QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 114

Đường Nguyên một trận hưng phấn:

– Tam thiếu, có phải ngươi có cách giúp ta?

– Cách hả, không nhiều lắm, bất quá lưỡng toàn kỳ mỹ thì không có, nhưng một diệu kế ta tùy tiện nói ra cũng để cho ngươi thoát khốn, muốn biết không?

Quân Lâm cười ha hả, hai chân bắt chéo.

-Muốn chứ! …Tam thiếu, huynh đệ thân thiết của ta! Quân ca, quân thúc thúc, tổ tông!…, ngài mau nói cho ta biết đi, ta thật sự chịu không được nữa mà.

Đường Nguyên như bắt được cọng rơm cứu mạng, cực kỳ kích động, thở hổn hển, phì phò, thiếu chút nữa lệ nóng tuôn đầy mặt.

– Xem ra cho tới nay bọn Bắc Thành bang thật kiêu ngạo khinh người? Hôm nay bọn họ làm ngươi không được vui a há?

Quân Lâm nhẹ nhàng bâng quơ nêu lên.

– Thật là khó chịu, Mồ tổ tông ông cháu nhà nó, thật sự là đồ rác rưởi. Nếu mấy ngày nay, trong nhà có quá nhiều việc loạn, ta thật sự muốn giết hắn ngay, mai mốt cho dù cho ta bạc ta cũng không muốn nhìn thấy bọn hắn!

Đường Nguyên lắc đầu quầy quậy

– Tam thiếu, ngươi mau nói biện pháp đi, nhắc đến vấn đề này làm gì?

– Đó không phải là biện pháp sao! Đường Nguyên chuyện trong nhà của ngươi bị mất cắp có nhiều người biết không?

Quân Lâm mỉm cười.

– Biết chuyện thì cũng không ít. Mất trộm cũng không phải đại sự gì, nhưng cụ thể mất cái gì rất ít người biết. Nếu là cửu cấp huyền đan ở nhà mình bị trộm mất, bị truyền ra ngoài, Đường gia ta còn không bị người khác cười cười cho rụng răng ư? Nhưng bề ngoài thì nói là truy tìm nô lệ bỏ trốn, tìm cừu gia mà thôi.

Đường Nguyên than thở, càng ngày càng không rõ lắm trong hồ lô của Quân Lâm rốt cuộc bốc thuốc gì.

– Ta có thể đoán, Tần Hổ có dính dáng đến chuyện này.

Quân Lâm bắt chéo chân rung đùi nói.

– Vừa rồi ngươi không chú ý, khi ngươi nói đến chuyện Đường gia bị mất trộm. Thần sắc Tần Hổ rất bối rối, trên trán tứa không ít mồ hôi.

Thật tình thì lúc ấy ánh mắt của Tần Hổ chỉ hơi khẽ giật một chút ngoài ra cũng chẳng có thêm phản ứng gì, nói chảy mồ hôi lại là càng nói láo. Nhưng Đường bàn tử xưa nay vốn không phải người có tâm tư cẩn mật, cũng nghe nhưng không hiểu, tai nọ xọ tai kia, lấy gì mà nhớ.

– Ngươi nói là…Tần Hổ có liên quan đến chuyện này có quan hệ?

Đường Nguyên lập tức ngồi ngay ngắn, mắt trừng như viên đạn, Quân tam thiếu nói gì đó, thật là chuyện tình trọng đại, không thể không có điểm khả nghi, nếu bình thường mà nói, Quân đại thiếu gia nói có, Đường đại thiếu gia cũng liền tin tưởng là có.

– Mập mạp à, ngươi sao luẩn quẩn trong lòng như vậy, mặc kệ hắn có quan hệ với chuyện này hay không, chỉ cần ngươi cảm thấy hắn và chuyện này có liên hệ, vậy ngươi chỉ cần nói với ông nội của ngươi, Tần Hổ ở bắc thành có liên quan đến chuyện này. Như vậy sau này, vô luận kết quả điều tra thế nào đi nữa, cho dù Bắc Thành bang cùng với chuyện này cũng không có liên quan, lúc đó áp lực trên người của ngươi đương nhiên sẽ giảm bớt, không phải sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi