tổng thứ lỗi".

Tiêu Ngân Phong hướng La Thánh Minh hơi hơi gật đầu, đem túi xách mang đến trước đầu giường chỗ Kỷ An nằm truyền nước biển, sau đó ngồi xuống bên cạnh, yên lặng nhìn Kỷ An.

Kỷ An nhận lấy túi xách của chính mình, một tay ôm vào trong lòng, kinh hoàng nhìn Tiêu Ngân Phong. Đại lão bản như thế nào lại tự mình mang túi xách tới đây? Hay là đã nhìn thấy bản phác họa rồi? Chết rồi chết rồi, lần này đúng là chết chắc rồi.

"Mẹ ngươi vừa điện thoại đến, điện thoại cứ reo hoài, nên ta thay ngươi nghe, nàng hỏi ngươi vì sao ngày hôm qua không có về nhà". Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng hỏi, ngữ khí hoàn toàn mềm mại không giống với tính cách ngày thường của lão bản.

La Thánh Minh vừa nghe, mồ hôi liền túa ra trên trán, "An An, đêm qua ngươi đi đâu? Như thế nào mà không trở về nhà?"

Tiêu Ngân Phong quay đầu liếc La Thánh Minh, thản nhiên nói, "Túi xách của nàng ở chỗ ta, đoán chừng là không có chìa khóa vào nhà".

La Thánh Minh nổi trận lôi đình rồi, bất chấp có Đại lão bản ở đây liền hét lên với Kỷ An, "Ngươi đầu heo a, không có chìa khóa không biết tìm ta sao? Ngươi đêm qua đi đâu?" Liền đem Kỷ An đang thất thần tỉnh lại, buổi tối lưu lạc ở bên ngoài, xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?

Kỷ An ghét nhất La Thánh Minh mắng mình là heo, nàng trừng mắt nhìn La Thánh Minh, kết quả bị ánh mắt muốn giết người của hắn trừng lại, dáng vẻ kiêu căng nhất thời hạ xuống thật thấp, thở hổn hển bĩu môi nói, "Ta ở phòng an ninh dưới chung cư ngồi cả đêm". Lại thấy bộ dáng truy vấn không muốn bỏ qua của La Thánh Minh, trừng mắt lại, "Đủ rồi, có Đại lão bản ở đây". Nhắc nhở La Thánh Minh có "người ngoài" ở đây, nên chú ý lời nói và hành động một chút.

Ánh mắt Tiêu Ngân Phong nheo lại, thì ra nàng không phải là Đại lão bản của Kỷ An sao?

Cơn giận của La Thánh Minh lập tức nguôi xuống, liền áp chế cơn giận hướng về phía Tiêu Ngân Phong xin thứ lỗi vừa rồi thất lễ.

Tiêu Ngân Phong, "Không có việc gì, việc này trách ta, ngày hôm qua ta quên đem túi xách của Kỷ An trả lại cho nàng". Ngừng một chút rồi nói tiếp, "Viện phí nằm viện cứ để cho ta tính, La quản lý tiên sinh, ngươi cũng đừng mắng nàng". Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng sợ biểu hai anh em họ này nhất định sẽ tranh cãi ầm ĩ. Nhưng mà Tiêu Ngân Phong không nghĩ tới Kỷ An bình thường im lặng như vậy lại đối với La Thánh Minh cư nhiên tính tình lại nóng nảy như vậy. Nàng đã từng chứng kiến. Nhớ tới lúc ở nhà hàng cơm Tây nhìn thấy Kỷ An đập bàn gào lên với La Thánh Minh một hồi, nàng suy nghĩ, rốt cuộc Kỷ An này là người có bao nhiêu mặt đây?

Nằm viện? Kỷ An sửng sốt, "Không cần đâu?" Nàng nhìn về phía La Thánh Minh, La Thánh Minh không thèm để ý tới nàng quay sang, nên phải bất chấp khó khăn nhìn Tiêu Ngân Phong, "Tiêu tổng, ta không sao, không cần nằm viện, truyền xong bình nước biển này là có thể về được rồi".

Tiêu Ngân Phong nhìn thấy Kỷ An không có một chút ngạo khí lạnh lùng trước đây, thật tội nghiệp, tâm mềm nhũn nói, "Để coi bác sỹ nói như thế nào đã!" Khẽ thở dài, đứng dậy thấp giọng nói, "Nghỉ ngơi cho tốt, nếu thân thể còn chưa khỏe thì có thể nghỉ thêm hai ngày. Ta còn có việc, đi trước". Liếc mắt nhìn Kỷ An một cái thật sâu kín, quay đầu đi ra phòng bệnh, nhân tiện đóng luôn viện phí cho Kỷ An.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi