QUAN KHÍ

- Bí thư Vương, ngài có đọc báo trong hai ngày nay không?

Tiền Hồng đi vào văn phòng của Vương Trạch Vinh hỏi.

Hai ngày này Vương Trạch Vinh rất bận nên không có thời gian xem báo, hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Tiền Hồng nói:

- Tôi chú ý theo dõi thì thấy gần đây có không ít các bài bào làm ầm ĩ chuyện Nhà máy Hóa học ở Xuân Dương. Cũng có dư luận cho rằng hiện tại bộ máy thị ủy không hề duy trì sự ổn định để công tác nên đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến nhân viên bị sa thải bao vây trụ sở. Còn có một bài viết thẳng là nhân viên bị sa thải là do bất mãn với thị ủy, cho nên mới xuất hiện chuyện bao vây ngài.

Lời của Tiền Hồng lập tức khiến Vương Trạch Vinh coi trọng, hiện tại tình hình Bắc Dương rất phức tạp, nếu như bị người nào cố ý gây sự thì đúng là phiền toái.

- Anh đưa mấy tờ báo đó cho tôi xem.

Vương Trạch Vinh nói.

Tay Tiền Hồng đã cầm một chồng báo từ lâu, thấy Vương Trạch Vinh muốn xem liền lập tức đặt lên trên bàn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lật xem vài tờ mới phát hiện, Tiền Hồng làm rất cẩn thận, cứ có chỗ quan trọng nào là đều dùng bút dấu đánh dấu lại.

Ngồi tại chỗ chăm chú xem nội dung mấy bài báo này, báo trong tỉnh chỉ có một ít còn đâu chủ yếu là báo ở Bắc Kinh nói tới việc này. Điều khiến cho Vương Trạch Vinh kinh hãi đó chính là một tờ báo danh tiếng trong nước nói về khó khăn của nhân viên bị sa thải và hủ bại ở Xuân Dương. Có thể nhìn ra được tác giả bài báo này là nhằm thẳng vào mình, quy hết tất cả trách nhiệm là do sau khi mình tới Xuân Dương làm không phù hợp với thực tế, cuối bài báo còn nhấn mạnh một câu: "Làm một chính trị gia hiện này thì nhất định phải xuất phát từ thực tế. Tâm phải gắn bó với quần chúng.

Xem xong bài này, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Tiền Hồng nói:

- Anh thấy việc này thế nào?

Tiền Hồng nói:

- Bí thư Vương, hiện nay hành động của ngài ở tỉnh Bắc Dương quá lớn, đặc biệt còn thành lập một tổ công tác điều tra vấn đề cải cách ở thành phố Xuân Dương đã động chạm tới thần kinh của nhiều người, có một số người cảm thấy ngồi không yên!

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu, lời Tiền Hồng nói giống như mình suy nghĩ, từ nội dung bài báo có thể thấy được, có người muốn đuổi mình khỏi Bắc Dương.

- Phải chú ý chặt chẽ việc này.

Vương Trạch Vinh dặn Tiền Hồng.

Tiền Hồng nói:

- Cần phải dặn dò các nhân viên liên quan mới được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh nói rất đúng.

Sau khi Tiền Hồng đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh liền bấm tới số điện thoại của trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy Hạ Thành Tài.

Hạ Thành Tài là người thuộc Lâm hệ, chắc chắn hắn không có khả năng để mặc chuyện phát sinh nhằm vào mình, Vương Trạch Vinh muốn trao đổi ý kiến với hắn một chút.

- Bí thư Vương, tôi đang muốn gọi điện thoại cho anh, hai ngày nay tôi cảm giác dư luận có vấn đề!

Hạ Thành Tài vừa bấm nghe máy liền nói ra ý kiến của mình.

- Trưởng ban Hạ, tôi đang muốn trao đổi một số ý kiến với anh, hiện tại tỉnh Bắc Dương xuất hiện nhiều vấn đề như vậy. Tôi đã xem nội dung trên các bài báo, một số người đem việc nhân viên thất nghiệp phản ánh tình hình bình thường trở thành chuyện mang tính tập thể, nói rằng thị ủy không làm tốt công tác nên dẫn tới chuyện bao vây bí thư thị ủy. Tôi thấy nhất quyết không thể nhường nhịn người cố tình làm bài báo này.

Hạ Thành Tài nói:

- Tỉnh ta chỉ có một tờ báo nói về việc này, tôi đã hỏi thăm thì được biết ký giả bài báo này là do bằng hữu nhờ làm. Tôi đã bảo toà soạn báo đi thăm dò chuyện này, anh yên tâm, tôi sẽ theo dõi sát sao việc này, quyết không để dư luận trong tỉnh đi theo chiều hướng lệch lạc. Tôi chỉ lo có người ở bên ngoài cố tình gây chuyện, điều này gây ảnh hưởng rất xấu với Bắc Dương.

Vương Trạch Vinh nghe thấy Hạ Thành Tài đã chú ý tới việc này nên yên tâm hơn một chút, nói:

- Tốt lắm, có anh trấn giữ thì tôi an tâm rồi.

Vừa mới đặt điện thoại xuống thì Hạng Nam lập tức gọi tới.

Hạng Nam hỏi:

- Trạch Vinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nghe nói có mấy trăm người bao vây con?

Vương Trạch Vinh biết nhất định là Hạng Nam đã nghe được chuyện ở Nhà máy Hóa học, do đó hắn thuật lại sự việc hai năm rõ mười cho Hạng Nam nghe.

Nghe Vương Trạch Vinh nói xong, Hạng Nam trầm giọng nói:

- Hiện tại chuyện Nhà máy Hóa học Xuân Dương đã động tới thần kinh của một số người, đã có người nóng lòng nhảy ra thì chứng tỏ đây là một cánh cửa đột phá, các con nhất định phải đào sâu vào thêm nữa.

Vương Trạch Vinh nói:

- Hiện giờ chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đã dẫn tổ công tác thâm nhập vào rồi, con tin sẽ có kết quả nhanh chóng thôi.

Hạng Nam nói:

- Mấy bài báo ở Bắc Kinh thì con không cần quan tâm, muốn viết gì thì để bọn họ viết, mấu chốt ở chỗ chỉ cần con làm ra được một ít gì có ích mới được.

Nói xong việc này, Hạng Nam nói:

- Con cũng nên bớt chút thời giờ để trở về báo cáo công tác với các bên mới được, đừng nên vùi đầu vào kéo xe mà đôi khi phải nhìn lại đường đi. Con làm nhiều chuyện như vậy thì cũng nên cho mọi người biết thì hơn.

Vương Trạch Vinh biết đây là Hạng Nam có ý chỉ điểm, đúng là mình đã không chú ý đến điều này.

Nói điện thoại xong, Vương Trạch Vinh ra cửa đi về phía phòng họp tỉnh ủy. Hôm nay bí thư tỉnh ủy Cổ Duy Thành chủ trì hội nghị, nội dung là học tập trung ương về công tác cơ cấu và tìm việc làm cho xí nghiệp.

Cổ Duy Thành vẫn giữ biểu tình tách biệt khỏi thế giới, nhìn thấy Vương Trạch Vinh tiến vào cuối cùng liền đứng dậy bắt tay Vương Trạch Vinh. Chu Kiến Đào cũng đứng dậy bắt tay thăm hỏi Vương Trạch Vinh, sau đó Vương Trạch Vinh liền tới chỗ ngồi ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh liền chào hỏi hai thường vụ tỉnh ủy ngồi ở hai bên trái phải.

Bầu không khí bên trong phòng họp rất bình ổn.

- Hiện này trung ương rất coi trọng công tác tái sử dụng trong toàn quốc, tỉnh Bắc Dương chúng ta là một trong những tỉnh có nhiều nhân viên thất nghiệp nhất. Gần đây trung ương còn đặc biệt chỉ thị vấn đề khôi phục và xây dựng lại trụ sở công nghiệp cũ ở tỉnh Bắc Dương, yêu cầu tỉnh Bắc Dương phải cách tân cách phát triển, tìm kiếm một hướng đi mới, trách nhiệm rất lớn!

Cổ Duy Thành nói rất từ từ, các thường vụ đều lắng nghe chăm chú, trên mặt mỗi người đều tỏ ra rất coi trọng.

- Tiếp theo sẽ do đồng chí Liễu Thanh Tụ được trung ương phái tới đọc các nội dung liên quan.

Liễu Thanh Tụ uống một ngụm trà rồi cầm văn kiện lên đọc rất nghiêm túc.

Bên trong phòng họp, tất cả mọi người đều liên tục đánh dấu lên tài liệu mà mình được phát, lúc này ngoài tiếng của Liễu Thanh Tụ thì chẳng có âm thanh nào khác.

Mất một tiếng đồng hồ Liễu Thanh Tụ mới đọc xong nội dung.

Cổ Duy Thành nhìn các thường vụ nói:

- Bây giờ mọi người thảo luận nội dung này một chút, cũng bàn luận những gì mình đã lĩnh hội được luôn.

Chu Kiến Đào nhìn các thường vụ tham dự hội nghị nói:

- Được rồi, tôi xin nói trước tiên. Sau khi lắng nghe và đọc văn kiện của trung ương, tôi cảm thấy như được soi sáng, tỉnh Bắc Dương là một trụ sở công nghiệp cũ, rất nhiều nhân viên bị sa thải. Đối diện với tình hình như vậy, bản thân tôi làm chủ tịch tỉnh nên cảm thấy như đi trên băng mỏng, trọng trách trên người rất nặng nề. Tinh thần của trung ương đã vạch ra, làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải liên hệ chặt chẽ với thực tế, cần dựa vào cán bộ quần chúng. Điều này rất quan trọng, thực tế là cái gì, thực tế chính là cụ thể ngay tại thời điểm đó. Mượn việc cải cách xí nghiệp tỉnh chúng ta mà nói đi, theo sự thay đổi của thời gian, tình hình cũng thay đổi theo, vì để cứu sống xí nghiệp nên mấy năm trước đây chúng ta đã cải cách không ít xí nghiệp, việc này lúc ấy cũng rất có tác dụng. Thế nhưng, hiện tại tôi lại nghe được một chuyện không tốt, có đồng chí ở thành phố Xuân Dương đã thành lập một tổ công tác, bảo là muốn điều tra rõ chuyện cải cách xí nghiệp. Phải chăng điều này cho thấy có đồng chí nào đó đang có cái nhìn về việc cải cách của chúng ta hay không, có phải nhìn vấn đề theo màu sắc nào đó chăng?

Lời nói của Chu Kiến Đào đã chĩa mũi giáo về phía Vương Trạch Vinh, bầu không khí bên trong phòng họp lập tức phát sinh biến hóa.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Quế Thành Ý gật đầu nói:

- Chủ tịch Chu nói rất đúng. Tôi đồng ý, nhân hội nghị này tôi cũng xin nói quan điểm của mình. Hiện tại tỉnh ta đang trong thời kỳ phát triển mấu chốt, công tác tái sử dụng nhân viên bị sa thải đã trở thành một chuyện hết sức trọng yếu. Mọi người hẳn cũng đã rõ, các công nhân bị thất nghiệp ở tỉnh ta có nguyện vọng rất lớn được quay trở lại làm việc, trong tình hình như vậy, trung ương đề xuất tiến lên phía trước vững chắc là rất trọng yếu, dù làm công tác gì cũng phải coi trọng ổn định vững bước. Lấy thành phố Xuân Dương làm ví dụ, hiện tại cán bộ kiện tụng rất nhiều, nghe nói trong các cán bộ xuất hiện tình trạng bất an trên phạm vi rộng, đây là một dấu hiệu rất xấu. Tôi cũng không phải nhằm vào đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi chỉ luận sự mà thôi, tôi cảm thấy các đồng chí phải lĩnh hội sâu sắc tinh thần của trung ương vào trong công tác.

Lúc này hai người hoàn toàn là nhảy ra nhằm vào Vương Trạch Vinh mà nói, đã có mùi vị đấu đá trực diện rồi.

Vương Trạch Vinh cũng không nói gì, chỉ chăm chú ghi chép lời nói của hai người, bộ dạng có vẻ rất là bình thản.

Chủ tịch công đoàn Lý Hiểu nói:

- Tôi cũng xin nói những lĩnh hội của bản thân, tinh thần của trung ương nhấn mạnh tới vấn đề không ngừng mở mang, thay đổi con đường nghề nghiệp mới. Tôi cảm thấy đây mới là chuyện lớn trước mắt, nhân viên bị sa thải vì sao liên tục khiếu kiện, điểm mấu chốt chính vấn đề kiếm sống. Nếu như tỉnh ủy chúng ta không suy nghĩ về phương diện này, đến khi mọi người lâm vào tình cảnh đói không có gì ăn thì vấn đề này sẽ lớn hơn rất nhiều. Theo tôi được biết, hiện nay có một số gia đình đã rơi vào tình trạng khốn khó, tỉnh ủy cần phải nhanh chóng tham khảo và nghiên cứu về phương diện. Cải cách xí nghiệp thì không sai nhưng giờ đã xuất hiện vấn đề rồi, vì sao có rất nhiều xí nghiệp của chúng ta sau khi cải cách lại chỉ có một số ít người hưởng lợi ích, còn đâu phần lớn công nhân lại rơi vào cảnh bần cùng. Đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa!

Đồ Cách Bình nói:

- Tôi cho rằng muốn phát triển xí nghiệp thì cần chú trọng tới một nội dung đó là vấn đề ổn định. Các loại mâu thuẫn ở tỉnh Bắc Dương vốn dĩ đã rất phức tạp, khi chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải xuất phát từ sự ổn định. Chúng ta đều phải dựa vào các cán bộ để công tác, nếu cán bộ nào cũng đều cảm thấy bất an thì tôi lo là sẽ phát sinh vấn đề lớn hơn nữa.

Hạ Thành Tài thấy tất cả mọi người đều nhằm vào Vương Trạch Vinh, nói:

- Lãnh đạo là làm cái gì, đó chính là bảo vệ sự bình an của địa phương, tạo phúc cho địa phương. Tôi cho rằng mọi người cứ làm tốt công tác của mình là được, thành phố Xuân Dương thì có tình hình cụ thể của thành phố Xuân Dương, tỉnh ủy không nên can thiệp vào công tác của các đồng chí ấy. Cần phải tin tưởng thị ủy Xuân Dương có năng lực làm tốt công tác của mình.

Các thường vụ đối chọi gay gắt đều nhằm vào công tác của thành phố Xuân Dương. Chẳng qua cũng chỉ là tâm sự mà thôi, chứ cũng không có khả năng quyết định được điều gì.

Cổ Duy Thành ngẩng đầu lên, hai mắt vẩn đục nhìn các thường vụ nói:

- Thấy mọi học tập rất nhập tâm, nói chuyện cũng rất có chiều sâu, tin tưởng rằng thông qua lần học tập này có thể đẩy mạnh công tác của chúng ta, thời gian cũng không còn nhiều, vậy tan họp đi.

Dứt lời liền đứng dậy từ từ bước ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi