QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Hít một hơi thật sâu, Úc Tử Ân đạp thảm mềm mại đi về phía trước, khẽ ngước mắt, lễ phép gật đầu và nói lời cảm tạ với người đàn ông phía trước, cũng không kiểu cách, mở miệng liền nói thẳng vào đề tài, giọng nói dịu dàng như trên mặt vẫn là vẻ quật cường.

"Chuyện mới vừa rồi, cám ơn Dịch thiếu!" Giọng nói lạnh lẽo mang theo mấy phần hoa thơm nứt mũi truyền đến, đột nhiên Dịch Khiêm giương lên nụ cười, lễ phép gật đầu, coi như là đáp lại lời nói cảm ơn của cô.

Cúi đầu, anh lấy từ trong túi ra một chiếc áo choàng màu đen, đứng phía sau Văn Khâm lanh tay lẹ mắt đưa tới, sau đó lui về phía sau mấy bước, yên lặng đứng chờ.

Đưa tay qua, anh đem áo khoác đặt lên vài cô, bộ ngực săn chặt được cô che đẩy vô cùng chặt chẽ, dựa vào gần, cô cơ hồ cảm nhận được mùi hoa cỏ thơm trên người anh.

Khẽ run rẩy, cô dùng tay che ngực, không tự chủ lui về sau mấy bước, trong hơi thở loáng thoáng một tia xa lạ, từ trên người anh tràn ra một hơi thở mạnh mẽ, khiến cô chẳng biết phản ứng thế nào.

"Cám ơn. . . . .." làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, dạng người giống công tử tôn quý như anh, thế nhưng lại băn khoăn suy nghĩ cho sự kín đáo của phụ nữ, còn săn sóc thay cô chuẩn bị áo choàng mà không phải là áo khoác nam.

Trong Kim Cung, không ít người biết cô là Đường phu nhân, anh giúp cô, cũng không cho bất luận kẻ nào có cơ hội khơi lên xì căng đan.

Nếu như hôm nay cô khoác áo của người đàn ông kia đi ra khỏi Kim Cung, ngày mai cô sẽ trở thành màn kịch vui trong những cuộc nói chuyện trà dư tửu hậu, nhưng anh đã săn sóc, thay cô lấy áo choàng, giúp cô cứu vãn sự tự ái còn sót lại.

"Không cần cám ơn tôi." Khẽ cười một tiếng, đột nhiên Dịch Khiêm nheo mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu khách sáo để hòa giải không khí: "Hôm nay tôi mời khách, tới đây chính là khách, cô cũng là một người khách trong đó, đây chỉ là đạo đãi khách, Úc tiểu thư không cần để trong lòng."

Anh không gọi là cô Đường phu nhân, mà lễ phép gọi cô là Úc tiểu thư, ba từ đơn giản nhưng nói ra trước miệng anh, không ngờ ấm áp như thế.

Ngước mắt, cô nhìn anh một cái, vóc người dịu dàng thanh nhã, gương mặt tuấn tú mang nụ cười ấm áp, cặp mắt thâm thúy, tối tăm không gợn sóng, nhìn vào mắt của cô lại khiến lòng cô dâng lên một trận sóng tình.

"Mặc kệ như thế nào, tôi vẫn muốn cảm ơn anh, cám ơn anh đã giúp tôi khỏi chật vật khi ra khỏi đây."

"Ừ." Anh đáp nhẹ một tiếng, "Đường Tam, tính khí không ai quản được, chuyện ngày hôm nay cô đừng để trong lòng, trong mắt cậu ta, cô rất bướng bỉnh cũng quá kiêu ngạo, cậu ta làm như vậy không phải là muốn chiết đi sự ngông nghênh của cô, cô là cô gái thông minh, cũng biết dùng phương pháp gì mới có thể làm cho mình cười từ đầu đến cuối mà."

Ánh mắt quật cường mang theo nụ cười, môi đỏ mọng thở ra: "Thượng thiện nhược thủy, chí nhu lại được.*"

* (Lòng người như nước, mềm mại và dịu dàng là tốt)

Dịch Khiêm nhìn cô, đột nhiên muốn tán dương, cười khẽ một tiếng, dịu dàng và thanh nhã, "Nếu tiến vào kiêu ngạo, vậy hãy kiêu ngạo đi ra ngoài."

"Cám ơn! Gặp lại!" Lại một lần nữa nói lời cám ơn chân thành, cô gật đầu với anh, đạp kiêu ngạo bước đi xuống lầu dưới.

Nhìn bóng dáng đi xa, Dịch Khiêm đột nhiên thu hồi tầm mắt, quay đầu liền thấy bóng dáng của một người đứng trên hành lang, còn chưa mở miệng, được xem kịch hay, Hạ Ninh Huân cười như không cười đi về phía anh, trên mặt tuấn tú treo mấy phần nhạo báng.

"Lão Ngũ, cậu là người phúc hậu, tự dưng khích bác tình cảm vợ chồng người ta là sao!" Mọi người đếu đứng bên xem kịch hay, duy chỉ có anh là ra tay giúp cô ta.

Trong ấn tượng, Dịch Khiêm là người không thích chõ mõm vào chuyện người khác.

"Vậy sao?" Dịch Khiêm đột nhiên chau mày, nghiêng nửa thân thể nhìn về phía cầu thang trống rỗng, môi mỏng giương nhẹ, vẻ mặt không rõ ẩn chứa một tầng ôn nhu, con ngươi tối tăm không biết sắc thu là gì, lại dịu dàng nói, "Văn Khâm, mới vừa rồi tôi có nói gì không?!"

Chờ nghe Văn Khâm nhàn nhạt đáp một tiếng: "Không có."

". . . . . ." Sắc mặt Hạ Ninh Huân vừa kéo ra, rồi sau đó nhịn không được bật cười, giơ tay lên vỗ vỗ bờ vai của anh, "Lão Ngũ càng ngày anh càng hắc phúc rồi! Đi thôi, tôi uống rượu, đi ké xe của anh."

——《 không thành thật chớ cưới 》——

Tại cửa Kim Cung không dễ đón xe, Úc Tử Ân chỉ có thể đạp giày cao gót đi về phía trước, đi vòng qua đường phía trước, định sẽ thuê xe về nhà.

Từ dưới ánh đèn vàng xanh rực rỡ của Kim Cung bước ra, cô ngẩng đầu nhìn màn đêm đen huyền, hít một hơi thật sâu, trên vai là chiếc áo choàng mềm mại, mơ hồ khiến cho người ta có cảm giác an tâm.

Hôm nay làm ầm ĩ coi như xong, mặc dù không có chiếm thế thượng phong, nhưng đã đánh Đường Minh Lân một quyền, cũng coi như đủ rồi.

Trên đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chạy qua, mục đích chỉ có một, chính là nhìn chiếc áo khoác rực rỡ sau lưng cô, thỉnh thoảng có vài cậu ấm lái xe thể thao tốc độ, hướng về phía cô huýt sáo, cô không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước.

Giày cao gót giẫm trên sàn nhà truyền đến những tiếng động nhỏ nhẹ, trong vườn hoa là tiếng côn trùng kêu, đêm này thật cũng không an tĩnh.

Sau lưng, một chiếc xe hơi màu đen truyền đến tiếng thắng xe chói tay, ngồi ở ghế cạnh tài xế là Hạ Ninh Huân bám lấy đầu, tựa như có lẽ đã thấy được bóng dáng đằng trước, khẽ cười một tiếng, "Lão Ngũ, cậu định đưa tôi đi Tây Thiên ngắm cửa Phật sao? Buổi tối, cô mặc thành như vậy, lại xinh đẹp như vậy, khó bảo toàn sẽ không có người động tâm. Nào có ai biết cô là gai, xinh đẹp như vậy hoa, tôi còn chưa nhịn được kia mà!"

Người đàn ông ngồi trên ghế sau khẽ tựa vào thành ghế, nhếch môi, ngón tay thon dài mở màn hình ipad lên xem, không chút để ý đến những gì người kia nói: "Hậu cung của cậu toàn là quốc sắc thiên hương không, sao phải đi chiều cô ấy?"

"Thỉnh thoảng cũng cần thay đổi khẩu vị!" Hạ Ninh Huân nửa cười khiến Văn Khâm thả chậm tốc độ xe hướng lại gần bóng dáng mảnh khảnh.

"Chị dâu, muốn chúng tôi đưa cô về nhà không?" Khi cửa sổ xe hạ xuống, Hạ Ninh Huân nằm bên cửa sổ, mở miệng đề nghị.

Nghe được giọng nói kia, Úc Tử Ân xoay đầu lại liếc nhìn người đàn ông ngồi chỗ cạnh tài xế, nhàn nhạt dời mắt đi, vốn không muốn nói chuyện, cũng không chú ý đến Văn Khâm đang lái xe, khẽ sửng sốt một chút, lúc này trên ghế sau cũng đã mở cửa sổ xe xuống, ngước mắt nhìn cô.

"Tiểu thư Úc, tôi trở về nhà ở Thánh Hồ, cô thì sao?" Khẽ tựa vào trên ghế sau, anh lẳng lặng nhìn cô, không nhanh không chậm, giống như đêm yên tĩnh có tiếng nước chảy, cuộc sống an nhàn.

Do dự một chút, cô chậm rãi mở miệng nói: "Tôi trở về nhà ở Phỉ Thúy Nam."

Những ngôi nhà ở Thánh Hồ, là những ngôi biệt thự cao cấp nhất thành phố C, đứng trên đỉnh núi phong cảnh vô cùng đẹp, chỗ đó, cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, tấc đất tấc vàng, từ mệnh danh kia trong phút chốc nói rằng anh cũng là một trong những người giàu có bậc nhất Thế Giới!

Cho dù nhà họ Đường là gia tộc giàu có, cũng chỉ có thể nhìn lên, chưa hẳn đã có.

Người đàn ông này, quả nhiên không phải người bình thường.

Nhà ở Phỉ Thúy Nam cùng Thánh Hồ rất gần, hai nơi này vô tình mà thuận đường, nếu không anh sẽ không tự tiện mở miệng nói về chỗ mình sẽ ở lại tối nay, mà rất dễ nhận thấy, anh biết cô nghỉ ngơi ở đâu.

Để ipad trong tay xuống, Dịch Khiêm đột nhiên đẩy cửa xe ra, tròng mắt nhìn cô một cái, "Lên xe đi, tôi đưa cô trở về, chỗ này, vào buổi tối không an toàn."

Đôi mắt màu lưu ly trong sáng thoáng nhìn anh, cô cũng không khách khí, gật đầu một cái: "Cám ơn!"

Xoay người, anh ra dáng người lịch sự thay cô mở cửa, đợi cô lên xe, rồi anh mới đi vào xe.

Dọc theo đường đi, Dịch Khiêm đột nhiên chẳng thèm quan tâm đến những tin tức trên Ipap nữa, cũng không có nói, ngược lại Hạ Ninh Huân ngồi chỗ cạnh tài xế không chịu được này không khí an tĩnh, thỉnh thoảng tìm đề tài quyến rũ Tử Ân.

"Hạ Huân, cậu có biết ai cũng cầu cho cậu bị câm không?!" Nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, Úc Tử Ân lành lạnh nói một câu, khiến người ngồi cạnh tài xế chỉ ngậm ngùi im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi