QUAN ĐẠO CHI SẮC GIỚI



Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương 7: Trên đường về.


Nguồn: Sưu tầm




đọc truyện mới nhất tại .


Rời khỏi nhà Phương Như Hải, Chu thư ký trưởng tâm trạng vui mừng thấy rõ, sau khi về đến khách sạn còn cố kéo lấy Vương Tư Vũ bắt hắn đánh với ông vài ván cờ, trước tài nghệ chơi cờ siêu việt của Chu thư ký trưởng, Vương Tư Vũ luôn rối loạn chỉ sau mười mấy nước, tiếp đến là bị Chu Tùng Lâm truy sát tan tác.

“Tiểu Vũ, chơi cờ cũng như đạo làm quan vậy, phải hoàn toàn lĩnh hội được 2 chữ An Toàn, lúc bắt đầu phải lấy phòng thủ làm việc ưu tiên, tiến từng bước chắc chắn, không nên có tư tưởng liều mạng đi sâu vào vùng đất địch, trước khi có ưu thế tuyệt đối không được tấn công manh động.”

Vương Tư Vũ vuốt cằm nói: “Hồi trưa tôi thấy giám đốc Phương chỉ lo phòng thủ nên bị ngài đánh cho thua xiểng liểng nên bây giờ muốn tấn công phủ đầu thử vận may xem sao.”

Chu thư ký trưởng mỉm cười đầy ẩn ý, chậm rãi rót đầy tách trà, đưa lên môi hớp một ngụm, thong dong giải thích: “Phương mập khi chơi cờ dùng chiến thuật rất bẩn, chỉ là con người ông ta kể cũng quang minh lỗi lạc, hồi trước ông ta ngay thẳng lắm, gặp chuyện bất bình chẳng tha nên đã không biết đắc tội với bao nhiêu người, nếu không vì ông già có gốc rễ cứng cựa ở Hoa Tây thì e rằng đã sớm bị đá văng đít rồi.”

Vương Tư Vũ ngồi im lặng lắng nghe, hắn không cảm thấy Phương Như Hải hung tợn như lời đồn, ngược lại khi tiếp xúc hắn còn cảm thấy vẻ thân thiết ở ông nữa kìa, tất nhiên có lẽ vì mình từng cứu mạng vợ con người ta nên Phương Như Hải bày tỏ thái độ khác với kẻ khác trước mặt hắn chăng?

“Cơn địa chấn chính trị ở Hoa Tây năm xưa chính là do Phương Như Hải phát động đó, bây giờ nghĩ lại, kí ức vẫn mới mẻ như ngày hôm qua.”

“Cơn địa chấn chính trị?” Vương Tư Vũ ngơ ngác, lè lưỡi hỏi: “Có thật là nghiêm trọng đến thế không?”

“Một vị tỉnh trưởng cộng thêm 6 cán bộ cấp sở bị dính líu ra trong vụ đó, một số kẻ phải ra pháp trường dựa cột, theo cậu thì có nghiêm trọng không?” Chu thư ký trưởng rút một điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi sâu, phà khói điệu nghệ, hình như ông đang nhớ lại chuyện xưa, Vương Tư Vũ không dám lên tiếng quấy rầy ông suy nghĩ, hắn thu dọn bàn cờ, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa đợi nghe Chu Tùng Lâm kể tiếp, với địa vị trước kia của hắn, muốn gặp riêng thư ký trưởng quá thời gian 3 phút là tuyệt đối không thể nào, thế mà bây giờ hai người lại ngồi chơi cờ với nhau hơn cả tiếng đồng hồ rồi, chuyện này nói ra ngoài e không ai tin.

Chu Tùng Lâm không kể tiếp câu chuyện năm xưa nữa, ông chỉ nghĩ thầm trong đầu: “Cô vợ trẻ đẹp của Phương mập hiện giờ chắc là người bị hại của vụ việc năm xưa, xem ra ông ta cũng không phải là người hoàn toàn chính trực nhỉ! Có vẻ như ra tay nghĩa hiệp vì muốn lấy lòng mỹ nhân.”

Vương Tư Vũ cảm thấy đây là cơ hội tốt để nói chuyện thêm với thư ký trưởng, liền mau mắn gợi chuyện: “Thật không ngờ ngài lại là bậc sinh thành của cô Chu Viên, trước kia khi tôi còn học ở TSo chưa từng nghe nói nhỉ?”

Chu Tùng Lâm thoáng cười buồn, xua tay nói: “Đứa con gái đó không cảm thấy hãnh diện về người cha này.” Trầm ngâm một hồi, âu sầu nói tiếp: “Năm xưa tôi đã làm một chuyện sai trái làm cho nó phản cảm, đến bây giờ nó vẫn không chịu tha thứ cho tôi.”

Vương Tư Vũ vừa định hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng nghĩ lại thấy soi mói vào chuyện cha con của người ta không tốt lắm, dù sao thì quan hệ giữa hắn và Chu thư ký trưởng chỉ mới bắt đầu xây dựng, sốt sắng quá khéo lại bị cho là tọc mạch, nghĩ vậy nên hắn chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Dù sao thì cô ấy vẫn là con gái của ngài, hai cha con không thể giận nhau suốt đời được, ngài đừng nên canh cánh trong lòng, sẽ có ngày cô ấy sẽ tha thứ thôi!”

Chu Tùng Lâm thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Vương Tư Vũ, yêu cầu: “Tiểu Vũ, cậu hãy kể tôi nghe những việc của con gái tôi ở trường đại học Hoa Tây đi! Biết bao nhiêu thì kể bấy nhiêu, mấy năm nay tôi quá bận nên không tìm hiểu về cuộc sống và công việc của nó ở trên này, tôi đúng là không làm tròn trách nhiệm của người cha!”

Vương Tư Vũ dời ánh mắt đi nơi khác, hắn bắt đầu nhớ lại những chuyện liên quan đến Chu Viên khi còn mài đũng quần trên ghế giảng đường đại học, sau đó kể lại tỉ mỉ từng câu chuyện một, Chu Tùng Lâm chăm chú lắng nghe, lúc thì nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình, lúc thì cười ha hả khoái trá. Thời gian lặng lẽ trôi đi, sắp đến giờ ăn cơm tối, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Ngô tài xế cung kính bước vào thì cuộc nói chuyện mới chấm dứt.


Chu Tùng Lâm liếc nhìn đồng hồ, mỉm cười vươn vai đứng dậy, nói: “Đi! Hôm nay chúng ta hãy đến trước cổng trường đại học Hoa Tây ăn mì hoành thánh, đến tiệm mì mà Tiểu Vũ vừa kể.”

Vương Tư Vũ vừa rồi có nhắc Chu Viên thích nhất đến một tiệm mì nằm ở cổng bắc trường đại học Hoa Tây ăn mì hoành thánh, kết quả là giúp cho tiệm mì kia đông khách đến nỗi làm không kịp nghỉ, rất nhiều nam sinh quanh năm suốt tháng chỉ ghé tiệm mì kia để ăn nhằm mục đích tận dụng cơ hội chiêm ngưỡng người đẹp.

Chiếc xe dừng lại trước tiệm mì, Vương Tư Vũ tươi cười hớn hở đi cùng Chu thư ký trưởng vào trong, bà chủ vừa nhìn thấy Vương Tư Vũ đã nói ngay: “Đó chẳng phải là Tiểu Vũ ư? Cậu không đến đây cả năm rồi đấy, bây giờ công tác ở đâu vậy?”

Vương Tư Vũ tỏ vẻ bối rối, lén liếc mắt qua phía Chu Tùng Lâm, bà chủ cũng là người thấu hiểu sự đời, lập tức im miệng không hỏi thêm gì nữa, chạy đi lau sạch một chiếc bàn, quay vào trong bếp hét lớn: “Ông ơi, Tiểu Vũ đến này, mau nấu cho 3 tô mì hoành thánh.”

Chỉ lát sau, một người đàn ông phúc hậu bưng cái khay đựng 3 tô mì hoành thánh nghi ngút khói bước ra, đặt tô mì lên bàn cho khách, ông nhìn Vương Tư Vũ cười cười, nói huỵch toẹt ra: “Tiểu Vũ, trước kia ngày nào cậu cũng đến đây ăn mì, đến mức chúng tôi cho cậu trả tiền một lần vào cuối tháng cho gọn, thế mà tốt nghiệp rồi cậu bỏ đi gấp quá, còn 50 tệ tiền thừa chúng tôi còn chưa kịp trả lại cho cậu.”

Chu thư ký trưởng không nhịn được nữa, ngửa cổ cười ha hả, Vương Tư Vũ đỏ mặt đến tận mang tai, lườm một chủ tiệm mì oán trách, sau đó quay sang lão Ngô tài xế đang ngơ ngác không biết tại sao thư ký trưởng đột nhiên cười to, mở miệng nói chuyện để che đi cơn xấu hổ: “Ngô tài xế, mau ăn đi cho nóng, mì hoành thánh nguội rồi sẽ không ngon đâu!”

Thời gian tiếp theo, Vương Tư Vũ chỉ cúi mặt xuống gắp mì tọng vào mồm lia lịa, mặc kệ có bị phỏng lưỡi hay không, trong lòng thầm trách mình quá sơ ý, phen này tự khuân đá đập vào chân rồi, sớm biết như vậy thì hồi chiều không kể vụ các nam sinh trở thành khách hàng thân thiết của tiệm mì cốt để ngắm Chu Viên rồi, bây giờ bị lộ tẩy trước mặt thư ký trưởng, chết chưa!

Ăn xong trời đã nhá nhem tối, Vương Tư Vũ cầm khăn giấy lau miệng xong, ghé tai Chu thư ký trưởng đang cúi đầu suy tư nói nhỏ: “Hay là chúng ta qua đó ngồi chơi một chút!”

Chu thư ký trưởng lắc đầu, thở dài từ chối: “Làm vậy không tốt lắm đâu! Thôi, không làm phiền nó nữa.”

Chu Tùng Lâm bước ra ngoài, đứng bên lề đường hút hết mấy điếu thuốc, đôi mắt chỉ hướng về khu kí túc xá dành cho giảng viên vẫn còn sáng đèn nằm trong khuôn viên trường đại học, hồi lâu sau mới vẫy Ngô tài xế, chán ngán nói ngắn gọn: “Về thôi!”

Sáng sớm hôm sau, Chu thư ký trưởng lại ghé thăm vài vị quan chức lão làng ngoài tỉnh, buổi trưa dùng cơm xong mới cùng với Vương Tư Vũ leo lên xe khởi hành về Thanh Châu. Chiếc xe Audi đen lăn bánh bon bon trên đường cao tốc, Chu Tùng Lâm tỏ ra rất vui, chốc chốc lại cao hứng kể với Vương Tư Vũ chuyện hồi nhỏ của Chu Viên, Vương Tư Vũ chăm chú lắng nghe, đến những đoạn thú vị thì mỉm cười hưởng ứng, hắn không ngờ người đẹp băng giá cũng có lắm chuyện vui vào thời thơ ấu đến thế.

Chiếc xe lao nhanh về phía trạm thu phí đường bộ đặt ngay cửa ngỏ vào thành phố Thanh Châu, dòng xe phía trước ách tắc hơn 20 phút vẫn chưa tiến thêm chút nào, Vương Tư Vũ thấy Chu thư ký trưởng bắt đầu bực bội, vội xuống xe chạy nhanh đi xem thử chuyện gì đã xảy ra, khi đến gần trạm thu phí, hắn thấy mấy tên uống rượu say mèm ngồi trên xe đang đôi co với cô nhân viên trạm thu phí, cô nhân viên giận tím tái mặt mày, hét thẳng vào mặt mấy tên kia: “Người của tòa án thành phố thì sao chứ? Miễn là đi qua trạm thì phải bị thu phí.”

“Thế tại sao xe của phòng giao thông công chánh đi trước chúng tôi lại được miễn!” Người ngồi trong xe vẫn ngoan cố cự cãi, một tên vạm vỡ đột nhiên đá tung cửa xe nhảy ra ngoài, lớn tiếng quát mắng: “Con nhỏ này không nể mặt anh mày, có tin tao tháo dỡ luôn cái trạm thu phí này không hả?”

Nói xong, hắn ta quả thật hùng hổ lao tới định ra tay, Vương Tư Vũ lấy ra cuốn sổ tay và cây viết, cẩn thận ghi lại biển số của chiếc xe, sau đó đưa ra thẻ công tác của mình, cảnh cáo: “Lãnh đạo thành ủy đang đợi ở phía sau, các anh định phá rối đến khi nào hả?”


Tên kia vừa nhìn thấy thẻ công tác của Vương Tư Vũ liền thót tim sợ hãi, hối hả móc tiền ra nhét vào tay cô nhân viên trạm thu phí, không thèm đợi trả lại tiền thừa, nhanh chân chạy về xe mở cửa chui vào, chiếc xe lao nhanh mất dạng. Cô nhân viên vội cám ơn Vương Tư Vũ: “Anh là cán bộ làm ở thành ủy à? Vừa rồi cám ơn anh giải vây cho tôi.”

Vương Tư Vũ lắc đầu nguầy nguậy: “Cô đừng cám ơn tôi sớm quá! Mã số nhân viên của cô tôi cũng ghi lại rồi, xe của phòng giao thông công chánh tại sao được miễn thu phí? Cô có thể giải thích hợp lý không?”

Cô nhân viên sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lí nhí cầu xin: “Đây là chỉ đạo của cấp trên đưa xuống, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh!”

Vương Tư Vũ quay vào trong xe, báo cáo lại tường tận vụ việc với Chu thư ký trưởng, Chu Tùng Lâm chỉ gật gù nói có một số cơ quan luôn lấy việc công làm việc tư, tự tạo ra một số đặc quyền đặc lợi ình, tư tưởng chính trị của họ chưa vững vàng, phải tăng cường giáo dục về tư tưởng mới được.

Vương Tư Vũ nghe thư ký trưởng nói vậy là biết ngay những chuyện đắc tội với người khác này ông không định nhún tay vào rồi, trong lòng hắn có hơi thất vọng.

Chiếc xe nhanh chóng về đến trung tâm thành phố Thanh Châu, Ngô tài xế đưa Chu thư ký trưởng về khu nhà dành cho các cấp lãnh đạo thành phố trước, sau đó mới chở Vương Tư Vũ về nơi ở. Ngô tài xế vốn định đưa Vương Tư Vũ về tận cửa nhà, nhưng khi tới đầu đường Vương Tư Vũ liền ra hiệu cho ông dừng xe, Ngô tài xế đạp thắng cái két, chiếc xe đỗ xịch bên vệ đường.

Vương Tư Vũ đẩy cửa bước ra ngoài, một cơn gió lạnh rít qua, hắn rùng mình một cái, nhớ ra bây giờ đã bước vào tháng 11, thời tiết trở lạnh là lẽ đương nhiên, hình như mình còn chưa mua cái áo ấm nào.

Lão Ngô không vội lái xe đi mà hạ cửa kính xuống, tươi cười bắt chuyện với Vương Tư Vũ: “Tiểu Vương, cậu thì sướng nhé! Sau này chắc tôi có nhiều cơ hội chở cậu về nhà rồi!”

“Ngô tài xế đừng nói đùa thế chứ!” Vương Tư Vũ rút ra bao thuốc lá, nhét một điếu cho lão Ngô, châm lửa cho ông ta, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện ấy đâu! Ông đừng nói lung tung mà chết tôi đó! Nếu cấp trên nghe thấy tưởng tôi tung tin đồn, tự cao tự đại thì tôi gặp phiền phức to.”

Ngô tài xế nhả vài vòng khói điệu nghệ, cười hi hí tự tin: “Yên tâm đi! Lão Ngô này xưa nay nói linh lắm! Sớm biết cậu không đơn giản mà, so với lão Trịnh Đại Quân tốt hơn nhiều, con chó đó suốt ngày chỉ biết ra vẻ ta đây, thật ra chả có tí bản lĩnh nào.” nguồn (.)

Vương Tư Vũ hốt hoảng xua tay, nhắc nhở: “Ngô tài xế đừng nói bậy! Người ta là phó chủ nhiệm, tôi chỉ là một cán bộ tép riu, làm sao dám so sánh như vậy!”

Ngô tài xế rít mạnh một hơi, ném điếu thuốc đi, hậm hực nói: “Cái gì mà phó chủ nhiệm, nên nhớ còn có 4 vị phó kèn cựa với lão ta đó! Tôi dám nói mạnh miệng một câu, trừ khi trong vòng 2 năm lão ta biết cách đi cửa sau để được điều lên tỉnh công tác, bằng không lão ta chả là cái đinh gì cả!” Nói xong, Ngô tài xế đạp mạnh chân ga, chiếc xe Audi lao vọt đi, chỉ thoáng chốc đã mất hút ngay góc đường.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi