QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Ta nhận đồng tiền này rồi, chính là đã thu lấy thù lao! Đã nhận được thù lao như vậy, thì, những tên này, phải chết! 

Advertisement

Cho nên, ta sẽ … giết!

Bản thân vốn là một sát thủ! Khi gặp người đáng chết, chắc chắn tên đó sẽ phải chết không nghi ngờ gì cả! 

Advertisement

Hắn lúc này muốn trở lại làm một sát thủ! 

Quân Vô Ý đang muốn lao lên, đột nhiên có một cánh tay giữ vai hắn lại, ngoảnh lại thì thấy đó chính là bàn tay của Quân Khương Lâm. 

"Tam thúc, thật sự cháu không hiểu, một vị tướng từng vào sinh ra tử, trải qua bao nhiêu trận chiến ác liệt như thúc, vẫn không nhận ra một điề rằng:nói đạo lý với lũ súc vật này chẳng khác nào đàn gẩy tai trâu ư? Quân Khương Lâm khẽ mỉm cười nói. 

"Cái này.....?" Quân Vô Ý không có câu trả lời."Thử nói vương pháp với chúng sao? Có tác dụng gì đây? Nếu bọn chúng còn nghĩ tới hai chữ vương pháp đã không làm như vậy. Thúc không nghe chúng nói sao, chúng chính là vương pháp đó? Vương pháp trong mắt chúng không có đáng một xu, chỉ là thứ vô dụng mà thôi. Nhưng thúc lại khư khư muốn giảng giải nhân tính với chúng, ha ha...., lũ súc sinh này nếu còn có chút nhân tính sẽ không giết hai chị em kia một cách dã man như vậy. Nói chuyện nhân tính với một lũ súc sinh sao? Thúc không cảm thấy đó là chuyện vô ích sao?" Quân Khương Lâm bình thản nói. 

"Như vậy…? Ngươi định xử trí thế nào?" Quân Vô Ý kiên quyết nói. 

"Chuyện này, như tác phong của cháu từ trước tới nay(ọe...sát thủ, tác phong giề đây), cứ làm dứt khoát nhanh gọn, có phải đơn giản hơn không?" Lời vừa mới thoảng qua, Quân Khương Lâm thân hình lui lại một cách quỷ dị, ánh mắt vẫn nhìn về phía Quân Vô Ý, sắc mặt không chút biểu cảm. Lúc này, nhìn vào đôi mắt của hắn sẽ làm cho người ta cảm thấy có một chút gì đó ấm áp của tình người. Tay phải đột nhiên vung mạnh về phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng rên vang lên; năm ngón tay đã nắm chặt cổ họng của tên đại hán lúc nãy, bàn tay thoáng dùng lực, bóp chặt lại, "rộp" một tiếng, cổ họng tên đại hán đã bị bóp nát! 

Một câu "Ta là Vương pháp"của tên đại hán đã khơi dậy hung tính của Quân Vô Ý, hắn đang hùng hổ bước tới định giáo huấn tên súc sinh này một trận, nhưng ai ngờ vừa tới gần, tên đó đã bị Quân Khương Lâm một chiêu gi3t chết làm gương. 

"Với loại người này. Không phải nói nhiều, tốn nước bọt", Quân Khương Lâm bình thản nói, rút tay lại, chậm rãi lau vết máu đi, vẫn không quay đầu lại, hắn buông tay ra cả cơ thể của tên đại hán như một đống thịt rơi bịch xuống đất, lúc này hắn mới nhẹ nhàng nói: "Đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho sạch sẽ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc". 

Thi thể tên đại hán nằm trên đất hai mắt trợn trừng kinh hãi, rất xảo hợp chúng lại hướng về đôi mắt chứa đầy cừu hận của cô gái bị giết khi nãy. Chắc chắn đến bây giờ hắn cũng không có nghĩ đến con tiện nhân mình vừa giết lại chỉ mất một đồng tiền thủng đã thuê được một siêu cấp sát thủ báo thù cho ả. 

Như vậy, điều đó cũng có nghĩa, mạng của hắn chỉ có giá một đồng? 

Không, mạng của hắn không có giá cao như thế, bởi vì sẽ có rất nhiều người chết chỉ vì một đồng tiền này! 

Mặc dù cô gái trước khi bị giết không có dám nghĩ tới nợ máu của mình lại được người khác rửa sạch, càng không biết rằng đồng tiền rách nát của nàng lại có thể thuê được một đại sát thủ báo thù cho hai chị em! Nhưng nếu nàng biết được, chắc chắn cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối! 

Ông trời có mắt a....! 

Bởi vì thời điểm mà Quân Khương Lâm nhặt đồng tiền thủng duy nhất rơi ra từ người của cô gái, cũng là lúc mà trong lòng hắn - một siêu cấp sát thủ, đưa ra một lời thề: "Từ nay về sau, Lâm Quân ta thể không đội trời chung với những kẻ đứng sau Hoàng Hoa đường này! Toàn bộ đều phải chết, gà chó không tha!" 

Quân Vô Ý thấy cháu mình một chiêu đoạt mạng, mặt không đổi sắc, nhất thời cảm thấy có chút tàn nhẫn nói: "Khương Lâm, chỉ nên dạy dỗ bọn chúng một chút thôi, có nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt không? Những người này, dù sao cũng nên để vương pháp xử lí, đó mới là công đạo!" 

"Tam thúc, tuy thúc là một chính nhân quân tử, nhưng cháu có câu này không thể không nói, thật sự, thúc quá bảo thủ!". Phía sau tiếng bước chân vang dồn dập vang lên nhưng Quân Khương Lâm vẫn không thèm quay đầu lại, nói tiếp: "Thúc vẫn muốn nói đạo lí với họ sao? Vẫn muốn cảm hóa bọn chúng? Cho dù thúc lấy thân phận của mình, yêu cầu quan phủ xử lí bọn này thì sao? Cháu có thể cam đoan với thúc, hôm trước bắt hôm sau thả, những chuyện thế này lại tiếp tục diễn ra bình thường!" 

Mấy đại hán đứng ở cổng nhìn thấy thi thể của đồng bọn chết thảm, nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía hai người 

"Tam thúc, kỳ thực Võ giả chúng ta có một việc luôn phải ghi nhớ..." Quân Khương Lâm cười lạnh lùng, khuôn mặt dị dung không có biểu cảm gì, ánh mắt thâm sâu không lường, mơ hồ pha chút lệ mang, không chút bận tâm với mấy tên đang lao tới nói tiếp: "Hiện tại xem ra bọn chúng đúng là không kiêng kị gì hết, như vậy, vương pháp của Thiên Hương quốc ngày hôm nay hiển nhiên không còn có một chút gì uy hiếp được bọn chúng nữa; ha ha....., bây giờ vương pháp chình là đang bao che cho tội ác, cũng chỉ là công cụ cho mấy tên súc sinh làm bậy mà thôi. Bọn chúng trước đây làm ác, gây tội không có người đứng ra trừng trị nên coi trời bằng vung, nhưng hôm nay gặp chúng ta nên phải bị trừng phạt!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi