QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh ngơ ngác nhìn Chánh văn phòng, nhưng trong lòng như có một cơn sóng cuộn, chẳng lẽ mình bị gạch đập trúng đầu nên có bệnh.

Mọi người đứng đầy trong phòng, toàn bộ đều là đồng nghiệp ở văn phòng.

- Tiểu Vương, cậu phải yên tâm chữa bệnh, tôi sẽ bố trí Tiểu Hoàng gánh vác công việc của cậu một chút.
Nhìn Vương Trạch Vinh như bây giờ, chánh văn phòng Đảng và chính quyền xã Tiễn Đại Phú còn tưởng Vương Trạch Vinh chưa tỉnh táo. Tiễn Đại Phú đại biểu xã đến thăm cấp dưới của mình.

Thật không có gì có thể nói, Vương Trạch Vinh cũng không biết mình nói gì, không ngoài việc cảm ơn lãnh đạo, đồng nghiệp mặc dù bận rộn nhưng vẫn đến thăm, dù sao cũng không phải là bị thương khi làm việc công gì gì đó.

Đám người Tiễn Đại Phú nói chuyện một lát rồi rời đi.

Mấy đồng nghiệp đi theo Tiễn Đại Phú nói mấy câu giữ gìn sức khỏe rồi ra khỏi cổng bệnh viện. Thoạt nhìn mọi người đều rất thân thiết, ít nhất có thể làm cho Vương Trạch Vinh có cảm giác tổ chức quan tâm.

Vương Trạch Vinh tốt nghiệp đại học B được phân công đến xã Hoàn Thành làm một cán sự tổng hợp của văn phòng Đảng chính quyền, mỗi ngày có rất nhiều việc không làm hết. Do trong cả phòng có mình hắn là bằng cấp cao nhất, chuyện gì cũng đè đến người hắn. Theo lý thuyết hắn làm tốt sẽ được đề bạt, nhưng hắn ngồi trên vị trí đã ba năm, người khác không ngừng được đề bạt, ngay cả mấy người cùng trong văn phòng đã lên chức. Nhưng hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích, thậm chí còn xuất hiện nguy hiểm là vị trí sắp bị mất. Tối hôm qua hắn hơi xúc động nên đi dạo, không ngờ đi khuyên can người ta lại nằm vào bệnh viện.

Đến bây giờ hắn cũng không suy nghĩ cẩn thận lúc ấy mình như thế nào chạy ra can.

Gáy bây giờ vẫn còn khá đau. Hôm qua khi tới bệnh viện máu chảy không ít, hắn thật lo lắng bị đập gây ra vấn đề gì.

Lắc đầu nhắm mắt lại, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình thật sự xảy ra vấn đề gì rồi. Vừa nãy mình rõ ràng cảm nhận thấy trên đầu Tiễn Đại Phú có một đoàn khí mờ nhạt, không ngờ còn biết đó là quan khí.

Đưa tay lên sờ sờ đầu, cũng may nơi khác không bị thương, chỉ có gáy bị gạch đập nên bị thương. Theo bác sĩ nói vấn đề không lớn. Chẳng qua hắn không tin tưởng gì mấy đối với bác sĩ bây giờ. Một người bị cảm rất nhẹ mà viết ra một đơn thuốc dài dằng dặc. Bây giờ mình bị thương khá nặng không biết đám bác sĩ sẽ làm ra cái gì nữa.

Nghĩ đến chuyện tối qua hắn rất buồn bực, một người bán sách cũ và một người bán hàng rong vì tranh chấp địa bàn bán hàng mà cãi nhau. Mình đúng là nhiều chuyện chạy đến khuyên, kết quả bị tên đại hán bán hàng rong cầm lấy viên gạch trên mặt đất đập vào đầu mình.

Mẹ nó chứ, ông chỉ khuyên sao lại bị gạch đập vào đầu. Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng tức.

Mình cũng không phải nhân vật quan trọng gì, người đến thăm chỉ có mấy tên đó. Vương Trạch Vinh lẳng lặng nằm trên giường bệnh, tinh thần cũng khôi phục hơn trước nhiều.

Nhìn nữ y tá xinh đẹp đang thay bình nước cho mình, Vương Trạch Vinh nhìn cô bé, trên đầu cô bé không có quan khí gì hết.

- Tiểu Lưu, đối tượng của em sao gần đây không thấy?
Vương Trạch Vinh rất quen cô y tá này, đều là người trong xã, hai người thường xuyên gặp nhau. Cô y tá tên Lưu Vi, tốt nghiệp trường y mới được phân về đây không lâu. Cô bé trông rất ngọt, đối tượng của cô ta là một cán bộ cấp phòng trên huyện.

- Anh ấy gần đây rất bận, mấy ngày hôm trước còn cùng lãnh đạo lên thị, nói là hôm nay sẽ về.
Lưu Vi vừa nhắc đến đối tượng của mình thì mặt có chút đắc ý.

Mẹ nó chứ, rau ngon cũng bị lợn ủi. Vương Trạch Vinh thực ra cũng có suy nghĩ với Lưu Vi, nhưng phụ nữ bây giờ rất lợi hại, căn bản không hề do dự lựa chọn người đàn ông làm trưởng phòng kia. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng chỉ suy nghĩ mà thôi. Đối tượng của hắn còn đẹp hơn nhiều. Nghĩ đến đây tâm trạng Vương Trạch Vinh lại kém đi.

Nhắm mắt suy nghĩ một lát, Vương Trạch Vinh nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi Lưu Vi. Hắn mở mắt ra thì thấy đối tượng của Lưu Vi là Trịnh Thu Lực đang ở ngoài cửa vẫy cô ta.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa bắn vào, tên Trịnh Thu Lực này đứng dưới ánh nắng trông càng đẹp trai hơn.

Trịnh Thu Lực mặc âu phục rất hợp người, tóc càng được chải vuốt cẩn thận. Nghe nói hễ người đàn ông thành công thì tóc sẽ không bao giờ hướng về trước.

Ồ. Vương Trạch Vinh ngồi bật dậy, giật mình, trừng mắt nhìn thật to.

Động tác này của Vương Trạch Vinh làm Trịnh Thu Lực giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước rồi thủ thế, lúc này mới phát hiện Vương Trạch Vinh nằm trên giường bệnh.

Vội vàng nhắm mắt lại, Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn Trịnh Thu Lực, một đạo quan khí còn dày hơn cả Tiễn Đại Phú xuất hiện trên đầu Trịnh Thu Lực.

- Làm sao thế Vương ca?
Lưu Vi ở bên cạnh đang đâm kim vào bình thấy thế vội vàng hỏi.

- Không có gì.
Vương Trạch Vinh một lần nữa nằm xuống giường.

Nhìn Lưu Vi và Trịnh Thu Lực thân thiết đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một hơi.

Trên người mình nhất định xảy ra chuyện, chẳng lẽ nói bị viên gạch đập vào đầu sẽ xuất hiện vấn đề? Vương Trạch Vinh nằm trên giường không khỏi miên man suy nghĩ.

Không ngờ lại có quan khí gì gì đó, nhưng có một vấn đề cần phải đối mặt ngay bây giờ. Bây giờ trong văn phòng đang cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Một văn phòng có 6 thành viên. Chánh văn phòng Tiễn Đại Phú là thân tín của bí thư, hắn ta nhất định không có vấn đề gì. Nhưng trong 6 nhân viên nhất định phải có một người bị cắt giảm, việc này rất nguy hiểm. Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng cảm thấy người bị cắt giảm là mình.

Không biết từ lúc nào Vương Trạch Vinh bắt đầu suy nghĩ và đánh giá tin tức của từng nhân viên trong văn phòng.

Hoàng Vĩ là người của Tiễn Đại Phú, Tiểu Trương nghe nói có quan hệ trên thành phố, Tiểu Triệu – con đàn bà trông khá dâm nghe nói đáp được tuyến chủ tịch xã thì chắc không bị loại trừ. Lão Chu có nhiều kinh nghiệm, nghe nói bí thư huyện ủy trước ở cùng khu với lão. Tiểu Giang là người đẹp, bí thư mỗi lần thấy cô ta thì mắt đều sáng rực lên.

Như vậy người trong văn phòng thì chỉ còn Vương Trạch Vinh là không có căn cơ, không có chỗ dựa. Chỉ có một điểm là năng lực công việc tốt hơn. Mấy lần điều chỉnh trước đây đều vì có năng lực nên được giữ lại, dù như thế nào cũng phải có một người làm được việc chứ. Nhưng không biết lần này mình có may mắn thoát khỏi hay không?

Bây giờ là thời kỳ vô cùng quan trọng, quyết không thể nằm trong bệnh viện được. Tiễn Đại Phú rõ ràng là muốn tìm lý do giết mình. Vương Trạch Vinh thấy rất nguy hiểm.

Càng nghĩ càng buồn bực, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến chuyện quan khí. Hai lần xuất hiện sẽ không phải là ngẫu nhiên, tại sao trên đầu có người có quan khí, mà mình lại không có quan khí?

Nhìn người trên mấy giường bệnh xung quanh, trên đầu những người này cũng không có quan khí.

Chẳng lẽ viên gạch đó làm đầu mình chấn động? Bây giờ tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.

Vương Trạch Vinh vừa truyền hết chai nước liền ra khỏi bệnh viện. Hắn dù như thế nào cũng không thể ở lại trong bệnh viện. Ngày mai có rất nhiều chuyện phải làm, quyết không thể làm cho người ta tìm được lý do cắt giảm mình. Mặc dù Vương Trạch Vinh cũng biết làm như vậy không có bao nhiêu tác dụng, nhưng có làm vẫn tốt hơn không làm mà. Người có thế lực đều nghĩ làm thế nào lấy được càng nhiều chỗ tốt. Người không có thế lực lại nghĩ làm như thế nào giữ được vị trí mình đang ngồi.

Nhìn đơn thuốc mấy trăm tệ mà bác sĩ kê, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. người nghèo ngàn vạn lần đừng bị bệnh, vừa bị bệnh là lấy cái mạng già ngay.

Xã Hoành Hương từ sau khi công nghiệp huyện phát triển cũng trở nên náo nhiệt. Đừng nhìn đây chỉ là một xã mà coi nhẹ, nhưng đây là xã lớn, giá trị sản lượng công nghiệp rất cao. xã Hoành Hương đang từ từ tiến hành chuyển hướng từ nông nghiệp sang công nghiệp. Đương nhiên có mấy thôn vẫn khá lạc hậu, nhưng đều đều là các thôn khá xa.

Đi trên đường, Vương Trạch Vinh đang cố ý quan sát thấy được mấy người cũng có quan khí, nhìn ra thì dày đặc và nhạt khác nhau. Có lẽ nơi này người làm quan quá ít nên người có quan khí cũng không nhiều.

Vương Trạch Vinh cơ bản đã tìm ra một quy luật, hễ người nào là quan chức thì có được quan khí. Quần chúng nhân dân bình thường không có quan khí, đây là thứ đặc biệt của quan chức. Đương nhiên có lẽ còn có khí nhà giàu không chừng.

Hắn cũng xem tình hình của mình, nhưng trên đầu mình không có quan khí. Điều này làm Vương Trạch Vinh bị đả kích rất lớn, không có thứ này nói ra mình không thể làm quan.

Như thế nào mới có thể có được quan khí? Vấn đề này là vấn đề mà Vương Trạch Vinh hy vọng giải quyết nhất.

Bây giờ Vương Trạch Vinh đúng là cảm ơn tên bán hàng rong đập đầu mình. Nếu như không phải tên này đập gạch vào đầu mình, có lẽ mình còn đang ngu ngốc phấn đấu mà không có mục tiêu. Xem ra phải tìm phương pháp phấn đấu mới. Nếu không có phương pháp thì dù làm như thế nào cũng không thấy được ra.

Vì sao rau sạch thức ăn ngon đều bị lợn ăn, điều này chỉ có thể nói rõ lợn có phương pháp tìm.

Vương Trạch Vinh đột nhiên rõ ràng, hắn kiểm điểm sâu sắc vì mình trước kia chỉ biết vùi đầu công tác, không tính toán gì hết.

Chỉ cần có thể nhìn rõ bí mật quan khí, như vậy cuộc đời Vương Trạch Vinh nhất định sẽ thay đổi. Vương Trạch Vinh thường xuyên xem truyện trên mạng đột nhiên nghi ngờ mình có phải là Bàn tay vàng không, có thể thấy quan khí của người khác, thứ này rốt cuộc có tác dụng gì?

Vương Trạch Vinh chú ý thì thấy quan khí cũng có khác nhau, có nồng, có nhạt, trong đó còn có cả màu sắc.

Trịnh Thu Lực là nhân viên cấp phòng, quan khí của hắn có chút màu hồng trong màu trắng. Đi trên đường Vương Trạch Vinh thấy quan khí của những người xung quanh mặc dù không có cùng màu sắc nhưng khác nhau không nhiều, cũng có mấy người rất nhạt, xem ra không phải cán bộ cấp phòng trên huyện. Bọn họ có lẽ có cơ hội làm quan. Tất cả đã nói rõ cán bộ cấp phòng thì quan khí phải có màu sắc. Nhưng đừng nói là quan khí có màu sắc, Vương Trạch Vinh bây giờ cảm thấy mình ngay cả quan khí màu trắng cũng không xuất hiện.

Nhìn quan khí của người khác rồi nhìn tình hình của mình, ngay cả quan khí cũng không có thì mày làm quan kiểu gì? Vương Trạch Vinh phát hiện điều này nên có chút buồn bực. Giống như người chơi sổ xố vậy, nếu mình ngay cả 2 tệ cũng không có thì chuyện trúng thưởng vĩnh viễn không có khả năng rơi xuống đầu mình.

Nghiên cứu ra quan khí của bản thân mới là nhiệm vụ quan trọng nhất. Vương Trạch Vinh muốn làm quan, hắn hy vọng có thể có quan khí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi