QUÂN HÔN TỎA SÁNG

Chị Ngô giống như biết cô muốn hỏi gì, liền có gì nói nấy. Ăn xong, chị Ngô lại giúp hạ giường xuống cho cô nằm nghỉ, phòng bệnh rất an tĩnh, chỉ thi thoảng có bước chân rất nhẹ của chị Ngô và một vài giọng nói khẽ truyền đến từ bên ngoài, không gian nhàn nhạt mùi thuốc, trong đầu có chút rối bời có lẽ là tối hôm qua ngủ không ngon.

Tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều, trong phòng bệnh không có một bóng người, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào chiếu trên sàn nhà, chiếu sáng cả phòng bệnh. Kim truyền trên tay đã được rút ra và dán lên một miếng băng màu trắng, Thanh Ninh co duỗi ngón tay, có chút tê dại, tầm mắt rơi vào trên cánh cửa màu xám tro, xuyên thấu qua thủy tinh, có bóng người đi lại bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Không bao lâu, cửa bị đẩy ra, Vệ Đông đi vào, trong tay là giỏ trái cây, Thanh Ninh theo bản năng siết chặt chăn, Vệ Đông đại biểu cho Mạnh Kiết Nhiên, như vậy hắn cũng tới sao?

Chị Ngô theo sát Vệ Đông đi vào, cười rót cho hắn ly nước nóng, trong lời nói hình như coi hắn là bạn của cô, lại kéo cái ghế bên cạnh cho hắn ngồi xuống, làm xong tất cả, chị đóng cửa đi ra ngoài.

Vệ Đông đem cái ly trong tay đặt ở trên tủ đầu giường, từ trên ghế, thong thả bước đi đến trước cửa sổ, sau lưng hắn là mặt trời sáng lóa, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời, nhưng cho dù có tắm ánh sáng mặt trời thì cũng không thể làm dịu đi bên mặt nhìn nghiêng của hắn.

"Có lời cứ nói, tôi còn muốn nghỉ ngơi."

Đối với người bên cạnh Mạnh Kiết Nhiên cô rất xin lỗi, không thể biểu hiện được thái độ tốt, ngày hôm qua nếu không phải bởi vì hắn, cô cũng không đến nỗi nằm tại đây, ngửi mùi thuốc, còn phải uống thuốc chích thuốc.

"Xem ra tình trạng cô không đến nỗi nào, tôi cũng đã có thể đi báo lại với ông chủ là cô rất tốt."

Vệ Đông đút tay trong túi quần, có chút cương quyết lỳ lợm lại thêm chút kiêu căng, trên mặt cương nghị không có quá nhiều cảm xúc, hoặc giả có cũng đã được hắn giấu ở đáy lòng, không dễ dàng lộ ra ngoài.

"Vậy anh có thể đi, tôi đúng là rất tốt, còn chưa chết."

"Ta cũng đang có ý đó."

Vệ Đông nói dứt lời liền đi thật, không dây dưa dài dòng. Thật ra cô rất lấy làm tò mò không hiểu vì sao Vệ Đông nhìn cô bằng ánh mắt không ưa, cô dường như không đắc tội hắn bao giờ. Đang nghĩ thì chị Ngô đi vào, trong tay đang cầm hộp cơm.

"Cô chủ, cô chịu khó ăn thức ăn bệnh viện này nhé, tối tôi về nhà sẽ làm cái khác cho cô."

Bởi vì đang sốt nên ăn vào cũng không có mùi vị gì, cộng thêm Vệ Đông mới vừa đi, tâm tình Thanh Ninh còn mãi đâu đâu, ăn qua loa vài miếng rồi bảo chị Ngô dọn đi, uống ly nước nóng nằm xuống. Sau đó bác sĩ đến khám và đo lại nhiệt độ cho cô thấy nhiệt độ đã bình thường.

"Chị Ngô, chị dọn dẹp một chút, chúng ta xuất viện." Thanh Ninh không thích mùi thuốc bệnh viện, lại còn phải nằm cái giường này nên mặc kệ chị Ngo can ngăn nhất định thay quần áo đi ra ngoài. Ra tới cửa bệnh viện thì di động kêu lên, nghe tiếng chuông cũng biết là Mục Lương Hòa, có lẽ anh đã nghe chị Ngô báo cáo.

"Thủ trưởng, em ở nhà chờ anh, buổi tối về sớm chút ăn cơm nhé!"

Mục Lương Hòa nghe nói cô vợ nhỏ cứng đầu cứng cổ đòi xuất viện, đã lấp một bụng hỏa khí định bụng sẽ giáo huấn cô một bài cái tội không biết nặng nhẹ. Ai nhè mới nghe giọng mềm mại làm nũng thì hỏa khí tự dưng tiêu tan một mảy may cũng chẳng còn.

"Về nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ về sớm." Mục Lương Hòa đứng trong hành lang gọi điện thoại cố ý nhỏ giọng, nhưng vẫn bị chính ủy ở trong phòng nghe thấy lại bị chọc ghẹo một phen.

"Ừ, biết, em cúp trước."

Thanh Ninh khom lưng chui vào trong xe, Trần Minh lái xe đưa họ về đại viện quân nhân, cuộc sống bên ngoài nhìn như yên tĩnh mà lại đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Buổi tối Mục Lương Hòa ở trên đường về nhận được điện thoại của Diêm Nhuận Hoa, trực tiếp quay đầu xe.

Về đến nhà đã 12 giờ đêm, sợ đánh thức Thanh Ninh nên anh rửa ráy ở phòng vệ sinh tầng dưới rồi mới đi lên. Trong phòng ngủ như cũ chừa cho anh một ngọn đèn, ánh đèn nhàn nhạt chiếu sáng nửa bên giường đệm, cô vợ nhỏ cuốn chăn cả người co thành một cục, chỉ lộ ra cái đầu làm như ngủ không được thoải mái, chân mày hơi nhíu. Anh muốn đưa tay vuốt lên, lạ thấy cô đột nhiên mở mắt, còn ngái ngủ nhìn anh, sau đó từ trong chăn đưa đôi tay ra vòng chắc cổ anh, bất mãn lầm bầm : "Sao bây giờ mới về?"

"Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa."

Mục Lương Hòa vén chăn lên nằm vào, vòng ôm lấy thân thể còn lạnh lẽo của cô vào lòng ủ ấm, đôi mắt ngái ngủ của cô khép lại cọ cọ trong lòng anh chốc lát đã lại ngủ say

Nhớ đến những lời Diêm Nhuận Hoa nói với anh hôm nay, Mục Lương Hòa càng ôm chặt người trong lòng hơn.

Vào lúc vụ án Mạnh Kiết Nhiên không hề tiến triển, cục cảnh sát nhận được một bức thư nặc danh, bên trong là một quyển sổ. Việc này đối với tình cảnh vụ án đang lâm vào bế tắc có sức ảnh hưởng vô cùng trọng đại. Vụ án có thể tiến triển bước tiếp theo hay không là hoàn toàn dựa vào người duy nhất có thể tiếp xúc thân cận với nghi phạm đang nằm trong ngực anh đây, trong lòng Mục Lương Hòa đấu tranh dữ dội song cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

Đi làm lại sau thời gian nghỉ bệnh, Thanh Ninh nhớ ra phải nói gì với Từ Tông, ngày đó ở trong bữa tiệc cứ như vậy bị Mạnh Kiết Nhiên lôi đi, đã làm mất hết mặ mũi của sếp. Không khéo là buổi sáng trong thang máy lại gặp phải hắn, cô không vào thì có vẻ hẹp hòi quá, chỉ có thể mặt dày theo vào đồng thời giải thích chuyện đêm hôm đó.

"Không sao, không cần cảm thấy có lỗi." Từ Tông nâng mắt kính, dưới gọng kính ánh mắt nhu hòa rơi vào người con gái bên cạnh, một tay xách cặp công văn, một tay phủ áo khoác.

"Nếu đã cảm thấy có lỗi như vậy thì mời tôi một bữa cơm là được rồi." Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, nghe hắn nói như vậy, trái tim giống như trống giội muốn nhảy lên tận cổ họng.

"Được, sếp chọn thời gian đi."

"Vậy tối nay đi."

"OK."

Từ Tông hình như rất vui vẻ ra khỏi thang máy, cô không nói chỉ nhìn mũi chân mình. Buổi tối cùng đại Boss ăn cơm, lúc về chắc Mục Lương Hòa cũng đã từ doanh trại trở về.

Buổi tối Từ Tông đưa cô đến địa điểm là một nhà hàng truyền thống thức ăn khá ngon, nơi này Mạnh Kiết Nhiên đã từng mang cô tới, ngay cả phòng ăn cũng là căn lần trước đi cùng với Mạnh Kiết Nhiên, nhân viên phục vụ hình như vẫn còn ấn tượng tươi cười với cô.

"Tối nay tôi mời khách, Từ tổng xin đừng khách sáo."

"Trực tiếp gọi tôi Từ Tông đi, tôi cũng sẽ gọi tên cô."

Từ Tông cầm thực đơn kêu vài món ăn, Thanh Ninh cũng lật xem nhưng cảm thấy không muốn ăn cái nào, nghĩ chắc là do mới hết bệnh nên gọi hai món ăn nhẹ và đồ uống.

"Khí sắc cô không tốt lắm, thân thể còn chưa khỏe ư."

"Người ta nói bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ quả không sai, bây giờ còn trẻ tuổi, chờ sau này lớn tuổi, thân thể không biết còn thành cái dạng gì nữa."

"Đó cũng là chuyện sau này, Thanh Ninh, tối nay tôi có chuyện này muốn nói." Từ Tông chợt nghiêm túc, nụ cười trên mặt cũng thu lại hết, vẻ mặt căng thẳng, tay để trên bàn nắm chặt. Thanh Ninh cũng khẩn trương theo, lỗ tai dựng lên, người nghiêng về phía trước làm tư thế chuẩn bị nghe. Chỉ thấy hắn vỗ tay một cái, cửa phòng mở ra, người phục vụ đẩy xe đi vào, phía trên để rượu đỏ cùng hoa tươi, Thanh Ninh hơi thất thần chốc lát, rất mau phục hồi tinh thần lại, muốn xem xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Người phục vụ đã đi vào, đem rượu đỏ cùng hoa tươi để lên bàn, dưới ánh đèn sáng chói, mấy giọt nước trên hoa phản chiếu ánh sáng lấp lánh ánh vào trong mắt cô, ngón tay thon dài của Từ Tông cầm hoa tươi trên bàn lên, môi mỏng mấp máy.

"Thật xin lỗi, Từ Tông, tôi đã kết hôn rồi."

Hắn rốt cuộc là đang diễn cái gì, Từ Tông mặt không đổi sắc nói "Tôi hiểu, nhưng có mấy lời để ở trong lòng đã lâu không buông được, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng."

Thanh Ninh nhớ Mạnh Kiết Nhiên từng nói Từ Tông không phải đơn giản như nhìn bề ngoài, hiện tại cô tin rồi, có chút hối hận là mình sao lại có thể cùng hắn ăn cơm tối, thật đúng là tự làm khổ: "Từ Tông, rất xin lỗi, hoa rất đẹp, nhưng mà tôi lại không thể nhận, thật xin lỗi, tôi đi trước."

Cô bây giờ coi như là lâm trận bỏ chạy ư, dù sao đi cũng đã đi rồi, cũng không quản được nhiều như vậy. Bữa cơm này cô ăn không vô nữa, một đường chạy ra khỏi hành lang thuận lợi vào thang máy rời đi. Sau khi Thanh Ninh đi, Từ Tông ném hoa tươi trong tay, nhìn người đàn ông ngồi đối diện, gỡ kính xuống để một bên.

"Động tác của cậu đúng là mau lẹ."

"Như nhau cả thôi, có điều hành vi của cậu đã vượt ngoài khả năng chịu đựng của tôi rồi đấy."

"Vậy cậu muốn thế nào?"

"Tôi đã cảnh cáo cậu không được trêu chọc cô ấy." Người đàn ông vỗ một cái lên bàn.

"Ha ha, tôi chính là muốn nhìn xem người con gái có thể làm cậu điên đảo thần hồn rốt cuộc là như thế nào, muốn biết sau khi tôi thổ lộ thì biểu hiện của cô ấy ra sao. Lúc đó, biểu tình của cô ấy quả nhiên đủ đặc sắc, còn đặc sắc hơn so với trong tưởng tượng của cậu nhiều, thật động lòng người." Từ Tông những lời này còn chưa nói hết, người đàn ông đối diện đã một quyền đánh tới, cắt đứt lời kế tiếp của hắn.

Từ Tông giơ tay lên lau khóe miệng tràn ra tơ máu, cười cười, nghiêng đầu nhìn người đàn ông giận dữ, ném khăn tay chậm rãi đứng lên, hai người đàn ông này chiều cao không sai biệt lắm, từ phía sau lưng nhìn qua thân hình cũng không khác nhau là bao.

" Mạnh Kiết Nhiên, cậu rốt cuộc lo lắng cái gì, là sợ cô ấy tiếp nhận tôi, hay là sợ cô ấy cự tuyệt tôi, để tôi đoán… cậu nhất định là sợ cô ấy cự tuyệt tôi, bởi vì như vậy thì một cơ hội cậu cũng không có, tôi nói đúng không? Cậu ngàn tính vạn tính, đoán chắc tất cả, chính là tính không được lòng người, bây giờ hối hận rồi." Từ Tông cũng không đợi hắn trả lời, giơ tay ném hoa tươi trên bàn xuống, một cước đạp lên, cánh hoa nát bấy, ly rượu đỏ cao cổ cũng chảy đầy bàn, nhiễm đỏ khăn trải bàn màu sáng, Mạnh Kiết Nhiên không nhúc nhích nhìn hắn phá hủy tất cả.

Mục Lương Hòa về sớm, cứ nghĩ là cô buổi tối mời khách ăn cơm phải khuya mới về, kết quả vào đến nhà đã thấy cô vợ nhỏ mặc quần áo ở nhà thư thả ngồi xem tivi, nhìn thấy anh lập tức vọt từ sofa đứng lên, ríu rít vẫy tay ngoắc anh.

Chỉ liếc mắt một cái, tim của anh liền mềm một nửa, cởi áo khoác đi tới mặc cho cô vợ nhỏ dính cứng lấy. Tạ Thanh Ninh hai chân vòng bên hông anh, bởi vì không có chị Ngô ở đây cô mới dám to gan như vậy.

"Thủ trưởng hôm nay trở về sớm, thủ trưởng phu nhân quyết định thưởng cho anh."

"A, thưởng cái gì." Đôi tay Mục Lương Hòa nâng lấy mông cô, không để cho cô trượt xuống.

"Vác nặng việt dã."

"Khẩu vị nặng như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi