QUAN KHÍ

Hội nghị thường ủy huyện Khai Hà kết thúc chưa lâu, việc Vương Trạch Vinh giữ chức phó bí thư Đảng ủy, chủ tịch xã đã truyền khắp huyện như có cánh.

Mẹ nó chứ.

Thằng ranh này không phải có chỗ dựa trên tỉnh sao?

...

Đủ loại bàn tán vang lên. Mọi người hầu hết là ghen ghét Vương Trạch Vinh. Mới 25, 26 tuổi đã là chủ tịch xã. Điều này làm rất nhiều đồng chí lăn lộn nửa đời buồn bực trong lòng.

Đối với ngôi sao chính trị mới lên của huyện, mọi người vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Người so với người làm người ta tức chết. Có năng lực thì như thế nào, còn không bằng một lần bắt tay với lãnh đạo tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh là nhân vật chính lại là người biết tin tức cuối cùng. Ai bảo tin tức trên huyện truyền ra nhanh hơn trình tự bình thường. Vương Trạch Vinh vừa từ trên thôn làm công tác chứng thực về đến chính quyền xã, hắn đã cảm thấy vẻ mặt mọi người trong xã khá quái dị.

- Chủ tịch Vương đã về, ngài đã về.

- Chủ tịch Vương, ngài vất vả.

- Chủ tịch Vương, thăng quan phải mời khách đó.

Liên tục mấy cán bộ xã đều cung kính khiến Vương Trạch Vinh ngây ra. Sao lại gọi là “Chủ tịch Vương”.

Đúng lúc này điện thoại di động trên người Vương Trạch Vinh vang lên.

Rút ra nhìn thì ra là số điện thoại của trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Tả Chính. Số này vì tiện liên lạc nên Vương Trạch Vinh đã sớm lưu lại.

Thấy là điện của ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, Vương Trạch Vinh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, chẳng lẽ là...

Cảm giác như đang nằm mơ bao phủ Vương Trạch Vinh. Lúc này Vương Trạch Vinh đang muốn nhảy lên hét lớn.

- Vương Trạch Vinh sao? Tôi là Tả Chính ở Huyện ủy?

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tả Chính uy nghiêm nói. Đừng nhìn hắn ở hội nghị thường ủy không có mùi vị gì. Nhưng trước mặt cấp dưới, quan uy của hắn lại rất lớn.

Không ngờ Tả Chính lại tự gọi tới, Vương Trạch Vinh có chút kích động mà nói:

- Trưởng ban Tả, tôi là Vương Trạch Vinh.

- Tiểu Vương, cậu bây giờ đến chỗ tôi một chút.

Tả Chính nói xong liền dập máy.

Vương Trạch Vinh dù không dùng đầu suy nghĩ cũng biết mình sẽ lên chức. Vừa nãy nghe xong mấy cán bộ gọi, hắn trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mình sẽ thành phó chủ tịch xã.

Cất điện thoại, Vương Trạch Vinh cảm thấy chuyện tốt rơi xuống đầu làm mình khó thở, lưng không khỏi thẳng lên. Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh này coi như cũng có một ngày. Vương Trạch Vinh nhìn vào mình thì thấy có mấy ngày không quan sát mà quan khí đã đạt đến tình trạng đọng lại, không khác gì mấy so với quan khí của Hòa Quốc Hùng. Thấy tình huống này, Vương Trạch Vinh biết mình sẽ thăng quan.

Vương Trạch Vinh nói với lái xe Tiểu Ngô:

- Đi ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy.

Giọng điệu cũng đầy vẻ tự tin.

Chỉnh lại quần áo, Vương Trạch Vinh đi vào phòng làm việc của Tả Chính.

Tả Chính đang ngồi tại phòng làm việc suy nghĩ về tình huống tranh đấu trong hội nghị thường ủy hôm nay. Tả Chính cũng hy vọng tiến bộ. Nghĩ tất cả mọi người đều muốn kéo Vương Trạch Vinh, hắn hy vọng mượn cuộc nói chuyện này tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.

- Ha ha, Tiểu Vương đến rồi ư, mau ngồi.

Tả Chính vừa thấy Vương Trạch Vinh vào cửa liền đứng lên đón, chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh. Điều này làm Tiểu Lưu vào rót trà rất khó hiểu. Ngoại trừ lãnh đạo huyện ra, mình chưa từng thấy trưởng ban Tả khách khí với ai như vậy. Vương Trạch Vinh xã Hoàn Thành này đúng là một nhân vật.

- Trưởng ban Tả, tôi mới từ thôn trở về, không muộn chứ?

Vương Trạch Vinh thấy Tả Chính khách khí như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Đợi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, mặt Tả Chính liền thay đổi, trầm giọng nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi đại biểu tổ chức chính thức nói chuyện với đồng chí.

Vương Trạch Vinh nghe thấy chính thức nói chuyện liền vội vàng ngồi ngay ngắn nhìn Tả Chính. Mình có phải lên làm phó chủ tịch xã hay không là nhìn lúc này.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, thông qua hội nghị thường ủy huyện nghiên cứu, quyết định đồng chí giữ chức phó bí thư Đảng ủy, chủ tịch xã Hoàn Thành.

Nói đến đây Tả Chính nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy từ trước đến nay rất coi trọng bồi dưỡng đồng chí. Lần này đề cử đồng chí nhận nhiệm vụ này là tin tưởng vào đồng chí.

- Chủ tịch xã..

Vương Trạch Vinh như muốn ngất đi, cái này khác suy đoán của mình. Vốn nghĩ rằng lên làm phó chủ tịch xã là rất tốt rồi. Sao trực tiếp nhảy lên làm chủ tịch xã thế này. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không chịu nổi đả kích này.

Tả Chính đã nói rất rõ ràng. Vương Trạch Vinh nghe được ý của đối phương. Mặc dù hắn không rõ tình huống trong hội nghị thường ủy, nhưng nếu người ta đã muốn tốt thì mình phải tỏ vẻ.

- Cảm ơn trưởng ban và tổ chức tin tưởng tôi, đặt tôi lên vị trí quan trọng. Tôi nhất định không phụ sự tin tưởng của trưởng ban và tổ chức, làm tốt công việc của mình.

Vương Trạch Vinh nói làm Tả Chính rất hài lòng. Vương Trạch Vinh có thể đặt mình ở trước, thằng này biết làm người. Nghĩ vậy Tả Chính liền nở nụ cười.

- Tiểu Vương, tổ chức nói chuyện đã xong, bây giờ chúng ta nói vài câu.

Vẻ mặt Tả Chính thay đổi rất nhanh, vừa nãy còn nghiêm túc, bây giờ đã thành dễ gần.

Đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc, Tả Chính ngồi cạnh Vương Trạch Vinh.

- Tiểu Vương, lần này phá cách đưa cậu từ vị trí chánh văn phòng lên làm chủ tịch xã, áp lực ở Huyện ủy rất lớn. Cậu cứ mạnh dạn tiến hành công việc. Sau này có chuyện không giải quyết được thì tìm tôi. Tôi ủng hộ cậu.

Tả Chính châm thuốc cho Vương Trạch Vinh, mặt đầy nụ cười. Người không biết còn tưởng bọn họ rất quen.

Vương Trạch Vinh cũng không biết như thế nào, bước đi rất nhẹ nhàng, cả người lộ ra khí tức đặc biệt.

Sau khi ra khỏi ban Tổ chức cán bộ, Vương Trạch Vinh đầu tiên là đến chỗ Cố Hồng Quân, Trịnh Chí Minh sau đó là Trương Thuận Tường bên ủy ban huyện. Mỗi lãnh đạo đều tiến hành chỉ đạo với hắn, lời tốt nói không ít.

Bây giờ Vương Trạch Vinh rốt cuộc biết một chút tình huống xã Hoàn Thành. Bởi vì Hạ Sơn chết, Hòa Quốc Hùng được điều lên phòng Địa chính huyện làm trưởng phòng. Bí thư xã Hoàn Thành do Đinh Lỗi đảm nhiệm. Chức vụ của Chu Hồng Thiên không thay đổi, Lưu Minh Xuân – phó trưởng ban kế hoạch hóa gia đình huyện làm phó chủ tịch xã. Một phó chủ tịch xã khác là bạn trai Tiểu Lưu mà Vương Trạch Vinh đã gặp ở bệnh viện – Trịnh Thu Lực. Ngoài ra hai xã khác thì bí thư xã Ngưu Phố do Lưu Quang đảm nhiệm, xã Tiền Tiến do Chu Thu Lệ giữ chức chủ tịch xã. Cố Hồng Quân coi như có thu hoạch.

Tạm thời không rõ bối cảnh của mấy người kia. Nhưng có một điểm Vương Trạch Vinh biết, bây giờ hắn không còn là chánh văn phòng nữa, mà là chủ tịch xã Hoàn Thành.

Ra khỏi trụ sở Huyện ủy, Vương Trạch Vinh thấy mình như đang nằm mơ. Mấy tháng trước mình còn đang lo lắng mất vị trí trong Văn phòng Đảng chính. Bây giờ đã là chủ tịch xã. Vương Trạch Vinh đi mà cảm thấy như bước trên mây.

- Chủ tịch Vương, bây giờ về xã chứ?

Lái xe rõ ràng nghe được tin Vương Trạch Vinh thăng chức, nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm cung kính.

Về đến xã, Vương Trạch Vinh đi vào Văn phòng Đảng chính.

- Chủ tịch Vương, ngài đã về.

Tiểu Giang rất hưng phấn gọi, trên mặt nàng đầy vẻ vui mừng. Từ lúc nghe được Vương Trạch Vinh làm chủ tịch xã, lòng nàng rất hưng phấn. Xem ra mình dựa vào Vương Trạch Vinh là cây to rồi. Mặc dù nàng nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ thăng quan nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

- Chủ tịch Vương, tôi đi thu dọn phòng làm việc của chủ tịch xã, ngài có cần chuyển gì không?

Hoàng Vĩ cũng nhảy ra. Hắn càng thêm hưng phấn. Bây giờ hay rồi, xem ai dám chọc ông. Hoàng Vĩ càng cúi lưng thấp hơn với Vương Trạch Vinh.

Vẻ mặt của Bàng Mẫn và Trương Chính Cường đều không tốt, miễn cưỡng chào Vương Trạch Vinh rồi ngồi xuống đó suy nghĩ. Bàng Mẫn lo lắng vì Hòa Quốc Hùng bị điều đi. Trương Chính Cường thật không ngờ không chỉnh được Vương Trạch Vinh, bây giờ Vương Trạch Vinh làm chủ tịch xã. Hắn lo lắng Vương Trạch Vinh biết chuyện mình làm, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn đang muốn mau rời khỏi xã Hoàn Thành.

- Trước không được nói lung tung, tổ chức chưa chính thức bổ nhiệm.

Vương Trạch Vinh ngồi ở vị trí mà nói, nhưng trên mặt rõ ràng là vui mừng.

Ngày mai có lẽ trên huyện sẽ phái người xuống xã Hoàn Thành bổ nhiệm. Nhìn về phía phòng làm việc, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than thở. Làm việc ở đây hơn 3 năm, cơ hội con người đúng là khó nói. Mấy tháng trước nếu ai nói mình lên làm chủ tịch xã, mình sẽ không tin.

Nhấp một ngụm nước, châm điếu thuốc hút, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi