QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Hai tên sai dịch ngây ngốc nhìn cảnh tượng đại sảnh tửu lâu Duyệt Lai trong trong nháy mắt li chén bừa bãi, nhất thời không biết như thế nào cho phải. Mà tất cả mọi người tại chỗ đã bắt đầu xì xào bàn tán, trọng tâm câu chuyện chỉ có một, hai người kia đến tới bây giờ chưa nghe nói tới, cũng không ai thấy qua, hơn nữa cái tên này... Ài, thật sự không ra hồn mà...

Trong bao sương lầu hai, truyền ra một tiếng kinh hô bén nhọn "Không muốn! Ta không muốn làm áp trại phu nhân!"

Ầy... đám sĩ tử tham gia thi võ rất ưu thương phát hiện, bọn họ dường như thật sự bại bởi một tên... thổ phỉ!

Một nhã gian khác, Hàn Túc từ nhỏ đã ở trong quân doanh lăn lộn đánh nhau đã mở cửa sổ hướng về phía đại sảnh tửu lâu, một chân đạp trên băng ghế quát, "Mợ nó tên nhà quê cũng hoành hành đế đô, thổ phỉ từ đâu tới cùng tiểu gia ta so chiêu một chút... Mợ nó..."


Lời còn chưa dứt, tay Hàn Túc đang giương nanh múa vuốt bị nhéo một cái, Vương Nguyên Vương công tử vẫn luôn rêu rao nhất ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nói, "Tiểu Túc, chuyện này... không đúng lắm..."

Đúng vào lúc này, trên sân khấu đại sảnh tửu lâu Duyệt Lai, chẳng biết lúc nào đã ngồi đầy đào kép tay cầm nhạc khí, đầu ngón tay như ngọc khẽ gảy, một hồi nhạc du dương phóng khoáng trong nháy mắt áp chế tất cả!

Vương Nguyên phản ứng nhanh nhất, trên mặt hắn bắn ra nét mừng rỡ như điên, dường như quát lên, "Một vai gánh vác thiên tình cổ*! Đi!"

* Bài hát opening phim Thất hiệp ngũ nghĩa bản 1994 cho ai muốn nghe nha :3

Gần như cùng lúc hắn nói chuyện, Hoắc Bán Hạ và Hàn Túc biết võ công đã nhảy ra cửa sổ, thân ảnh như đại bàng giương cánh dẫn tới một trận kinh hô dưới lầu! Khách nhân trong đại sảnh nhao nhao đứng dậy tránh né, tiếng kinh hô, tiếng ghế ngã xuống đất, tiếng li chén vỡ vụn, tiếng bước chân rối loạn lập tức vang lên, cho dù người có trăm tay trăm ngón cũng không thể chỉ cái gì, có trăm miệng trăm lưỡi cũng không thể thốt ra cái gì!


Khách nhân trong nhã gian lầu hai đều nhao nhao mở cửa sổ ra, người có tâm vừa nhìn liền biết được, thế mà hơn phân nửa đại nhân triều đình đều tụ tập đến nơi này!

Chỉ có nhã gian lầu ba vẫn yên tĩnh, chỉ mở một cái cửa sổ nhỏ, bên cửa sổ cũng trống rỗng, không có bóng người...

Ba người Vương Nguyên, Ngụy Tử Minh và Hồng Ngọc không biết võ, có điều động tác bọn hắn cũng không chậm, một người nhặt một chiếc đũa hai người tiện tay cầm hết chén rượu trên bàn, nhanh chân chạy nhanh xuống lầu dưới.

Tiếng nhạc tinh tang, nhịp trống thùng thùng, một thanh âm cục mịch hào hùng hát lên:

Cửa sinh tử ta không tiếc mạng sống vì bằng hữu

Tình nghĩa vô giá hào hùng cao ngất

Niệm nô kiu* chỉ vì nụ cười của người


Thiên cổ phong lưu một vai gánh vác

* Niệm nô kiu là một bài thơ của Tô Thức thời nhà Tống.

Bên này, ba người Vương Nguyên đã bày ra trận thế, mỗi người một chén rượu, một vò rượu ngon, hai cây đũa trúc, gõ theo tiếng hát, leng keng leng keng lanh lảnh hỗn loạn, cũng vô cớ khiến lòng người dâng trào...

Người hát tiếp tục cất giọng:

Vì tri kỷ có thtừ bỏ tất cả

Trùng quan phẫn nộ phạm thiên quy

Hồng nhan sinh tóc bạc say đắm cũng không già

Hỏi anh hùng chuyện gì khó khăn

Bên này, Hoắc Bán Hạ và Hàn Túc mỗi người cầm một thanh kiếm dài ba thước, trên cái bàn sớm đã bỏ trống trong đại sảnh đột nhiên xoay chuyển, một bộ kiếm pháp lập lòe chớp động ánh kiếm, dáng người hiên ngang, anh tuấn hào hùng...
Không biết quần chúng nào hô to một câu, "Gõ nhịp múa kiếm, đã tai! Đã tai!"

Khi tiếng hát cất lên lần thứ ba, chỗ trên nóc cao nhất của tửu lâu đột nhiên thõng xuống một sợi vải lụa màu đỏ, một bóng người màu trắng một tay cầm lụa một tay cầm kiếm, bóng người tung bay theo tiếng nhạc trong ánh kiếm Thu Thủy không phân rõ mặt mũi tướng mạo, chỉ thấy áo trắng tóc đen lụa đỏ, chính là hoa thơm cỏ đẹp chốn nhân gian!

Ba người Vương Nguyên gõ nhịp theo bài hát, khiến cho thanh thế càng lúc càng lớn:

ời nhân sinh nhìn qua mây khói không vẫn hoàn không

Nghìn vàng tan hết tỉnh mộng hay vẫn mộng

Đem ợu tới say nằm hồng trần vui khi nào vui

Thương hải trong nháy mắt mong người đừng ưu sầu
Một vai gánh hết thiên csầu!

Tiếng hát dứt, ánh kiếm dừng, quần áo trắng như tuyết, dáng người như trúc phong nghi như ngọc, nhớ năm đó một tiếng hát uống cạn đường phố Trường An, một cây đuốc thiêu thấu nửa bầu trời! Cách biệt tám năm, Quân tam thiếu... đã trở về!

"Ha ha ha ha..."

"Ai phóng thích tên ma đầu này vậy!"

Hảo hán không biết đường nào bị dọa đến hô lên một tiếng!

Một vị anh hùng bên cạnh vội vã nhét một cái bánh bao trong miệng hảo hán, lôi gã rời hiện trường, đồng thời phát thề trong lòng, ba năm... Không phải! Trong vòng năm năm tuyệt không vào kinh thành!

Mà những đại nhân bên trong nhã gian lầu hai than khóc trong lòng. Ài, đám ranh con không dễ dàng gì noi gương tốt lại tìm về tổ chức, tai họa sao lại trở về đây?
Các huynh đệ tìm về tổ chức cũng không nhiều tâm tình ưu tư như vậy, mấy người Vương Nguyên mỗi người một vò rượu, lại đưa cho Quân tam một vò, sáu người vây thành một vòng, vò rượu vừa cụng rượu ngon bốn phía, dùng tiếng hát giải toả nỗi buồn dùng trường kiếm phát tiết vui sướng, không nói nỗi niềm chia lìa tám năm; không nói niềm vui hôm nay đoàn tụ!

Chỉ nói một tiếng, tam ca, cạn!

Chính là huynh đệ kiếp này kiếp sau!

Thật sự khiến người xem vừa kích động vừa cảm khái! Mọi người vốn đến xem văn võ trạng nguyên lại thấy cảnh tượng huynh đệ đoàn tụ, ài... Tam thiếu Quân gia năm đó bây giờ lại đánh về kinh thành, thời gian náo nhiệt lại sắp tới rồi!

Tề Hàm đứng bên cửa sổ lầu ba, lẳng lặng nhìn dáng vẻ tiên sinh nhà hắn. Khóe miệng thiếu niên mỉm cười, đó là ý cười phát ra từ đáy lòng, như tuyết đông tan chảy, trăm hoa mới chớm.
Tề Mộ Lâm lộ vẻ xúc động vì ý cười của đích trưởng tử, không nhạt nhẽo và cung kính giống ngày thường, chính y hiểu lấy, đứa bé này nên hướng tới cuộc sống tùy ý như vậy; cung đình, đến cùng có thích hợp với nó hay không? Một khắc kia, quân chủ nghĩ tới việc lập trữ.

Y đột nhiên muốn hỏi cách nhìn Quân tướng một chút, quay đầu lại nhìn thấy thừa tướng vốn "thái sơn sụp đổ trước mắt mặt cũng không đổi sắc", trưng ra vẻ mặt "ta rất tức giận xin đừng chọc ta". Tề Mộ Lâm có chút đồng tình nhìn nhìn Quân Vũ, hai người nhìn nhau cười khổ.

Dưới lầu, một vò rượu đã thấy đáy, thế nhưng huynh đệ gặp mặt, một vò làm sao đủ đây? Giữa lúc Vương Nguyên hô mang rượu lên, hai sai dịch yết bảng nhịn không được cẩn cẩn thận thận nói rằng, "Các... các vị gia, có thể để tiểu nhân đem... trạng nguyên bảng..."
"Chỉ là hai tên thổ phỉ nhà quê... Ai da, tam ca ngài đá ta làm gì..." Vương Nguyên còn chưa dứt lời liền trúng một cước.

Quân Mặc Ninh không phản ứng đến hắn, buông bình rượu đi lên phía trước nói, "Vương Đại Thiên?" Một sai dịch gật đầu như gà con mổ thóc.

Y lại quay đầu hỏi một sai dịch khác, "Hoàng Bá Thiên?" Một sai dịch khác gật đầu như gà con mổ thóc.

"Đều đưa ta đi." Hai tên sai dịch ngốc ngay tại chỗ.

Mọi người tại chỗ ngốc hết.

Ngay cả cửa nhã gian lầu ba rốt cuộc cũng mở rộng ra, mọi người mới biết được, thì ra hôm nay hoàng đế bệ hạ và cả thừa tướng đại nhân cũng tới! Nhìn lại tam thiếu giữa sảnh duỗi tay muốn bảng, trong lòng mọi người chỉ có một ý tưởng, tám năm tu luyện, cấp độ tai họa này rõ ràng tăng lên vô số cấp a!

Quân tam cũng mặc kệ mặt đen mắt xanh, y móc ra hai phần văn điệp thân phận giao cho sai dịch hỏi, "Nhìn, có phải Vương Đại Thiên, Hoàng Bá Thiên hay không?"
Hai tên sai dịch nuốt nước miếng một cái, run run rẩy rẩy nhận lấy, vừa nhìn, đúng vậy, đều đúng nha! Nhưng mà... cái tên này và người lại không hợp nhau, cũng không đến mức một người biến thành hai chứ!

Nhưng mà... người có tên cây có bóng, bọn hắn từ nhỏ nghe chuyện Quân tam thiếu mà lớn lên, bây giờ người thật trước mặt, còn cười híp mắt nhìn bọn hắn... Còn có đám người bên cạnh, không có ý tốt, ánh mắt hung tợn...

Sai dịch đưa bảng vẫn luôn được tôn sùng như khách quý rốt cuộc vẫn phải khuất phục trước truyền thuyết kinh người ăn sâu bén rễ, giao bảng vàng văn võ trạng nguyên mạ vàng cho Mặc Ninh Quân thị.

Quân Mặc Ninh cầm lấy văn võ trạng nguyên bảng, giơ giơ tay về phía tiểu huynh đệ của y, đám kia sớm đã quên chữ "chết" viết như thế nào ồn ào một trận!
Vương Nguyên hiểu ý Quân tam nhất, nhìn vẻ mặt tam ca hắn xuân ý dạt dào, lập tức kéo thẳng tiếng hô, "Đêm động phòng hoa chúc, lúc tên đề bảng vàng! Ha ha ha ha..."

Đây là buổi cuồng hoan thuộc về huynh đệ bọn họ!

Quả nhiên, Quân Mặc Ninh nhảy lên một cái bàn, hướng về phía nhã gian lầu hai hô, "Tám năm phiêu bạt thiên nhai, một sáng hoa văn võ Trường An, Nhẫn Đông Hoắc thị, Quân tam tâm duyệt nàng, hôm nay lấy bảng vàng làm sính, trăm hoa làm lễ, cầu hôn với nàng! Nàng có ưng hay không!"

"Ưng hay không! Ưng hay không!..."

Tinh tang... Tiếng nhạc vang lên, trăm hoa bay lượn khắp trời, dương dương tự đắc, tựa như ảo mộng...

Toàn bộ náo động...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi