QUÂN HÔN TỎA SÁNG

Thanh Ninh cảm thấy chỉ giãy giụa vô ích, cô sắp bị cảm giác hư không hành hạ đến điên rồi, càng kẹp chặt chân hơn nữa, níu lấy cổ áo anh la lối om sòm: "Thủ trưởng, anh ~~ mau ra đi.

"Ừ, như vậy được không?" Anh rút nửa ngón trỏ ra ngoài, còn một nửa vẫn ở bên trong vách ngăn chật hẹp hưởng thụ, ngón tay miết miết bên ngoài hoa tâm, rõ ràng là muốn làm tan rã một chút xíu lý trí còn lại của cô.

"Khó chịu, thủ trưởng, anh ra ngoài mau ~~"

Cô sắp bị hành hạ điên rồi, liều mạng cắn một cái lên bả vai anh, Mục Lương Hòa rên lên một tiếng quả nhiên cũng rút ra, nhưng bàn tay vẫn không bỏ qua mà ở bên ngoài sờ soạng một hồi làm cho cô càng trở nên ẩm ướt, sau đó đem ngón trỏ dính đầy dịch rê lên trên bụng cô rồi im không còn động tác nào khác nữa.

Thanh Ninh không ngờ đêm nay Mục Lương Hoà lại dễ dàng tha cô như vậy nên hơi kinh ngạc. Thân thể bắt đầu động tình, luồng sóng tình cuồn cuộn dâng lên như dời sông lấp biển, mãi một lúc sau mới lắng xuống. Cô tựa vào lồng ngực của anh, nghe trống ngực như sấm bên trong, đợi đến khi nhịp tim trở lại bình thường mới dí dỏm chọt chọt ngực anh, nhéo lấy đầu v* nhỏ kéo ra ngoài trêu: "Thủ trưởng, pháo hư hả!"

Mục Lương Hòa đưa tay bắt lại cái tay đang làm loạn trên ngực mình, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, cúi đầu từng chút một hôn lên mang theo biểu tình của sự sùng bái, cô chưa từng thấy qua một Mục Lương Hòa có chút điên cuồng như vậy .

Anh ngậm ngón tay cô trong miệng, đầu lưỡi liếm qua lòng bàn tay, sau đó là khớp ngón tay đến đầu ngón tay, nhẹ như lông vũ quét qua nhưng khiến tim Thanh Ninh đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng lên, may là bóng đêm làm anh không thể nhìn rõ được vẻ mặt cô lúc này.

"Thanh Ninh, có hư hay không bây giờ sẽ chứng minh cho em thấy nhé?"

Tay của anh làm như lại muốn đi xuống, Thanh Ninh sợ hết hồn vội đè lại: "Đừng, đừng, thủ trưởng, em biết rõ pháo của anh là tiên tiến nhất rồi."

Mục Lương Hòa nghe vậy trầm giọng cười, vòng tay ôm cô vào trong lòng, để cho thân thể cô càng thân mật với cơ thể anh. Hai người rất ít khi ngủ thân mật như vậy, cô nhẹ nhàng đổi vị trí thích hợp, sau đó dựa vào trong ngực anh.

Ngoài cửa sổ ánh trăng rải xuống khắp vườn, lá phong bị mùa thu nhuộm đỏ im ắng đắm chìm trong trong bóng đêm mịt mờ, không còn tiếng côn trùng rỉ rả mà chỉ còn loáng thoáng tiếng lá cây xào xạc.

Sáng hôm sau hai người cùng nhau thức dậy, Thanh Ninh lấy từ trong tủ cho anh một bộ quân trang mới tinh và cái mũ màu ô-liu. Hơn mười ngày không nhìn thấy Mục Lương Hòa mặc quân trang, bây giờ nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề gắng gượng đứng ở đó, eo lưng thẳng tắp, trên đầu đỉnh đầu là mũ quân trang màu ô-liu trông vô cùng có tinh thần.

"Thủ trưởng của em hôm nay vô cùng đẹp trai, để em chụp cho một tấm hình nào."

Mục Lương Hòa đứng tại chỗ khoát khoát tay, sửa sang lại vạt áo của mình, xác định thật chỉnh tề mới xuống lầu, vết thương trên eo vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên bước đi không được nhanh nhẹn giống trước kia.

Thanh Ninh theo sau xuống lầu, trong tay là bức hình mới chụp vội, bởi thiếu ánh sáng nên trong hình có vẻ hơi tối nhưng cũng có nét đặc biệt riêng, cô bấm lưu lại rồi đổi làm hình nền điện thoại.

Trần Minh như thường lệ đưa cô đến công ty trước rồi mới đến doanh trại. Mục Lương Hòa đã nghỉ hơn mười ngày, lúc Cố Thành Dĩ thấy anh hoan hỉ tiến lên đón : "Nhanh như vậy đã tới rồi, chính ủy nói thật đúng."

"Chính ủy nói tôi làm sao ?" Mục Lương Hòa mở cửa đi vào phòng làm việc, bên trong đã có mấy người lính đứng đấy sẵn, Cố Thành Dĩ đi vào nhìn thấy phóng ra một cước hét: "Mấy thằng nhóc các cậu còn không cút ra ngoài huấn luyện cho tôi, lần này mà thua liên hợp đối kháng xem tôi có lột da các cậu không."

Mấy cậu lính kia làm quân lễ rồi ảo não cụp đuôi ra ngoài, lúc đi cũng không quên đóng cửa lại.

Mục Lương Hòa lại ngồi sau bàn làm việc, nghe Cố Thành Dĩ bắt đầu ba hoa: "Chính ủy nói cậu nghe được chuyện tham gia liên hiệp đối kháng nhất định sẽ trở lại, lần này không đoạt được giải thì không phải họ Mục."

"Vậy tôi họ gì?"

"Cùng họ Tạ với chị dâu chứ sao."

"Thế thì phải cảm ơn các cậu đã thay tôi tính toán rồi." Mục Lương Hòa tức xì khói, cầm lấy sấp văn kiện vỗ lên bàn bành bạch.

"Nói thật đi, mấy ngày nay ở nhà được chị dâu chăm sóc , tình cảm có tiến triển không."

"Cậu muốn phát triển đến mức độ nào?"

"Tỷ như hình thành một đứa trẻ."

Dứt lời, tài liệu trong tay Mục Lương Hòa đã nhanh chóng ném tới, trực tiếp trúng hồng tâm mục tiêu, Cố Thành Dĩ khổ sở bịt mũi vừa gào vừa mắng ôm mũi chạy ra ngoài.

Hơn mười ngày không làm việc, công việc của Mục Lương Hòa chất thành một núi nhỏ, cơm trưa là do Cố Thành Dĩ đưa tới. Lúc Thanh Ninh gọi điện đến thì anh đang vừa ăn cơm vừa xem hồ sơ, "Thủ trưởng, hôm nay mẹ anh gọi điện cho em."

"Là mẹ chúng ta." anh cải chính.

"Được rồi, là mẹ chúng ta."

Âm thanh đầu bên kia nghe có vẻ buồn bực cô đơn, anh đại khái đã đoán được vấn đề, " Em đừng để ý lời mẹ nói, anh sẽ giải thích với mẹ sau."

"Anh nói xem, thủ trưởng và thủ trưởng phu nhân ai lớn hơn?"

"Ở bên ngoài thủ trưởng lớn, ở nhà phu nhân là lớn nhất."

Đây có lẽ là câu dỗ ngọt êm tai nhất của Mục Lương Hòa rồi. Thanh Ninh vẫn mơ hồ không rõ anh có thích mình không, lại càng hiếu kỳ nguyên nhân anh cưới cô lúc đó. Lúc nhớ tới vấn đề này, cô sẽ tự nhủ, Mục Lương Hòa nhất định là quỳ gối dưới váy Tạ Thanh Ninh rồi.

"Thủ trưởng, anh thích thủ trưởng phu nhân àh?"

Thanh Ninh run rẩy to gan hỏi, thật lâu không nghe được âm thanh đối diện, chỉ nghe tiếng lật giở sách, cô tức giận anh lúc cùng cô nói chuyện điện thoại không chuyên tâm nên ngắt luôn cuộc gọi. Mục Lương Hòa đang định nói nhiều hơn thích một chút thì nghe tiếng động bên kia, bất đắc dĩ lắc đầu nhìn màn hình di động. Thật đúng là trẻ con, tính khí nóng nảy nói đến là đến, một điểm cũng không kém cạnh.

Thanh Ninh sau khi cúp điện thoại tức giận nắm lấy bồn hoa trên bàn làm việc cho đến khi lá cây bị vặt hết mới dừng lại. Hít sâu một hơi suy nghĩ kĩ lại hành vi của mình, quyết định sau này sẽ mua một chậu xương rồng để không thể để cho mình vặt lá được nữa, mới nghĩ đến đây thì bị một đồng nghiệp vỗ vai.

Thanh Ninh làm việc tại một công ty nhỏ nên khó tránh khỏi sẽ phải dựa hơi những công ty lớn để tồn tại. Ông chủ là một gã keo kẹt người Đài Loan tự xưng đẹp trai lại còn nhuộm đầy một đầu tóc vàng hoe, có điều cũng là kẻ đã lăn lộn thương trường nhiều năm nên đã tường tận tính tình mấy ông lớn.

Vốn là dự án hôm nay không phải do cô phụ trách nhưng vì người phụ trách lại xin nghỉ đi dự tiệc cưới nên cô bất đắc dĩ phải xuất đầu lộ diện. Người Trung Quốc bàn chuyện hợp đồng, đại đa số là ở trên bàn tiệc quyết định, ăn xong còn phải đii tăng hai.

Trong một gian phòng bao lớn nhất, 6 người ngồi xung quanh một bàn tròn rộng khắc hoa màu đỏ sậm. Người tham gia có 4 nam hai nữ mà công ty cô chỉ có mình cô là nữ, cũng không phải chưa từng thấy cảnh tượng này nhưng vẫn không thể quen được với không gian đầy mùi thuốc lá lẫn với những câu trò chuyện thô lỗ của mấy gã đàn ông kia, còn có một tên cứ chăm chăm nhìn vào ngực cô khiến cô chỉ muốn lật cái bàn vào mặt gã.

"Sao Tạ tiểu thư lại không uống rượu thế kia, đây để tôi mời cô một ly."

Gã háo sắc mới nói liền bưng lấy ly đi về phía cô, lúc nói chuyện lộ ra hàm răng vàng khè khiến người ta muốn nôn mà muốn tránh không được, không thể làm gì khác hơn là nặn ra một nụ cười đáp lại: "Là tôi phải mời mới đúng, Hoàng tổng khách khí quá."

Nửa ly Bạch Oa Đầu vào bụng không chỉ có miệng nóng hừng hực mà dạ dày cũng cồn cào, mặc dù không đến nỗi không biết trời trăng gì nhưng cũng không khá hơn chút nào, bèn viện cớ đi toilet để giảm bớt khó chịu.

Toilet của nhà hàng cách phòng bao không xa, bài trí cũng xa hoa không thể tưởng tượng nổi, đèn lưu ly hắt ánh sáng lúc sáng lúc tối, dưới chân sàn nhà gạch men đen trắng, ở giữa là một chùm đèn pha lê tỏa những ánh sáng lấp lánh. Thanh Ninh dựa vào bồn nước cẩm thạch màu đen mỏ khóa vòi vốc nước hắt lên mặt, may là sáng nay lúc đi làm không trang điểm.

Cô gái trong gương môi đỏ, mặt ửng hồng, sóng mắt lưu chuyển, chính là những biểu hiện của người say, tửu lượng của cô cũng không tốt, lúc say rượu sẽ ăn nói lung tung, đây là do Mục Lương Hòa nói cho cô biết làm cô vẫn bán tín bán nghi không biết là thật hay giả, chỉ phỏng đoán nhất định là Mục Lương Hòa phóng đại lên thôi.

Nhớ lại lúc mời rượu bị bàn tay ghê tởm của gã háo sắc kia đụng phải, cô xịt nước rửa tay cọ đi cọ lại mấy lần mới thôi.

Toilet nữ đối diện toilet nam, ở giữa là một bồn hoa cỡ đại, Thanh Ninh từ phía sau bồn hoa đi ra, vừa đúng chạm phải gã họ Hoàng cười lộ ra một hớp răng vàng khè khi thấy cô, hắn bóp tắt tàn thuốc trong tay, tiện tay ném xuống đất.

"Tạ tiểu thư, cùng nhau quay lại nhé."

Thanh Ninh không có lý do để cự tuyệt, mím môi nín thở cùng hắn bước về phía phòng bao, đi tới khúc quanh bất chợt bị hắn kéo đến áp lên tường làm cô không kịp phản ứng, bị bàn tay bóng nhẫy của hắn nắm lên ngực, lúc này không biết hơi sức từ đâu đột nhiên tới cô liều mạng phóng một đá vào trúng hạ thân hắn.

"Ui, thật nhìn không ra còn dữ dội như vậy, không biết lúc ở trên giường có phải cũng dữ dội như vậy hay không."

Tay của hắn vén lên vạt áo sờ về phía bụng cô, Thanh Ninh tức giận vô cùng cắn một cái thật mạnh lên tai hắn, chỉ nghe một tiếng kêu của đàn ông sau đó sức lực đè trên người cô đã được giẩm bớt, cả người bị kéo về che ở phía sau.

"Tạ tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Không có việc gì, cám ơn Kỳ tiên sinh." Thanh Ninh vẫn chưa hết sợ hãi, vỗ ngực, tức giận trừng mắt nhìn gã đàn ông bỉ ổi đang nằm lăn trên đất bịt lấy lỗ tai cùng khóe miệng. Kỳ Tuấn vẫn giữ dáng vẻ lịch sự, trên mặt không có chút cảm xúc dao động nào cho dù mới vừa rồi tức giận đánh người, người đàn ông như vậy thật sự là làm cho người ta nhìn không thấu, cũng rất nguy hiểm. Thanh Ninh từ phía sau anh ta ló ra đá một cái vào trên người gã đàn ông bỉ ổi kia.

"Tạ tiểu thư không sao là tốt rồi, nếu cô không may mà xảy ra chuyện ở chỗ này, Kỳ Tuấn tôi thật không biết nên ăn nói thế nào với bác trai nữa."

Cả thân người Kỳ Tuấn nửa ẩn trong ánh sáng, không thấy rõ vẻ mặt, khoanh tay đứng đấy con ngươi làm như nhìn cô, vừa tựa như xuyên thấu qua cô xem người khác. Gã tổng giám đốc Hoàng nằm trên đất kêu rên mấy tiếng, lúc nhìn thấy Kỳ Tuấn cả người biến thành màu gan heo, cụp đuôi chạy mất.

"Chuyện hôm nay cảm ơn nhiều, tôi còn có việc, đi trước một bước."

"Chờ một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi