QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Trở về nhà họ Đường, chờ đợi bọn họ bên ngoài phòng khách ngoài vợ chồng Đường gia còn có người vốn nên trở thành Đường thiếu phu nhân Thương gia đại tiểu thư Thương Uyển Nhu.

Mẹ chồng Cố Tố Lan vẫn luôn đối với ÚC Tử Ân bắt bẻ như cũ, mọi người còn chưa ngồi xuống đã bắt đầu kể lể đứa con trai bảo bối đã cưới người vợ với đủ loại khuyết điểm, vừa khinh thường vừa châm chọc hừ lạnh một tiếng.

“Nơi này là nhà họ Đường, dù gì cũng là Hào môn, cô không phải muốn tới là tới muốn đi là đi như nơi công cộng, trở về cũng không biết sửa soạn cho bản thân dễ nhìn một chút, nhìn cô đi, dáng vẻ này là gì, tôi xem ra cô là cố ý làm xấu mặt chúng tôi thôi! Đúng là nhà giàu mới nổi, một chút phong cách cũng không có, tục không chịu được! Tam nhi nhà tôi cưới cô, quả thật chính là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu mà! Tôi thật không hiểu, cụ ông vì sao lại cố tình muốn cô làm cháu dâu, thật sự làm mất hết mặt mũi của nhà họ Đường!”

Đứng một bên, ÚC Tử Ân kéo cánh tay Đường Minh Lân, yên lặng, khéo léo nghe mẹ chồng quở trách, nét mặt vẫn dịu dàng, bình tĩnh như cũ, dường như đã quen với trường hợp như vậy, cũng quen với vô số lần mẹ chồng làm khó dễ, những câu từ châm chọc khó nghe kia, đối với cô mà nói đã sớm không còn thấy đau khổ.

Nhất là khi ở nhà, Tiểu Ninh đã một phen khuyên nhủ cùng an ủi, nói rõ những thứ thối nát trong gia đình hào môn một cách rõ ràng, lại cùng cô diễn trò, rèn luyện bản lĩnh trải qua thử thách, trở về Đường gia, cô sẽ mang theo mặt nạ Đường thiếu phu nhân diễn cho thật tốt, ứng phó với muôn hình muôn vẻ tình hướng, cùng “bạn diễn” đùa giỡn cho thật tốt.

Người mẹ chồng chanh chua ưa bắt bẻ này, chính là “bạn diễn” tốt nhất của cô.

Chuyển tầm mắt, cô liếc nhìn Thương Uyển Nhu đang bưng mâm trái cây từ phòng bếp đi lên, mềm mại dịu dàng, bộ đồ công sở Chanel cao quý màu hồng ôm sát vòng eo lung linh, khe hở chữ V ôm gọn bộ ngực cỡ D, mười ngón tay thon cùng được tỉ mỉ tô điểm màu hồng, sức hấp dẫn khó bị che đậy bởi sự căng thẳng và tự tin mà một thiên kim danh gia vốn có.

Ánh mắt mẹ chồng thật tinh tường, nếu lấy người như vậy về làm con dâu, thật sự rất phù hợp với yêu cầu môn đăng hộ đối.

Chỉ tiếc, ý trời không như lòng người, người làm chủ nhà họ Đường chân chính không phải Đường Minh Lân, cũng không phải là cha chồng – Đường Chính Sơn mà là cụ ông – Đường Hạc.

Nguồn gốc sâu xa giữa hai nhà nói đến cũ rích cũng là sự thật.

Một thời gian dài sau loạn lạc, Đường Hạc cùng cụ ôngnhà họ Úc chính là ông nội của Úc Tử Ân – Úc Niên Thành chính là sinh tử chi giao, Úc Niên Thành đã từng cứu Đường Hạc một mạng, Đường Hạc vẫn mang ơn trong lòng.

Hai nhà vốn định hôn ước, nhưng lúc này cả hai đều không có con gái, hôn ước liền truyền đến đời sau, khi Úc Tử Ân vì giữ được sự nghiệp của cha đã tìm đến Đường Hạc, Đường Hạc không chút do dự liền đồng ý hôn sự này, mặc kệ vợ chồng Đường Chính Sơn có đồng ý hay không, cố ý muốn cháu trai cưới Úc Tử Ân.

Ông cụ thật sự thích Úc Tử Ân, nếu không cũng không cố chấp quyết định chuyện lớn cả đời của đứa cháu trai.

Cùng vì sự cố chấp của ông cụ, vợ chồng Đường Chính Sơn và Úc gia trở nên mâu thuân sâu sắc, cha của Úc Tử Ân được xem là nhà giàu mới nổi, công việc bận rộn, quanh năm suốt tháng không thấy người, kết quả bọn họ đều đem mọi tức giận đánh lên trên người Úc Tử Ân.

Có ông cụ làm chỗ dựa, Úc Tử Ân cũng không sợ bọn họ gây khó dễ, việc khiêm tốn, biết lễ nghĩa trước mặt người lớn, cô luôn thành thạo trong mọi trường hợp.

Nhưng hôm nay, từ miệng mẹ chồng nghe được câu “Một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu” làm cho cô có chút buồn cười, thay vì nói con trai cưng của bà là hoa tươi không bằng nói cô chính là đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu Đường Minh Lân!

“Bác gái đừng nổi giận, khó có khi Tam thiếu về nhà ăn bữa cơm, nên vui vẻ chứ!” Xiên một miếng táo đưa tới, Thương Uyển Nhi lại giống như thiếu phu nhân đang trấn an lòng người, không đem thiếu phu nhân chân chính Úc Tử Ân để vào mắt.

Cố Tố Lan rất thích dáng vẻ khuê tú biết đạo lý của cô ta, đem cô ta so sánh với con gái của tên nhà giàu mới nổi, hơn thua rõ ràng, thật sự không muốn lãng phí hơi sức trên người Úc Tử Ân.

Nhìn vị tiểu thư thiên kim trước mặt đang quan tâm săn sóc mình, Cố Tố Lan cảm thán: “Chỉ có Tiểu Uyển là biết quan tâm, so với con gái của thương nhân thật sự là không giống nhau.”

Khóe miệng Úc Tử Ân cười nhạt, cũng không phản bác, đối với ánh mắt khiêu khích của Thương Uyển Nhu cô cũng không sợ hãi, chỉ lễ phép cùng cô ta nhìn thẳng.

Nghe lời quở trách của mẹ mình, bình thường Đường Minh Lân cũng không có nói gì, nhưng cảm thấy hành vi của mình hôm qua có chút quá mức, hôm nay hắn lại không nhịn được đứng ra thay Úc Tử Ân nói chuyện.

“Mẹ, mẹ đem vợ của con ra nói không đáng một đồng, hình như không tốt lắm đâu? Củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng, con lại cảm thấy vợ con hôm nay rất xinh đẹp, có chút phong cách, không cần phải nhờ áo quần đắt tiền tôn lên, cao quý quá mức lại có vẻ tục tằng.”

Lời nói Đường Minh Lân đều có ngụ ý, nghe rõ lời hắn, trên mặt Thương Uyển Nhu đột nhiên trở nên khó coi.

“Lão Tam, con nói cái gì?!” Vừa nghe lời phản bác của Đường Minh Lân, Đường phu nhân mất hứng nâng lông mày, lạnh lùng nhìn con trai cưng: “Ai cho con nói chuyện như vậy với mẹ hả?”

“Mẹ, con chỉ nói thật, không có ý nhắm vào mẹ, không cần phải rào đón!” Vỗ nhẹ mu bàn tay của Úc Tử Ân, sau đó buông lỏng, hắn đi lên ngồi vào chỗ bên cạnh Đường phu nhân, cười lấy lòng: “Mẹ, khó có khi con mới trở về, không cần cứ nói về vợ con, nói sao thì cô ấy cũng là con dâu của mẹ, cưới cũng đã cưới rồi, giờ có thể làm sao? Mẹ khoan hồng độ lượng, nếu thật không thích cô vậy thì đừng nhìn cô là được rồi, được không?”

“Ơ, lúc nào thì anh lại biết nói lời thay cho vợ mình thế?! Mẹ chồng dạy con dâu, không cần anh nhiều chuyện!” Ngoài miệng tuy nói vậy, sắc mặt của Đường phu nhân vì được con trai lấy lòng cũng dịu đi không ít.

“Được rồi, đừng nóng giận, mẹ con là xinh đẹp nhất, giận quá sẽ có nếp nhăn nhìn không tốt! Thôi nha!” Dỗ ngọt phụ nữ, thủ đoạn Đường Minh Lân rất cao minh, Úc Tử Ân thật sự bội phục!.

Quay đầu nhìn người cha vẫn trầm mặc không lên tiếng, sau khi kêu quản gia đến hỏi một chút, hắn liền đứng dậy ôm lấy người nãy giờ vẫn còn đang đứng tại chỗ: “Chúng ta trước đi đến chỗ gia gia, đến tối sẽ xuống dùng cơm.”

Cũng không đợi người trong phòng khách đồng ý, hắn đã ôm người con gái yên tĩnh bên cạnh xoay người đi về phía sau vườn nhà.

Ra khỏi phòng khách, Úc Tử Ân thở phào nhẹ nhàng, mỗi lần đến nhà chồng là mỗi lần như đi đánh giặc, thật sự khó chịu!

“Mẹ nói gì cô cũng đừng để trong lòng, cô cũng không phải là nhân dân tệ, không thể tất cả mọi người ai cũng thích cô.” Ôm người con gái vào trong ngực, Đường Minh Lân an ủi một câu lấy lệ.

Bình thường hắn đối với màn kịch vui này rất hứng thú khi việc thành, ước gì Úc Tử Ân không nhịn được mà cùng hắn ly hôn, không biết hôm nay gặp cái ma gì lại có thái độ như vậy!

“Tôi cũng vậy, không trông chờ bà sẽ thích tôi. Chỉ là tôi cảm thấy bà nói câu kia thật khó nghe, cái gì gọi anh là hoa tươi cắm bãi phân trâu, tôi ngược lại cảm thấy tôi mới thật sự là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu! Tam thiếu, anh thấy thế nào?”

Nghe vậy, người kia mặt mày tối sầm, mày kiếm gắt lại, không vui khiển trách một câu: “Không biết phân biệt.”

Khó có khi hắn đại phát từ bi, cô vậy mà lại không biết chào đón, quả thật không thể nói lý!

Buông tay, Đường Minh Lân khẽ hừ một tiếng, gạt tay cô nguyên tại chỗ, bản thân tự đi về phía trước, để Úc Tử Ân vô tội trừng mắt nhìn với vẻ mặt khó hiểu!

Người này thật sự là tính tình quá trẻ con!

Phía sau vườn có một nhà kính trồng hoa, ông cụ trồng ở đây không ít hoa lan, giống quý hiếm cũng rất khó nuôi, không ít loại là do Đường Minh Lân vơ vét từ khắp nơi trên thế giới mang về cho lão gia tử, thật sự rất có hiếu tâm.

Nghe được tiếng bước chân, đang bận rộn trong mấy bồn hoa ông cụ ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, mỉm cười từ ái vẫy vẫy tay.

“Ông nội, chúng con đã trở về!” Đi lên trước, Đường Minh Lân thân thiết hô lớn, âm thanh vui thích thật sự như một đứa bé.

“Ông nội.” Đi heo phía sau, Úc Tử Ân nhẹ nhàng gọi, lễ phép ôn hòa.

Bỏ xuống dụng cụ trong tay, nâng gọng kính nhìn bọn họ, ông cụ gật đầu một cái, “Nha đầu đừng tới đây, nơi này bẩn lắm!”

“Không sao, cháu không sợ bẩn.” Cúi đầu, Úc Tử Ân cởi vòng tay thủy tinh, đem váy cuộn lên đầu gối, mặt sáng rỡ đi lên giúp đỡ.

Bình thường khi quay về nhà họ Đường, không có việc gì cô sẽ như cái đuôi nhỏ chạy theo ông cụ giúp ông một vài việc vặt, thỉnh thoảng hàn huyên một chút chuyện nhà, chỉ có Đường Minh Lân không có kiên nhẫn nên thường lấy cớ chuồn đi, hôm nay lại vô cùng ngoan ngoãn, vẫn đứng ở bên cột, nhìn một già một trẻ đang bận rộn với công việc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi