QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Chín cây ngân châm cắm trên lồng ngực gầy gò của Tề Hàm, Quân Mặc Ninh lần lượt búng nhẹ, ngân châm cực mảnh như sợi tóc lại lay động cực nhanh; sau một vòng, ngân châm vào nửa phân, lại lay, lại vào... Chín vòng như vậy!

Thời khắc này Quân Mặc Ninh chăm chú nghiêm túc, Tề Mộ Lâm nhìn chằm chằm động tác trong tay y không khỏi thầm nghĩ. Nam tử vừa mới gặp mặt hôm nay vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mới biết được những tin đồn kia vì sao khiến người ta khó có thể tin, bây giờ xảy ra trên người mình, cũng cảm thấy như trong mộng.

Tề Mộ Lâm nhớ kỹ ánh mắt ban nãy, giá lạnh mà vô tình; nhưng khi y bắt đầu đâm vào cây ngân châm thứ nhất, vô tình biến thành bình tĩnh và quả quyết. Đây là mâu thuẫn cực hạn ở thời điểm một thầy thuốc đối mặt mạng sống... ta tận sức ta có năng lực, sống chết bất luận.


Liên tục từ sau giờ ngọ đến đầy sao khắp bầu trời, khách nhân trong tửu lâu đến đến đi đi, trong nhã gian lầu ba, vẫn luôn yên tĩnh đến kim rơi cũng nghe tiếng.

Sau khi cây ngân châm cuối cùng được rút ra, trên mặt thiếu niên cuối cùng cũng hiện ra huyết sắc hai tháng qua rất khó nhìn thấy, người cũng không co quắp, hắn ngủ say sưa như chưa từng được ngủ, giữa mày giãn ra, một mảnh an tâm.

Tất cả mọi người yên lòng.

"Ninh nhi, ngươi có khỏe không?" Quân Vũ giúp đỡ đệ đệ chậm rãi đứng lên, lại phát hiện cả người y mềm nhũn không có một tia sức lực. Quân Hàn vội vã đỡ một bên ngồi xuống ghế dựa.

Quân Tử Uyên và Tề Mộ Lâm lúc này mới phát hiện, sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy tựa như vừa trao đổi với Tề Hàm.

Cửu tiệt chiến châm, một vòng đã vô cùng hao tổn tinh thần sức lực thầy thuốc, huống chi trọn chín vòng! Đây gần như là thuật lấy mạng đổi mạng!


Nếu như Hoắc Trúc Hiên ở chỗ này, y tính tình tốt cũng nhất định phải chỉ vào mũi Quân Mặc Ninh mắng một câu "Quân tam ngươi không muốn sống nữa!"

Quân Tử Uyên trong lòng một mảnh đau thương, giúp y lau đi mồ hôi trên mặt, chạm tay vào, mồ hôi thấm ướt hết áσ ɭóŧ.

"Ninh nhi..."

Quân Mặc Ninh chậm rãi nói, "Không có việc gì, con... nghỉ một lát là tốt rồi. Hoàng thượng yên tâm, đại hoàng tử tạm không sao."

Tề Mộ Lâm cảm kích nói, "Lần này làm phiền ngươi... Trẫm muốn hỏi một chút, Hàm nhi... còn có thể tốt sao?"

Tốt? Tốt tới trình độ nào? Cái dạng nhảy nhót chạy loạn ở biệt viện? Hay là cái dạng liều mạng lúc động thủ với cửu ca? Sắc mặt Quân Mặc Ninh lạnh nhạt, cười nói, "Hoàng thượng có ý gì? Giống như người bình thường đi đường ngủ nghỉ? Hay là giống như lúc sinh long hoạt hổ gϊếŧ vào hoàng cung?"


"Ninh nhi!" Quân Tử Uyên lên tiếng ngăn cản.

Tề Mộ Lâm lại không để bụng, hắn thậm chí mang theo chờ mong nói, "Có thể chứ? Giống như người bình thường? Thậm chí ngay cả võ công cũng có thể khôi phục?"

Người có người thân bị bệnh chung quy sẽ mù quáng bi quan hoặc lạc quan, hoàng đế trước mắt chính là dạng người thứ hai. Trong nụ cười yếu ớt của Quân Mặc Ninh mang theo trào phúng nhàn nhạt, có thể chứ, sao không thể, đứa nhỏ Quân tam ta nuôi dạy ra, sao có thể trở thành kiểu đi một hai bước liền thở dốc tim nhanh tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc!

Y làm hết tất cả những thứ này không phải vì nó sao?

"Hoàng thượng, xem mạch tượng và khí tức lưu chuyển toàn thân đại hoàng tử trước mắt mà nói, muốn khôi phục rất khó," Quân Mặc Ninh thân làm thầy thuốc, nói rõ sự thật, "Hắn bị trượng sống, đánh ở giữa lưng, khiến tim phổi bị thương nặng; tứ chi đều gãy, huyết quản toàn thân không thông; nếu đại hoàng tử không tu tập có thành quả, một thân nội công xem như thâm hậu, sợ rằng hắn đợi hoàng thượng đi đến Hình bộ không kịp; còn về phần da thịt linh ta linh tinh giày vò, đau đớn sớm đã vượt qua người thường, đại hoàng tử chỉ dựa vào ý chí còn sót lại chịu hình, đối với tim phổi không khác nào họa vô đơn chí, cho nên mới có cảnh tượng hôm nay hơi khẽ động liền đe dọa tính mạng..."
Tề Mộ Lâm nhớ rõ ban đầu Hoắc Trúc Hiên và lão viện chính Hoắc Thảo Mộc chạy tới lúc sau cũng chẩn đoán như vậy, nhưng mà lúc đó tất cả vết thương rõ mồn một trước mắt. Mà nay cách hai tháng, thanh niên trước mắt lại vẫn có thể phán đoán bệnh trạng rõ ràng như thế, Tề Mộ Lâm lập tức cảm thấy rất có hi vọng.

"Mặc Ninh, ngươi có thể chữa trị cho Hàm nhi không?"

Tề Hàm nặng nề ngủ, khoảng thời gian này, hắn hiếm khi có thể ngủ được yên ổn như thế. Tề Hàm hồi cung, cũng tựa như trở lại năm năm trước đây, những đau khổ kia, những hồi ức không thể tả kia lúc nào cũng khiến hắn nửa đêm tỉnh dậy, sau đó liền trợn tròn mắt cả đêm, dựa vào những hồi ức nhỏ nhặt ở biệt viện từng chút từng chút vượt qua đêm dài đằng đẵng.

Bên kia Tề Vân hồi hộp nhìn Quân tam thiếu hắn ngưỡng mộ như núi cao, một ý định đột nhiên bay lên trong đầu, dần dần không thể ngăn cản.
Quân Mặc Ninh trầm tư một chốc, nâng bút viết một phương thuốc giao cho Tề Mộ Lâm nói, "Lần này cửu tiệt chiến châm có thể duy trì chín ngày, hợp với phương thuốc này hiệu quả điều hòa kinh mạch rõ rệt, hoàng thượng có thể mời Hoắc viện chính kiểm tra phương thuốc; đại hoàng tử lúc này quá bổ không tiêu nổi, cách thức như vậy là phương pháp tương đối có thể thực hiện được."

Tề Mộ Lâm như nhặt được vật báu, nhận lấy phương thuốc nói, "... Sau chín ngày thì sao?"

Quân Mặc Ninh nói, "Sau chín ngày, nếu hoàng thượng có cần, Quân tam có thể tiến cung châm kim cho đại hoàng tử..."

Tề Mộ Lâm cảm kích nói, "Mặc Ninh, trẫm cảm ơn ngươi."

Quân Mặc Ninh bật cười lớn nói, "Hoàng thượng không truy cứu ta mạo danh thế thân, Mặc Ninh chỉ là dốc chút sức lực..."

Sắc trời đã tối, Tề Mộ Lâm gọi thị vệ tới, cẩn cẩn thận thận khiêng Tề Hàm chuẩn bị hồi cung, vừa ra đến trước cửa lại phát hiện Tề Vân ngây ngốc đứng bất động.
"Vân nhi?"

"Phụ hoàng!" Tề Vân đột nhiên ngẩng đầu lên nói, "Nhi thần muốn bái Quân tam công tử làm thầy!"

Tề Mộ Lâm sửng sốt, chuyển ánh mắt về hướng Quân Mặc Ninh đang được hai vị huynh trưởng dìu, tựa như thật sự đang trưng cầu ý kiến của y.

Quân Vũ, Quân Hàn, thậm chí Quân Tử Uyên đều dâng lên một cảm giác kỳ quái trong lòng. Đích hoàng trưởng tử Thừa Tộ triều có thể vì tam nhi ngay cả mạng cũng không cần, bây giờ, tứ hoàng tử Tề Vân được mọi người công khai ngầm thừa nhận thái tử thừa kế cũng muốn bái y làm thầy, có phải tam nhi đã được định làm đế sư* hay không?

* Đế sư là thầy của hoàng đế nhá :3

Được rồi, ba cha con Quân gia đồng loạt bỏ qua ý nghĩ này, thật sự có chút điên khùng mà!

Nhưng Quân Mặc Ninh lại cười nhạt nói, "Tứ hoàng tử ưu ái, Mặc Ninh không dám nhận."
Tề Vân còn muốn nói cái gì, Tề Mộ Lâm phất tay ngăn hắn lại. Tình cảnh này thật sự không phải lúc thảo luận đề tài này, Tề Mộ Lâm nhìn Quân tam thiếu suy yếu vẫn một thân kiêu ngạo, triệu Tề Vân đi một bước lùi ba bước, bãi giá hồi cung.

"Lúc ngươi đang chữa bệnh cho đại hoàng tử, Vương Nguyên bọn họ có tới, ta bảo bọn họ đi về trước, nói với ngươi một tiếng." Quân Vũ đỡ Quân Mặc Ninh, nói.

Quân Mặc Ninh chỉ gật đầu. Chín vòng cửu tiệt chiến châm thật sự đã tiêu hao rất nhiều tinh thần sức lực của y, cho nên lúc đầu liên tục châm kim bảy đêm, thêm nữa nhìn thấy thương thế đồ đệ mình nặng như vậy, có thể nói là trong ngoài giày vò, vì thế rốt cuộc không thể chống đỡ mà bị bệnh một tháng dài.

Lên xe ngựa, phu xe là A Mộc y tín nhiệm, cha huynh ở bên, Quân Mặc Ninh chỉ cảm thấy có một cỗ mệt mỏi nặng nề từ đáy lòng trồi lên, y thậm chí đã không thể tự ngồi vững vàng, có chút mê man tựa trên vai Quân Vũ.
Suy cho cùng thân thể vẫn là máu thịt, ở đâu ra mình đồng da sắt kim cương bất hoại, càng khó thể lòng gan dạ sắt khoanh tay đứng nhìn...

Xe ngựa của thừa tướng rất rộng rãi, Quân Tử Uyên ngồi ở chính vị, Quân Hàn ngồi một mình một bên, Quân Mặc Ninh dựa vào Quân Vũ ngồi ở bên kia. Quân Vũ cảm nhận được trọng lượng từ trên bả vai, thật sự đau lòng không chịu được. Có điều cũng đáng an ủi, đệ đệ bọn y, rốt cuộc nguyện ý tìm ca ca xin giúp đỡ, bày ra mặt yếu ớt nhất trước mặt bọn y.

Quân Vũ ý bảo Quân Hàn ngồi qua đây để đệ đệ dựa vào, tự mình đứng lên quỳ xuống trên nền xe ngựa đang lung la lung lay nói rằng, "Cha, chuyện ngày hôm nay là Ninh nhi tìm con và Hàn nhi cùng nhau vạch kế, chuyện nó vào trường thi với cả đối chiến thắng lợi Hàn nhi sau đó, chúng con đều biết... Hơn nữa dung túng..."
Quân Hàn đỡ Quân Mặc Ninh không thể quỳ, chỉ gật đầu tỏ ý huynh trưởng nói đều là sự thật.

"Vậy phần bài thi văn cử và thành tích thi võ của nó thì sao?" Quân Tử Uyên trầm giọng hỏi.

Quân Vũ thản nhiên nó, "Bài thi là con và phó chủ khảo cùng với tất cả giám khảo cùng nhau chấm, tuyệt không giả dối làm rối loạn kỉ cương! Thỉnh phụ thân minh giám!"

"Đúng vậy, cha, con cũng không có nương tay đâu," Quân Hàn thấp giọng oan uổng nói, "Con còn hoài nghi có phải Ninh nhi nhường hay không, ở trong rừng rậm, ngay cả bóng người con cũng không thấy, đội ngũ liền bị bắn sạch!"

Quân Hàn còn không biết thành tích thi võ của mình, hắn chỉ biết là hắn bại bởi "Hoàng Bá Thiên"!

"Cha, Ninh nhi mệt mỏi, đêm nay để cho nó ngủ một giấc thật ngon có được hay không?" Quân Vũ ghé mắt nhìn đệ đệ, đau lòng bộc lộ trong giọng nói, "Con đi từ đường phạt quỳ, nếu cha muốn dùng gia pháp, đánh con tội lừa gạt trước, tạm thời bỏ qua cho đệ đệ đi mà..."
"Cha, con cũng đi từ đường... Người xem tam nhi đã mệt thành như vậy..." Quân Hàn nói theo.

Quân Tử Uyên nhìn ba huynh đệ bọn hắn, không nói gì, Quân Vũ liền quỳ một đường trong xe ngựa.

Sau khi trở lại Quân phủ, không có ai đi từ đường phạt quỳ nhận phạt, cũng không có ai vì ngày mai trằn trọc trở mình. Hôm nay đã xảy ra nhiều việc lắm, đệ đệ bọn y đi ngược lại quy củ và quan điểm thế tục nhiều lắm, ngày mai, ngày mai nghênh đón một ngày mới, huynh đệ Quân phủ đồng lòng kỳ lợi đoạn kim*, thật sự không có gì phải lo lắng.

* K lợi đoạn kim đại ý là khi đồng lòng sẽ như dao bén cắt đứt được cả kim loại.

Mà vợ chồng Quân thị, thì rất vui vẻ ở Ngưng Thủy Các định ra danh mục quà biếu ngày mai đi đến Hoắc phủ cầu hôn, không thể nhẹ, bởi vì Nhẫn Đông là cô nương tốt bọn họ nhìn lớn lên; cũng không thể nặng, bởi vì Quân Vũ đã thành thân, đệ đệ không thể vượt qua ca ca.
Quân phủ đêm hôm đó, yên tĩnh như nước ngày xuân không sóng...

-------------------

Hãy tha thứ cho sự để nguyên khúc "cửu tiệt run châm" của tui đi ha :)))) thiệt sự hông biết dịch sao luôn, thôi thì hãy coi nó là tên một cái thuật châm cứu gì đó đi nhá :))))

Btw, Quân đại ca ôn nhu qué hiu hiu tiểu nữ thiệt ghen tị với đại thiếu phu nhân mà ~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi