QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

"Bốp!" Quân Mặc Ninh giơ tay chính là một cái tàn nhẫn quất vào cái mông trần trụi của Tề Hàm!

"Ưm!" Cả người Tề Hàm bị đánh dán sát trên thân cây, tay phải của hắn quấn lấy sợi dây thật chặt không dám lơ là chút nào, cho nên toàn bộ cánh tay trái sưng tấy bị kéo căng lại kéo căng, đau đớn liền lặp đi lặp lại nhiều lần chồng chất lên. Nhưng mà, mạng có thể không cần, chân có thể không cần, tiên sinh... tiên sinh không thể không cần!

"Bốp bốp bốp..."

Quân Mặc Ninh rất có kiên nhẫn và sức lực chế tạo một cái lại một cái cạnh trượng dữ tợn ứa ra giọt máu phía sau Tề Hàm, đằng trượng nặng nề, sau bốn mươi trượng, trên mông đã không còn một khối da thịt tốt.

Ngực Tề Hàm dán sát vào cây đa vững chắc chịu khổ, trượng đánh bốn mươi rồi, đều đánh vào mông, tiên sinh... có phải tiên sinh vẫn thương tiếc Hàm nhi không, sẽ không đánh gãy chân Hàm nhi... Còn như mông, hắn phạm vào chuyện khiến tiên sinh khó có thể dễ dàng tha thứ như vậy, đánh nát... cũng là phải rồi...


"Bốp!"

Lại một trượng ngang bờ mông sưng tấy, hai chân Tề Hàm run rẩy một trận, bản năng rụt rụt cái mông, rồi lại nghênh đón một cái nặng nề khác! Tề Hàm đau đến "ư ư" thẳng kêu, tuy bị chặn miệng, thanh âm vẫn thê lương mà thảm thiết.

"Gia, ngài khoan dung!"

"Chủ tử, tha thiếu gia đi! Tần Phong thay thiếu gia chịu! Chủ tử!"

Sở Hán Sinh và Tần Phong đã nghe không nổi nữa, tiếng gào tê tâm liệt phế của Tề Hàm như mũi tên nhọn chui vào trong lòng bọn họ, hai người bọn họ xoay người quỳ xuống, dập đầu xin tha!

Mà đáp lại bọn họ, một cái hung ác, rốt cuộc dời đến đùi!

Bị khai phá da thịt mới, may mắn vốn có của Tề Hàm rốt cuộc bị đánh tan triệt để. Tiên sinh... đánh tới đùi rồi... Chân của hắn thật sự... sắp bị đánh gãy...

Kỳ thật chân gãy cũng không sao, tiên sinh cho, Tề Hàm hắn đều có thể tiếp nhận... Nhưng mà, hắn không thể... không thể để tiên sinh rời khỏi biệt viện u ám, nhỏ hẹp này... Tiên sinh, phải là Côn Bằng trên bầu trời, xòe cánh bay tung hoành ngang dọc vạn dặm, nhưng bởi vì hắn... bị nhốt lần thứ hai...


Ngoại trừ tay phải Tề Hàm còn siết chặt dây thừng, cả người đều buông lơi xuống, mặc cho đằng trượng nặng nề tàn sát da thịt bừa bãi. Ý thức của hắn dần dần mơ hồ, mà câu nói sau cùng lưu trong đầu, chính là, dùng đôi chân Hàm nhi... bồi thường tự do... cho tiên sinh... không đủ...

Một luồng ánh nắng mùa đông xuyên qua cành lá cây đa, chiếu lên khuôn mặt ngẩng lên của thiếu niên, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt trong mắt trượt vào mái tóc...

Thiếu niên rốt cuộc hoàn toàn mất đi tri giác, trán rủ xuống, không rõ sống chết, chỉ có tay phải quấn lấy sợi dây, cố chấp quật cường không chịu buông ra, tựa như nắm lấy một bó ánh mặt trời khó khăn lắm mới thắp sáng chiếu ấm áp cuộc sống ngắn ngủi của hắn...

Tề Hàm đã hôn mê một ngày một đêm, Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh một bước không rời trông chừng hắn.


Lần thứ sáu Quân Mặc Ninh rút ra tất cả ngân châm, cánh tay trái sưng to tím bầm của Tề Hàm mới dần dần tiêu sưng.

Sở Hán Sinh một tay treo trước ngực, vui vẻ nói, "Gia, tay Hàm nhi không sao chứ?"

"Mạch máu đã thông, nhưng thời gian tắc quá dài, khó tránh khỏi không có gì được," Quân Mặc Ninh đứng lên uống chén nước, "Khôi phục một khoảng thời gian thì không sao."

Sở Hán Sinh như trút được gánh nặng, dùng một tay giúp hắn đắp kín tấm thảm mềm ấm áp.

Quân Mặc Ninh ngồi xuống nhìn Sở Hán Sinh nói, "Làm gì muốn giúp hắn cản đằng trượng của ta, đánh gãy chân hắn chẳng phải là bớt lo?"

"Gia, ngài mạnh miệng mềm lòng, Hán Sinh luyến tiếc tay của ngài," Lúc Sở Hán Sinh và Quân Mặc Ninh đơn độc ở chung, cho tới bây giờ ung dung tự tại không cố kỵ gì, "Một trượng đó đánh không đến đùi Hàm nhi, nhưng sẽ đánh trên cây đa, đến lúc đó lực đạo phản ngược, lòng bàn tay ngài nhất định bị thương nứt toác..."
"Nói trắng ra như vậy làm gì!" Quân Mặc Ninh lại xốc thảm Tề Hàm lên, lấy thuốc mỡ xoa lên cái mông tím bầm phiếm đen, giữa hai lông mày bình tĩnh hiền hòa, không chút tàn bạo nào, "Ngược lại thật ra ta càng không yên tâm đứa bé này, lần này thật sự may mắn, trở về trễ một hai canh giờ nữa, cả cái tay trái của hắn liền phế đi..."

"Cho nên lần này gia treo hắn lên đánh!" Sở Hán Sinh nhận lấy lọ thuốc, "Cũng đáng đánh, ta và Tần Phong đi trễ một bước nữa, hắn thật sẽ vào Hình bộ, lúc đó ta cũng tức điên, vung tay cho hắn một bạt tai, đánh đến lòng bàn tay ta cũng tê rần!"

"Thu đứa học trò quá thông minh quá hiếu thuận cũng không tốt..." Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh cùng nhau ra khỏi phòng trong, ngồi ở gian ngoài thư phòng nói chuyện phiếm, hai mươi bảy tháng chạp không có ánh mặt trời hôm qua, từng đợt hoa tuyết bay lả tả trong khí trời âm u, dần dần phủ kín mặt đất nhân gian.
"Lẽ nào Hàm nhi nhìn ra cái gì?" Sở Hán Sinh rót hai ly trà, hỏi.

Quân Mặc Ninh tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt xa xôi, "Chân tướng ta và ca ca ta không thể nói chính là thân phận thật của Hàm nhi, mà Tào Khiêm lại mượn chuyện này viết tấu chương. Hoàng đế nửa tin nửa ngờ, đem việc khó giải quyết giao cho phụ thân, nếu thật là ta làm, phụ thân thẩm so với Tào Khiêm hoặc hoàng đế thẩm đều có ích hơn; nếu không phải ta làm, từ xưa cha đánh con trai, là thiên kinh địa nghĩa, ai sẽ nói cái gì!"

"Tào gia không có một người tốt!" Sở Hán Sinh tức giận nói.

Quân Mặc Ninh cười, "Cho nên mau chóng thu thập tốt chứng cứ lúc trước của cha con Tào Khiêm và Tào Mặc, ám sát gì đó, tham ô gì đó, lấy tiền đổi mệnh gì đó, không có liền thêu dệt vài cái, Tào Mặc đã chết, Tào Khiêm... cũng nên gϊếŧ chết sớm một chút để bớt lo... Tránh cho đứa bên trong khỏi phải nghĩ đến..."
Quân Mặc Ninh cười nói, "Đứa bên trong bây giờ thật có tiền đồ, trên vai cắm châm còn có thể nghe trộm chúng ta nói chuyện. Ta và ca ca ta quả thật áp lực rất lớn, phụ thân muốn hỏi, chân tướng chỉ là một câu nói, mà chúng ta lại không thể nói. Không nói, tựa như ta hiện tại, gánh chịu phụ thân trách phạt; nói, phụ thân có hồi báo với hoàng đế hay không? Hồi báo, hai đứa con trai của y chẳng phải cõng tội danh chứa chấp khâm phạm? Ngươi xem, ta nghĩ tới nghĩ lui làm sao cũng không chiếm được lợi ích, vậy tại sao ta đây phải nhận? Chúng ta hao tổn tâm cơ nuôi dạy một đứa bé, tiện nghi ai cũng không thể tiện nghi Tào Khiêm với hoàng đế nha!"

Sở Hán Sinh tiếp lời nói, " Tướng gia chuẩn bị làm thế nào? Lần này gia lại phải ở chỗ này ở bao lâu?" Biệt viện cho dù tốt cũng không tốt bằng trời cao biển rộng bên ngoài, gia nhà hắn kiếp này bị tình nghĩa trói buộc tay chân, so sánh với kiếp trước, cái nào hơn cái nào kém sớm đã không thể một lời nói rõ rồi.
"Phụ thân đày ta tới chỗ này, e rằng cũng là kế hoãn binh," Quân Mặc Ninh hiếm khi có phần không xác định, "Lần này không thể so với núi Lạc Hà, hai bên chúng ta đều biết rõ đối phương làm cái gì, mục đích là cái gì, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương khó xử và thừa nhận hậu quả không nên thừa nhận. Phụ thân đương nhiên biết đại ca đang nói dối, vì sao bản tử hai mươi thêm hai mươi? Y đang giận đại ca sớm biết chuyện lại giấu diếm không nói, khiến y bây giờ rơi vào thế bị động! Y lại đày ta, y biết lời của y từ trước đến nay ta luôn nghe, cho nên không sợ ta lại đi ra ngoài làm loạn, ta không xuất hiện, tự nhiên tất cả đều không liên quan đến ta! Còn dư lại, chính là chuyện của y rồi..."

" Tướng gia... sẽ làm như thế nào?" Sở Hán Sinh thắc mắc hỏi.
"Ta đâu có biết..." Quân Mặc Ninh có chút chơi xấu nói, "Dù sao thì thứ nhất, ai cũng đừng nghĩ mang Hàm nhi đi; thứ hai, rút ca ta ra khỏi chuyện này triệt để; thứ ba nhanh chóng gϊếŧ chết Tào Khiêm; về phần ta ở đây... thì xem cha tính toán đi... Cùng lắm thì lại ở thêm mấy năm nữa..."

Đêm hai mươi bảy tháng chạp, tuyết trắng bao phủ trời đất mênh mông, mặc dù là ban đêm, nhưng liếc nhìn cũng là một mảnh trắng xóa. Tần Phong từ tiền viện đạp tuyết đọng không lưu dấu chân, hổn hển hổn hển hừ khói trắng, nhưng trong lòng đặc biệt nhẹ nhõm. Thiếu gia xem như đã tìm trở về, tuy rằng trở về trận đòn này chịu đến thật tàn nhẫn, nhưng mà chủ tử mạnh miệng mềm lòng, Sở gia lại che chở thiếu gia, chân này rốt cuộc vẫn được bảo vệ! Hắn phải khuyên nhủ thiếu gia thật tốt, về sau cũng không thể chạy loạn nữa! Này cũng là lần thứ hai rồi! Cái gọi là một hai bất quá ba, nếu có lần thứ ba... Không biết là lạnh hay là sợ, Tần Phong không dám tiếp tục nghĩ vậy mà lại còn run lên...
Buổi chiều khi dời từ tiền viện đến hậu viện, Tề Hàm liền tỉnh táo lại. Lúc Tần Phong đẩy cửa vào phòng, hắn đang ngơ ngác nằm lỳ trên giường, ánh mắt thẳng tắp.

"Thiếu gia, ngài có đói bụng không? Sở gia phân phó ta nấu cháo cho ngài..." Tần Phong một bên buông hộp đựng thức ăn một bên mở ra hình thức nói lảm nhảm, "Lần này đều là vết thương bên ngoài, ngay cả thuốc cũng không cần uống; thuốc trị ngoại thương của chủ tử quý giá bao nhiêu, bên ngoài giành cũng không giành được, thiếu gia ngài xem vết thương nặng như vậy, không đến hai ngày liền khôi phục tốt như vậy..."

"Phong ca ca..." Bởi vì lúc đó khăn vải nhét rất chặt, cho nên khóe miệng Tề Hàm có chút nứt nẻ, nhưng chỉ là chút vết thương nhỏ, "Tiên sinh và sư phụ đâu?"

"À, đều ở tiền viện đó, lúc trước chủ tử trở về nhà, nhiều sự vụ trong lâu chưa xử lý, đều bận rộn một buổi chiều..." Tần Phong vừa nói vừa múc một chén cháo hoa sền sệt thơm phức, ngồi ở mép giường đút hắn ăn.
"Ừm." Tay trái Tề Hàm không làm được gì, chỉ có thể dùng tay phải chống người lên, từng ngụm từng ngụm uống cháo Tần Phong đút, Tần Phong sợ hắn vừa ăn xong khó chịu, liền chồng mấy cái gối lên để hắn nâng thân thể nằm úp sấp một lúc.

"Thiếu gia, lần này thật đúng là nguy hiểm, sau này ngài cũng không thể chạy loạn nữa," Tần Phong nói lải nhải, "Ta nghe Sở gia nói, chủ tử phạt châm không thể vượt quá mười hai canh giờ, nếu vượt qua, cánh tay trái của ngài liền phải phế!" Ngẫm lại đều có chút sợ.

Tề Hàm không nói tiếp, trong lòng lại hiểu vì sao lần này tiên sinh muốn treo hắn lên đánh, hắn hiểu y lý, biết chỉ có như vậy mới có thể giúp hắn khôi phục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi